Lương Thiên Trọng nghe vậy không nhịn được nữa, hung hăng vung chưởng đánh vào Tề Vũ: "Nghiệp chướng!”
Ông ta dùng linh khí kéo túi trữ vật từ người Tề Vũ xuống, phá vỡ thần thức ấn ký, nhìn vào đồ vật bên trong, toàn thân run rẩy vì tức giận.
Trong đó có viên tuyết ngọc hoàn, ngày hôm qua ông ta còn nhìn thấy phu nhân mang trên tay, hôm nay lại xuất hiện ở chỗ Tề Vũ.
Tề Vũ nhìn thấy túi trữ vật bị mở ra, bỗng nhiên như ý thức được điều gì, thân thể run rẩy như một mảnh vải rách trong gió lạnh, hoảng loạn nói:
"Đó là, đó là..."
Lương Thiên Trọng không cho hắn ta cơ hội mở miệng, hóa linh khí thành chưởng, hung hăng đánh vào người Tề Vũ.
"Ngươi lại dám... khinh sư...!"
[Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!]
Tô Li che mắt bằng hai tay, nhưng vẫn cố tình hé ra khe hở giữa các ngón tay, hưng phấn nhìn cảnh tượng tên sở khanh này bị đánh tơi bời.
[Nếu Lương Thiên Trọng biết Tề Vũ mỗi lần gặp phu nhân ông ta đều có thể nhận được nhiều bảo bối mà chính ông ta còn tiếc không dám dùng, chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.]
[Ôi chao ~~ Mỗi lần trên giường, hắn còn thổi gió bên tai sư mẫu.]
[Lương Thiên Trọng không nghi ngờ vì sao gần đây luôn cãi nhau với phu nhân của mình sao? Chính là vì đồ đệ của ông ta trên giường quá giỏi!]
[Có được đệ tử như vậy, phu thê còn mong gì nữa!!]
Mỗi câu nói của giọng nói từ trên trời giáng xuống khiến sức lực đánh Tề Vũ của Lương Thiên Trọng càng thêm nặng nề.
Tề Vũ không nghe được lời nàng nói, cũng không biết gốc gác của mình đã bị phơi bày hoàn toàn.
Hắn ta không biết Lương Thiên Trọng đã biết được bao nhiêu chuyện giữa hắn ta và sư mẫu, nên nhất thời không dám mở miệng giải thích, chỉ có thể để mặc ông ta động thủ.
Chờ đến khi Lương Thiên Trọng nguôi giận, hắn ta lại...
Cảm nhận được đan điền nội Trúc Cơ đã xuất hiện vết nứt, khiến cho hắn ta hoảng loạn không thôi —
Còn như vậy nữa, hắn ta sẽ bị đánh phế!
"Sư phụ, con sai rồi, con không dám nữa!" Hắn ta không còn tâm trí cân nhắc lợi hại, trực tiếp khóc lóc thảm thiết mà nhận sai” "Sư phụ, người tha cho con."
Hắn ta chịu đựng cơn đau dữ dội trên người, não vận động hết công suất, bỗng nhiên nhớ tới loại linh dược của Bạch Tử Vân.
Chính là bởi vì những loại linh dược đó, hắn ta mới có thể trở thành đệ tử của Lương Thiên Trọng.
"Sư phụ, sau này người muốn gì, đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức mang tới cho người!" Tề Vũ ở quyền tiếp theo đã đến trước mặt của Lượng Thiên Trọng, hoảng loạn kêu lên.
Linh khí của Lượng Thiên Trọng cứng lại, rốt cuộc cũng tìm lại được một chút lý trí.
Hiện tại ông ta vẫn chưa thể gϊếŧ Tề Vũ, những loại linh dược mà Tề Vũ dâng lên tuy phẩm giai hơi thấp, nhìn qua cũng không có gì khác biệt so với những loại linh dược khác, nhưng linh khí và dược hiệu đều cực kỳ tốt.
Dùng loại linh dược này để luyện chế đan dược, tỷ lệ thành đan cao, dược hiệu cũng vượt qua đan dược cùng phẩm giai không ít.
Gần đây ông ta đang muốn nghiên cứu đan dược mới, Tề Vũ vẫn còn hữu dụng.
Nghĩ đến đây, Lương Thiên Trọng mặt đen như mực buông tay xuống: Tạm thời tha cho hắn ta một mạng.
Tô Li nhìn Lương Thiên Trọng dừng tay, vẻ mặt chưa thỏa mãn: Mới đánh có mấy cái, hù dọa trẻ con à?
Nàng một lần nữa tập trung vào Thiên Đạo chi thư:
[Mà, sư mẫu ghét bỏ Lượng Thiên Trọng như vậy, chỉ vì kỹ thuật của ông ta không tốt, không đủ sung mãn sao?]
[Quả nhiên ——]