[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 17

Kể cả có sức trâu, Chu Đình cũng không thể một mạch ôm Dung Chân về nhà, đi được nửa đường thì đổi thành cõng trên lưng.

Dung Chân cật lực ép vấn đề “Vì sao không cõng cậu ngay từ đầu” xuống đáy lòng. Cậu sợ mình vừa nói, đối phương sẽ trực tiếp ném cậu giữa đường.

Dung Chân im lặng tựa người lên lưng hắn, hơi thở phả lên cổ đối phương. Sau khi phát hiện, cậu theo bản năng quay đầu đi.

Chu Đình hừ nhẹ như đang cực kì không vui.

Khi sắp về tới nhà, Dung Chân nhìn sườn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông, cậu theo bản năng giơ tay quạt nhẹ cho hắn.

Chuyện này làm Chu đại thiếu sững sờ một lúc, rồi lại im lặng tiến lên phía trước.

Khi về đến nhà, Vương Lệ đã tỉnh, không lâu trước đây anh gọi điện thoại cho Chu Đình mà đối phương không tiếp. Đang bồn chồn không yên thì thấy đối phương cõng Dung Chân về, tròng mắt anh như sắp nhảy ra từ hốc mắt.

Chu Đình cũng không thèm để ý đến anh, đặt Dung Chân lên ghế nằm trong phòng khách. Dung Chân cũng đã đỡ đau phần nào, cổ chân chỉ hơi sưng, không thể thoải mái đi đường, càng đừng nói là làm việc.

Chu Đình xem qua chân cậu rồi xoay người ra cửa, Vương Lệ lập tức đuổi theo sau.

Đến khi trở về, trong tay đối phương cầm thêm thuốc bôi ngoài da và một túi kem.

Không biết Vương Lệ đã đi đâu.

Trên mặt Chu Đình không có biểu cảm gì, hắn ngồi xổm trước mặt Dung Chân, trực tiếp dùng túi kem chườm lên cổ chân sưng tấy của cậu.

Dung Chân bị hành động của hắn làm cho không tự nhiên, cậu khom lưng duỗi tay ra: “Cảm ơn, để tôi tự làm là được rồi.”

Chu Đình chau mày, đẩy tay cậu ra.

Dung Chân: “……”

Được một lúc sau, Chu Đình ôm Dung Chân lên giường, còn chu đáo cầm gối đầu kê cậu cho cậu rồi mới ra cửa.

Lần này tới chạng vạng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn trở lại.

Chân bị thương ngoài ý muốn, với tình huống hiện giờ, mấy ngày nữa Dung Chân sẽ không thể đi lại bình thường, chuyện trồng cây lại càng không làm được.

Cậu cũng không thấy khó chịu lắm, thói quen trở về thôn làm chút việc lặt vặt được kế thừa ông nội. Cậu chịu khó bớt chút tiền, tự mình trồng rau tự mình ăn. Hơn nữa cậu thích cuộc sống nhàn nhã đạm bạc này hơn, mỗi lần thu hoạch đều có cảm giác thành tựu mà trước đây không có. Cậu không trồng nhiều, chỉ đủ cho bản thân, thi thoảng mang cho Lý Hổ hoặc hàng xóm. Một năm cũng chỉ có mấy ngày như vậy, không có gì quá mệt. Đặc biệt là năm gần đây, tuy Dung Chân vẫn là tiểu tử nghèo trong mắt người khác, nhưng cậu tự nhận cuộc sống của mình rất ổn, có ăn có uống, muốn cái gì không quá quý giá thì đều tự mua về được. Mỗi năm đi qua, trở về làm chút việc đã trở thành một lạc thú.

Đã tới giờ ăn cơm, Chu Đình và Vương Lệ không trở về như cũ.