[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 11: Vô năng

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Dung Chân nhìn gã một cái.

Đột nhiên Hà Cạnh xán lại gần: “Chậc, nếu cậu là con gái thì tốt rồi.”

Dung Chân nhíu mày, vừa cúi đầu sắp cơm vừa nói: “Tôi là nam.”

Đối phương cười, đôi mắt trượt xuống nhìn đôi chân mảnh dài của cậu: “Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu đương nhiên tôi biết cậu là nam. Không thể để tôi cảm thán hả? Cậu không biết chứ lúc ấy nhìn thấy mặt cậu, lòng tôi đã bồi hồi lắm đó.” Giọng điệu còn có chút tủi thân khiến Dung Chân rất không được tự nhiên khi nghe thấy.

Lý Hổ vô tri chỉ theo bản năng đáp lời: “Đúng thế! Tiểu Chân của chúng tôi lớn lên rất đẹp. Làn da của nó trắng lắm, có đôi khi làm việc phơi đen mất, ở nhà một khoảng thời gian là lại trắng như sứ. Không biết còn tưởng trong nhà có điều kiện dưỡng da luôn chứ! Có không ít cô gái thích nó nhưng Tiểu Chân chính là nhóc đầu gỗ. Con gái nhà người ta bật đèn xanh còn không biết. Mẹ nó chứ, lúc đó mà tôi có mặt thì nó kết hôn từ đời rồi…”

Dung Chân không cảm thấy cậu là đồ đầu gỗ. Xu hướng giới tính của cậu không phải con gái, đương nhiên sẽ không lầm lỡ mấy cô gái ấy, nhưng cậu không định nói ra chuyện này bây giờ.

Hà Cạnh nghe mấy lời này của Lý Hổ còn nghiền ngẫm nhìn cậu. Khi Dung Chân bưng mâm ra phòng khách, gã đột nhiên duỗi tay búng má cậu một cái.

Dung Chân chấn động.

Hà Cạnh thấp giọng cười nói: “Thật mềm, mặt của mấy em người mẫu cũng thua kém cậu luôn…Cậu biết không, ngoài kia cũng có đàn ông thích đàn ông đấy. Người như cậu chắc chắn sẽ được hoan nghênh lắm.”

Dù có chậm tiêu như thế nào thì Dung Chân cũng nghe ra sự kỳ quái của Hà Cạnh. Cậu nhíu mày lui về phía sau một bước, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì phía trước đã truyền đến tiếng mắng lớn.

“Đệch, mày còn động dục?” Không biết Chu Đình xuống tầng từ lúc nào. Hắn chứng kiến chuyện vừa nãy từ đầu đến cuối và cũng hiểu ý của thằng bạn chó. Chu Đình tước lạnh: “Sao nào, muốn tao tìm cɧó ©áϊ cho mày hả?”

“Con mẹ nó mày…” Trong nháy mắt, ý cười trên mặt Hà Cạnh đã tắt ngúm: “Tao nói chuyện phiếm với người ta có đánh rắm tới chỗ mày hả, có thể nói tiếng người không thế? Chắc không phải mày nhạy cảm quá vì thằng em của mày vô năng đâu nhỉ? Mẹ nó tao còn chưa thèm cười mày…”

Vẻ mặt Chu Đình đen xì, hắn hung hăng đi tới, tung chân đá ghế về phía Hà Cạnh khiến ra văng ra. Động tác tiêu chuẩn tàn nhẫn, Chu Đình không màng đến tiếng kêu thảm thiết của thằng bạn chó, hắn đảo mắt trừng Dung Chân: “Còn đứng đó làm gì? Muốn làm tôi đói chết hả?”

Dung Chân lập tức hoàn hồn, bưng mâm đặt lên bàn cơm.

Lý Hổ mới vừa bưng nồi canh đi ra từ phòng bếp, có nghe loáng thoáng câu cuối của Hà Cạnh, anh vô tư hỏi: “Cái gì vô năng thế? TV của Tiểu Chân hả? Rất nhiều công năng mà TV nhà nó không có, quá cổ rồi…”

Đột nhiên Dung Chân liên tục nháy mắt với Lý Hổ. Cậu chủ nhỏ không phải tên ngốc, lời nói lúc nãy của Hà Cạnh đang bóc mẽ Chu Đình, đang nói hắn có bệnh kín.

Đàn ông kiêng kị chuyện này nhất, cậu không muốn Lý Hổ cũng bị Chu Đình đá đâu.

Lý Hổ không chú ý tới nhắc nhở của Dung Chân mà tiếp tục xỉa xói cái TV của cậu.

Cũng may Chu Đình không có phản ứng gì. Hắn vừa ngồi xuống liền cầm lấy đũa trực tiếp dùng bữa, như thật sự đói bụng.

Hà Cạnh bị Chu Đình đá một cái thì thấy mất mặt gần chết. Lúc nãy gã đã sắp nổ tung tại chỗ nhưng còn âm dương quái khí giải thích với Lý Hổ: “TV này là đồ cổ nhưng công năng cơ bản vẫn có. Còn cậu Chu của chúng ta thì khác, đến công năng của đàn ông mà hắn còn chẳng có kìa.”

Lý Hổ ngơ ngác. Trong nháy mắt, anh nhận ra mình vừa nói chuyện không nên nói. Lý Hổ lập tức buông nồi định lảng sang chuyện khác thì đối phương đã cướp lời, đột nhiên hỏi Lý Hổ: “Người anh em, chú từng đi tìm phụ nữ chưa? Từng xem phim cấm chưa?”

Lý Hổ không tiện lảng đi, chỉ đành nói: “Từng qua đêm với mấy người… cũng xem qua rồi.”

“Chỗ đó có phản ứng không?”

Lý Hổ thầm nói vô lý trong lòng nhưng vẫn thuận theo mà gật đầu. Theo bản năng, anh nhìn về phía Chu Đình thì phát hiện đối phương vẫn luôn im lặng ăn cơm. Lý Hổ luôn có dự cảm không tốt lắm nên nhanh chóng mở miệng mời Hà Cạnh lại đây ăn cơm. Anh không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa đâu!

Từ trước đến nay, Lý Hổ rất biết nhìn sắc mặt người khác nhưng Hà Cạnh thì không. Ở bên ngoài, chỉ có người khác nhìn sắc mặt của gã mà làm. Vậy nhưng ở trước mặt Chu Đình, gã luôn bị trấn áp.

Tuy rằng trước kia Chu Đình nói chuyện không xuôi tai, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của gã. Còn hôm nay Chu Đình lại như ăn phải thuốc súng, rõ ràng trước kia gã tán tỉnh phụ nữ trước mặt hắn, hắn cũng không thèm quản. Vừa mới nãy gã chỉ định nếm trải chút mới lạ mà Chu Đình lại tới xen vào chuyện của người khác, còn không thèm giữ mặt mũi cho gã. Rõ ràng bây giờ còn thảm hại hơn xưa, mà mẹ nó còn làm như mình là hoàng đế không bằng! Hà Cạnh càng nghĩ càng giận, không biết sống chết mà tiếp tục lải nhải: “Người anh em, chú mày còn có phản ứng, nhưng đệt con mẹ nó chứ cậu chủ nhà họ Chu đây còn không có cơ.”