[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 16: Đừng gọi bậy...

Chu Đình tức giận đá cửa phi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi nhà, việc phải phơi thân dưới ánh nắng chói chang làm hắn càng thêm nôn nóng.

Hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, nơi nơi đều rất xa lạ.

Chu Đình đứng dưới bóng râm ở giao lộ, cầm di động mất sóng không gọi được cho ai. Lúc này, mấy người phụ nữ trung niên đội cái mũ rơm giống hắn đi ngang qua.

Hắn mặc quần áo chỉnh tề, dáng người cao lớn, khuôn mặt quá mức anh tuấn và khí chất khác biệt với nơi đây.

Nhưng trên người hắn lại tản ra mùi thuốc nổ, mấy người phụ nữ thi thoảng lại cười nhẹ rồi nói nhỏ với nhau.

Buổi sáng khi Dung Chân dẫn hắn và Vương Lệ tới, họ không chạm mặt ai nên không ai biết hắn có quan hệ với Dung Chân. Trong đó có một người phụ nữ tốt bụng hỏi thăm: “Thằng nhóc này, trời nắng to thế mà còn đứng đây? Cậu là người quen nhà ai? Gặp chuyện gì hả?”

Những người này nói chuyện bằng khẩu âm ở vùng này, nhưng hắn đều có thể nghe hiểu.

Chu Đình vừa thấy mấy bà cười cười đã tính toán chạy lấy người, nghe được lời này, hắn theo bản năng dừng chân hỏi: “Mấy bác biết Dung Chân không?”

“Hả? Cậu tìm Tiểu Chân à!” Đương nhiên mấy người phụ nữ này biết Dung Chân, họ vừa cười vừa chỉ vào căn nhà phía sau cách hắn không xa: “Đó chính là nhà thằng bé, có cần tôi gọi điện cho thằng bé giùm cậu không? Chắc hôm nay nó xuống ruộng rồi, cậu gặp may đó. Thật ra ngày thường thằng bé đó không ở trong thôn đâu, cậu tìm đúng lúc thật.”

Mắt thấy một người phụ nữ định lấy điện thoại ra, Chu Đình nhíu mày ngăn lại: “Không cần, cậu ấy còn bận làm việc, có thể chỉ đường cho cháu được không?”

Mấy người phụ nữ cũng rất nhiệt tình chỉ đường cho hắn. Vào phút cuối cùng, Chu Đình đột nhiên ngại ngùng nói cảm ơn.

Chỗ Dung Chân làm cũng không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến.

Nhưng đường thì không dễ đi, đường núi còn chưa tính, khi vượt qua bờ ruộng, quần áo hắn bị nước bùn bắn lên, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn Chu Đình chưa đeo được hai ngày cũng phủ một lớp bùn đất khiến hắn tức đến mức muốn vυ't chúng đi ngay lập tức.

Thật vất vả mới tới nơi, tìm được hình bóng quen thuộc, Chu Đình xụ mặt đi tới, chọc ngón tay lên lưng cậu.

Dung Chân đang cầm cuốc đào hố thì bị Chu Đình chọc một cái, cậu lập tức xoay đầu.

Mặt cậu vì hơi nóng mà trở nên đỏ bừng. Không biết có phải do ra mồ hôi tuôn ra nên đôi mắt sáng trong của Dung Chân mới ươn ướt như vậy không, khi nhìn hắn, cậu giống như một chú nai con ngốc nghếch.

Không biết sao, lửa giận lấp đầy lý trí Chu Đình cứ thế bay mất, ngoài miệng hắn vẫn không buông tha cho cậu: “À, còn sống à, tôi còn tưởng cậu chín luôn rồi chứ.”

Dung Chân rất bất ngờ: “Kìa, sao anh lại tới đây?”

Chu Đình hừ một tiếng, đôi mắt tùy tiện ngó quanh bốn phía: “Ngắm phong cảnh.” Bộ dạng chật vật của hắn chẳng giống người thản nhiên ngắm phong cảnh một xíu nào.

Dung Chân chỉ ‘à’ một tiếng, tốt bụng kiến nghị: “Thật ra có thể đợi đến buổi chiều, khi mặt trời lặn thì đến chứ bây giờ bên ngoài quá nóng.”

