[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 12: Thật ra ăn cũng được

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Phòng khách trở nên cực kì im lặng.

Hà Cạnh châm điếu thuốc, cắn trong mồm: “Anh đây này, trước kia tìm đàn bà của cậu Chu đây. Từ dáng người tới khuôn mặt đều được chọn kĩ, giọng nói cũng ngọt, chuyện đó đỉnh của chóp, kết quả thế nào biết không? Người ta cởϊ qυầи áo ra rồi, cậu Chu đây lại như nhìn không khí. Ha ha ha, anh còn tưởng thằng này là đồng tính luyến ái, sau đó thấy thành đàn ông, thế mà cũng không cứu được!”

“Xong việc anh còn hỏi từng người một xem có thật sự là không có một chút phản ứng nào không! Chắc mấy thằng yếu sinh lý sẽ dần có tâm lý biếи ŧɦái nhể. Mình không được thì thôi, thằng này còn cho các mục nhân trần trụi bò lên giường mình ra sảnh chính ngồi. Còn nói là thỏa mãn ham muốn khoe thân của người ta…Ôi đệt, còn cho mình thang để xuống cơ, nghe xem đây có phải chuyện con người làm không?”

Chu Đình vẫn cứ ăn cơm mà chẳng nói gì. Hà Cạnh thấy hắn không phản bác, dần dần có cảm giác sung sướиɠ khi đè bẹp đối phương dưới chân, lá gan gã lại lớn hơn nữa. Hà Cạnh qua ngồi trên chiếc sô pha trắng bệch, nhả một vòng khói: “Mấy thằng đàn ông có vấn đề về phương diện kia á, đa phần đều do dùng quá đà. Nhưng cậu Chu của chúng ta thì không giống lắm. Nghe đâu một người bạn học cùng hắn thời trung học nói, khi đó có bạn cùng lớp dùng điện thoại xem phim cấm trong giờ, hắn nhìn thoáng qua rồi nôn ra luôn đó. Lúc đấy bao lớn rồi, làm anh cười vỡ bụng…”

“……”

“Lúc trước nghe người ta nói suýt nữa thằng này ngủ cùng mẹ kế, mẹ nó anh còn không tin cơ! Đừng hiểu lầm, không phải tin tưởng anh em đâu, rốt cuộc tình anh em của bọn tôi quá plastic, là do anh không tin thằng này lên được! Không phải bị yếu sinh lý…”

Lý Hổ nghe vậy, mặt mũi trắng bệch, chỉ hận không thể làm miệng tên này ngậm lại.

Dung Chân lặng lẽ nhìn qua, cậu thấy rõ ràng chỉ số tiêu cực trên đầu người đàn ông nọ tăng từ 50 đến 55. Cậu chủ nhỏ vội vàng cúi đầu dùng bữa, bắt đầu đếm ngược trong lòng. Kết quả cậu còn chưa đếm tới một, người đàn ông bên cạnh đã buông đũa xuống, không nói gì đã túm quần áo Hà Cạnh kéo lê ra ngoài.

Hà Cạnh bị hắn kéo lảo đảo, trừng mắt kêu to: “Làm gì mày chưa? Đánh nhau thật là tôi không để mày…”

Chu Đình lạnh giọng nói: “Mày tra về tao?”

Hà Cạnh sửng sốt, gã còn tưởng đối phương phát hỏa vì mình chế nhạo chuyện hắn không được. Nghe hắn nói vậy, gã còn ngẩn ngơ chưa hiểu gì.

Chu Đình hung hăng vùng quyền nện lên người gã.

Hà Cạnh đau đớn kêu một tiếng, tức muốn hộc máu: “Mày nghĩ tao muốn tra lắm hả? Bố tao bắt tao làm bạn với mày, mày không thiếu tiền, đàn bà cũng không cần, dù sao cũng phải cố gãi đúng chỗ ngứa chứ? Bây giờ mày có xin tao tra tao cũng đếch thèm! Mày buông tao ra trước nhanh…”

Chu Đình trực tiếp ném thằng bạn chó ra ngoài. Tiếng cơ thể đập xuống đất vang lên, hắn bình tĩnh đóng của lớn lại, chân chống ở cửa, tay thì lắc lắc như đùa nghịch cái chốt của. Thấy cái cửa này không khóa được, hắn mắng câu thô tục: “Đệch cái cửa quái quỷ gì đây?!”

Dung Chân và Lý Hổ đã sớm buông bát đũa, nhanh chóng đi qua.

Lý Hổ muốn ra khuyên người. Anh ta cho rằng Dung Chân cũng nghĩ giống mình, ai dè đối phương vừa đứng trước cửa liền thuận tay giúp Chu Đình khoá trái cửa lại.

Lý Hổ: “……”

Bên ngoài truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào của Hà Cạnh, gã không ngừng mắng Chu Đình, gào thét bắt người bên trong mở cửa.

Thấy cửa đã được khóa kỹ, Chu Đình xoay người đi ra chỗ khác, Lý Hổ vội vàng nói: “Cái này, anh Đình, khi nào mở cửa cho gã, rốt cuộc thì trời đã tối rồi…”

Bước chân của Chu Đình không ngừng lại, giọng điệu vẫn vô cảm: “Không cần mở, trên người nó có điện thoại, thích là gọi người tới đón đi.”

Biểu cảm của Lý Hổ dần suy sụp.

Đây là nhất định phải đắc tội với một bên à…

Vẻ mặt của Dung Chân vẫn như thường. Cậu cảm thấy con người Hà Cạnh có chút quái dị khiến cậu không thích, gã không qua đêm ở nhà cậu càng tốt.

Mọi người đều trở về phòng khách tiếp tục ăn cơm. Không có Hà Cạnh ở bên cạnh làm máy phát thanh, lần này Chu Đình bình thường hơn nhiều, ăn được mấy miếng thì nhíu mày. Trong chốc lát lại chê, chốc lát nói đồ ăn không mới mẻ, chốc lát lại ghét bỏ cái mâm quá xấu……

Dung Chân không phản bác một câu nào, chờ hắn lèm bèm xong chỉ nói một câu: “Tôi vẫn luôn nấu cơm như vậy, anh không thích thì về sau tôi mua cơm ngoài cho ăn. Bên cạnh có tiệm cơm nhỏ, đầu bếp chỗ đó nhất định sẽ nấu ngon hơn tôi.”

Kiến nghị cực kỳ chân thành mà không phải do tức giận.

Tâm trạng của đối tượng nhiệm vụ tốt, cậu mới có thể chậm rãi rèn giũa hắn.

Chu Đình sửng sốt, có vẻ không quá vui mà buông đũa nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sâu xa.

Dung Chân đang cúi đầu uống canh. Đôi khi một muỗng canh cậu phải uống làm hai ngụm. Môi châu dính nước, như giọt sương đọng lại trên lá xanh, sáng lấp lánh, rất mượt mà. Cậu liếʍ một cái, giọt sương không còn, môi châu vẫn xinh đẹp như vậy.

Chu Đình nhỏ giọng chửi đổng một tiếng.

Lý Hổ kinh hoàng, cho rằng cậu cả ngày lại tức giận. Khi anh đang định hoà giải thì thấy người đàn ông nọ như hung thần ác sát dùng đũa gắp mấy món miệng. Giọng nói pha chút buồn tủi, giống như miễn cưỡng chấp nhận: “Thật ra ăn cũng được…”