Mặt Bạch Tử Vân đỏ bừng, cố gắng nghĩ cách phản bác Tô Li.
Tô Li hoàn toàn không chú ý đến suy nghĩ của nàng ấy, nàng chậm rãi bước về phía trước, cảm thán nói:
“Người ở Tu Tiên giới thật là ngây thơ (dễ lừa).”
“Một ngày hỏi han ba lần, nửa tháng gặp mặt một lần, nửa năm tặng một món quà vặt không tốn tiền……”
Như vậy xem ra, Tề Vũ vẫn còn bảo thủ, mới chỉ dẫm chân lên tám chiếc thuyền, nếu là nàng, có thể dẫm lên tám mươi chiếc!
Bạch Tử Vân nghe được lời cảm thán của Tô Li, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng như ngừng lại ở sự tin tưởng không hối hận.
"Khối đá đó chính là do Tề sư huynh tự tay khắc cho ta!" Nàng ấy đuổi theo, lớn tiếng biện giải cho Tề Vũ: "Từng nét bút đều thể hiện tình yêu sâu sắc của huynh ấy dành cho ta!"
"Tuy huynh ấy chỉ tặng ta một cục đá, tuy trong mắt ngươi cục đá có thể không đủ quý giá." Nàng ấy ôm ngực, vẻ mặt cảm động: "Nhưng tấm lòng của huynh ấy là vô giá."
Tô Li đang cảm thán rằng sở khanh trong Tu Tiên giới dễ làm, nữ tu sĩ thật dễ lừa thì nghe được bên người truyền đến âm thanh đầy cảm động.
"Hắn chỉ tặng cho ngươi một cục đá thôi hả?" Nàng không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Không phải hắn mới vừa đưa cho ngươi một cái dắt hồn đinh sao?"
"Đáng quý! Hơn năm trăm linh thạch đấy!"
Gϊếŧ người moi tim.
Bạch Tử Vân muốn nói gì cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, miệng há hốc, mấp máy mãi.
Một lúc sau, có vẻ như nàng ấy đã tự thuyết phục bản thân, giọng nói đầy kiên định:
"Đúng vậy, Tề sư huynh bỏ ra nhiều linh thạch như vậy cho ta, nhất định là thích ta!"
"Đó là hơn năm trăm linh thạch đấy! Gần bằng lương nhiều năm của đệ tử ngoại môn!!"
Tô Li: "..."
"Tới giờ ngươi vẫn cảm thấy hắn tặng cho ngươi dắt hồn đinh là vì muốn tốt cho ngươi??" Nàng dừng bước, nhìn Bạch Tử Vân bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Bạch Tử Vân không chút do dự trả lời: "Đương nhiên!"
"Đạo hữu, hãy suy nghĩ kỹ lại."
"Tại sao Tề sư huynh chỉ tặng cho ta dắt hồn đinh, mà không tặng cho những người khác?"
Bạch Tử Vân tiếp tục nói: "Đó là bởi vì ta là người đặc biệt nhất đối với huynh ấy!"
“Huynh ấy nhất định vô cùng thích ta!”
Tô Li: Ta nghe không hiểu, nhưng ta thấy sốc thật.jpg
Nàng chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
“Thế nếu ngươi phát hiện ra Tề sư huynh là một kẻ ăn nói ba hoa, lăng nhăng, trăng hoa, khốn nạn thì sao?”
“Không thể nào!”
“Tại sao ngươi lại vu khống Tề sư huynh như vậy!” Bạch Tử Vân trừng lớn mắt, trong mắt đầy tức giận: “Tề sư huynh là người tốt bụng, chân thành, dũng cảm, yêu thương đồng môn, tôn sư trọng đạo, chung thủy…”
Sau một hồi suy nghĩ, nàng ấy kết luận chắc như đinh đóng cột: "Sư huynh đối xử với mọi người tốt như vậy, ngươi nói những điều đó, nhất định là hiểu lầm!"
"Nếu không, chính là ngươi cố ý vu khống!"
Tô Li nhìn Bạch Tử Vân tình sâu như biển, không thể lay chuyển, lại nhìn lướt qua cảnh tượng trong Thiên Đạo chi thư, Tề Vũ đang bị sư phụ đánh cho tơi bời kêu van xin tha, cả người bỗng nhiên hăng hái lên.
Nàng vẫy tay với Bạch Tử Vân, giọng điệu tràn đầy sự náo nhiệt và vui mừng khôn xiết: "Tới đây, tới đây!
“Tai nghe thì tin, mắt thấy mới là thật, ta đây sẽ dẫn ngươi đi xem vị sư huynh thiện lương trung trinh Tề Vũ của ngươi.”
Nghe được lời nói của Tô Li, Bạch Tử Vân kinh ngạc mở to mắt: Đi tìm sư huynh?
Nhưng đó là nội môn, làm sao bọn họ có thể vào được…