Chu Đình cho cậu ánh mắt xem thường xen lẫn sự bực bội xấu hổ: “Không cần cậu quản.”

Dung Chân mặc kệ hắn tiếp tục đào hố.

Chu Đình thong thả đi loanh quanh khắp nơi như thật sự tới ngắm phong cảnh.

Nơi này gần chân núi, cạnh đó có không ít cây nên hắn cũng không phải phơi nắng quá nhiều.

Nhưng Chu Đình vẫn cảm thấy nóng, hắn nhìn Dung Chân vẫn luôn im lặng làm lụng. Đường nhiên đối phương càng nóng hơn hắn nên trong lòng Chu Đình bắt đầu trở nên không thoải mái.

Dung Chân đào xong một hàng hố trước mắt, cậu đang muốn chuyển tới chỗ tiếp theo thì lại chao đảo khi dẫm lên mương bên cạnh, ngã phịch xuống đất.

Trẹo chân rồi. Dung Chân rêи ɾỉ đau đớn. Bóng đen trên mặt đất bỗng khụy xuống, không biết người đàn ông nọ đã xông tới từ khi nào. Chu Đình duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của cậu kiểm tra.

Dung Chân nhíu mày: “Đau mà!”

Chu Đình khựng lại, đây là lần đầu tiên Dung Chân kêu hắn không khách sáo như vậy. Nghĩ là biết cậu thật sự rất đau, hắn theo bản năng phóng làm nhẹ hơn, trên mặt vẫn vững vàng: “Đáng đời, cho cậu đau chết.”

Dung Chân mím môi, duỗi tay muốn đẩy hắn ra. Người đàn ông vẫn sừng sững như mọc rễ tại chỗ, sống chết không lui ra. Hắn trừng mắt nhìn mắt cá chân sưng lên của cậu, không nhịn được mà duỗi tay tới nhưng lại không biết xoa như thế nào. Chỉ cần xoa nhầm chỗ, Dung Chân sẽ đau phát khóc.

“Đau quá…… Đau quá!” Những giọt nước mắt của Dung Chân liên tục nện lên mu bàn tay của Chu Đình, chất lỏng trong suốt sượt qua da hắn trong nháy mắt. Đối phương cứng đờ, hắn đột nhiên rụt tay về như bị bỏng.

Dung Chân ôm chân ngồi dưới đất, đôi môi trắng bệch của câu hơi hé ra rồi khép lại. Cậu chủ nhỏ úp mặt lên cánh tay, không rên một tiếng.

Cậu đang chờ cơn đau giảm bớt, cũng đang nỗ lực khống chế tuyến lệ như bị hỏng vì phản ứng sinh lý với cơn đau của mình.

Một lát sau, cơn đau không quá rõ ràng, cậu mới khụt khịt muốn thử xem mình có thể đứng lên hay không.

Vừa nhấc đầu, cậu bỗng nhiên va phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Dung Chân hoảng sợ, cậu cho rằng với tính tình của đối phương, nhất định hắn đã sớm không kiên nhẫn mà đi mất, không có khả năng ở lại giúp cậu.

Thật ra Chu Đình vẫn luôn ngồi xổm trước mặt cậu. Hắn muốn kiểm tra một chút xem cậu bị sao nhưng lại sợ làm cậu khóc tiếp. Thấy cuối cùng Dung Chân cũng nguyện ý lộ mặt, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời duỗi tay bế ngang thiếu niên đang thất thố lên, nhanh chóng trở về.

Dung Chân bất ngờ đến mức quên lên tiếng.

Khi đi được một đoạn đường không bằng phẳng, vì phòng ngừa Dung Chân ngã xuống, Chu Đình theo bản năng ôm chặt cậu thêm một ít. Ai ngờ lại trượt tay, vô tình véo eo của đối phương. Ngay tức khắc, Dung Chân hoảng sợ hừ một tiếng.

Ven đường có cây chắn nắng, gió thổi từng đợi. Vốn nên thấy mát mẻ nhưng mặt của người đàn ông lại ửng đỏ, hắn dời lòng bàn tay đi chỗ khác, có chút ảo não cảnh cáo cậu: “Đừng gọi bậy……”