[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 15: Sống một mình

Tới nơi, Chu Đình mang cái mũ rơm mà bản thân hắn vừa chê là xấu xí, lạnh mặt cùng xuống xe với Dung Chân.

Mấy năm gần đây, đường trong thôn đã được tu sửa, các nhà cũng xây nhà lầu, hoàn toàn không phải vùng núi khốn cùng trong tưởng tượng của Chu Đình.

Hắn ngoan ngoãn đi theo Dung Chân, một lát sau đã thấy được ngôi nhà trệt nổi bật ở nơi đây.

Dung Chân lấy chìa khoá muốn mời bọn họ vào: “Đây là chỗ ở của ông nội tôi, ngày thường không ai ở nên chưa được tu sửa lại.”

Vương Lệ hỏi: “Ông nội của cậu đâu?”

Dung Chân mở khoá, đẩy cánh cổng lớn ra: “Đã qua đời nhiều năm.”

Vương Lệ có chút xấu hổ: “Xin lỗi.”

Dung Chân: “Không có việc gì.”

Chu Đình nhăn mày, lúc này hắn mới nhớ tới từ sau khi dọn vào nhà Dung Chân, hắn chưa từng gặp người nhà cậu.

Nghe xong lời lúc nãy của cậu, hắn vốn tưởng chỉ là người già trong nhà qua đời, chắc chắn cha mẹ cậu đang ở bên ngoài làm công hoặc buôn bán. Ai ngờ vừa tiến vào phòng khách đã thấy ba di ảnh được bày trên bàn thờ.

Trong đó có hai tấm là đôi nam nữ khá trẻ, một tấm khác là một ông già

Người phụ nữ trẻ tuổi có vài phần giống với Dung Chân.

Chu Đình khựng lại, nửa ngày không lên tiếng, sắc mặt hắn không quá đẹp.

Dung Chân cho rằng hắn đang ngại nơi này lụp xụp nên cậu cũng không cảm thấy bất ngờ. Cậu chẳng nói chẳng rằng đi qua mở tất cả cửa sổ trong nhà ra, kéo rèm cửa sang hai bên cho thoáng khí. Bây giờ vẫn là buổi sáng, độ ấm rất cao.

Cậu lộp cộp lấy quạt trong nhà kho, lau đi bụi bẩn bám trên nó rồi cắm điện.

Chu Đình nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy tới chạy lui thì có chút bực bộ trừng mắt nhìn Vương Lệ. Đối phương vẫn dùng cái vẻ mặt ngơ ngơ, mãi mới hiểu ý hắn rồi nhanh nhẹn tới giúp.

Khi Dung Chân dọn dẹp phòng ở, cậu có nhận được một cuộc điện thoại, nói là tới nhà người quen trong thôn lấy đồ.

Khi trở về, trong rổ có thêm một túi đậu phộng, còn có một cái túi sạch sẽ không biết có gì bên trong.

Chu Đình đang ngồi trước quạt xơi nước bỗng quay sang nhìn cậu.

Dung Chân lấy ba que kem từ cái túi sạch sẽ mua từ quầy bán đồ ăn vặt cạnh chỗ lấy đậu phộng. Cậu lại gần đưa cho Vương Lệ hai cái, ý bảo đối phương đưa một cái cho Chu Đình.

Chu Đình nhận lấy, giọng điệu lại hơi kỳ quặc: “Cách vài bước cũng không tự đưa được à.”

Vương Lệ sửng sốt, anh phát hiện hắn đang nói Dung Chân thì nhíu mày theo bản năng.

Ở trong mắt anh ta, cuộc sống của Dung Chân đã không dễ dàng gì. Không lâu trước đây khi nhìn thấy di ảnh, anh cũng đoán được đại khái cuộc sống của cậu. Những tấm di ảnh kia có niên đại khác lâu, hiển nhiên là bố mẹ cậu đã qua đời từ lâu.

Lúc ấy anh có chút đồng tình với Dung Chân, tuổi còn nhỏ đã sống một mình, rất đáng thương.

Hiện giờ trở về thôn làm việc trong thời tiết nắng nôi như vậy còn phải cái vị đại thiếu gia nằng nặc đòi tới chơi, bây giờ có tí chuyện cỏn con hắn đã vênh mặt hất hàm sai khiến. Nếu đổi lại là anh, phỏng chừng anh đã sớm không chịu nổi.

Nhưng Dung Chân lại như không nghe thấy gì. Cậu trực tiếp xé vỏ kem trong tay, một tay cầm kem cho vào mồm, một tay cầm một cây quạt nhỏ phe phẩy cho mình với biểu cảm thỏa mãn.

Chu Đình vẫn luôn ngó sang bên đó, trong mắt chỉ còn lại cảnh tượng cậu giận dỗi ăn kem. Dần dần hắn cảm thấy cái quạt trước mặt càng quay càng nóng. Cậu Chu đây đột nhiên cướp đi cái quạt trong tay Dung Chân.

Dung Chân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Chu Đình chỉ vào quạt: “Cậu ra kia.”

Dung Chân: “Hả?”

“Kêu cậu đi thì cứ đi đi.”

Cậu ‘à’ một tiếng rồi ngoan ngoãn qua chỗ đó ngồi. Ngồi trước gió từ quạt điện làm cậu cực kỳ thoải mái nên rất nhanh đã quên đi sự bất bình thường của Chu Đình. Cậu chủ nhỏ tiếp tục liếʍ kem, cuối cùng cậu cũng rụt cái đầu lưỡi hồng nhạt vào rồi không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn.

Chu Đình đang cầm cây quạt nhỏ của cậu, phẩy lên phẩy xuống liên tục, một cái tay khác dễ dàng xé vỏ kem ra, hắn cúi đầu trừng mắt nhìn nó một hồi rồi mới thử nếm một miếng.

Chân mày nhíu lại, đôi mắt như phun lửa.

Như đang nhìn quảng cáo lừa đảo, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình bị Dung Chân lừa rồi.

Không hề ngon một chút nào!

Chuyện này dẫn tới đến khi cơm nước xong xuôi, Chu Đình vẫn không nói lời nào với Dung Chân.

Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Dung Chân liền nói cậu phải đi ra ngoài.

Chu Đình lạnh mặt ngồi trong phòng, nghe Vương Lệ và Dung Chân nói chuyện phiếm.

“Bây giờ phải đi luôn à? Có phải quá nắng rồi không?”

“Trong ruộng có chỗ để lương thực, ở cạnh đó còn có cây, chắc giờ không có ai phơi lúa nên tôi tới làm xong sớm về sớm.”

“Được rồi, vậy cậu chú ý chút, đừng để bị cảm nắng……”

“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”

Dung Chân vừa đi, Chu Đình nằm trên ghế nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ trưa.

Mười phút trôi qua……

Nửa giờ trôi qua……

Đệt, sao hắn không ngủ được.

Bực bội mở mắt ra, Chu Đình muốn kêu Vương Lệ gọi điện cho Dung Chân để gọi người về hầu hạ mình. Kết quả hắn nhô mấy lần vẫn chưa được đáp lại, vào buồng trong thì thấy tên kia đã ngủ trên giường tre từ đời nào, còn gáy nữa.

“Đệt!” Chu Đình đá lên giường đối phương.

Không phải anh lo lắng người ta bị cảm nắng à?

Anh lo lắng cái rắm!

Vương Lệ ngủ như chết, cú đá của hắn cũng không có bất cứ tác dụng nào ngoại trừ việc làm đối phương trở mình.