[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 10: Đảm đang

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Vừa nghe lời kia xong, người đàn ông ôm đống chăn tới kháy Chu Đình: “Đúng vậy! Mau tới giúp đại mỹ nữ mang chăn về nào. Đúng rồi, tao quên mất, đối với mỹ nữ, cậu Chu đều không…”

“Cút đi!” Đối phương nhíu mày nghiêng người, hung hăng đạp gã ta một cái.

Gã ta suýt thì té ngã, thẹn quá hoá giận nói: “Chu Đình, mày còn là người hay không! Tao lặn lội đường xa tới gặp mày mà mày làm thế với tao hả?”

“Bây giờ mày có thể cút về rồi.”

“Đệt…”

Thông qua lời giới thiệu của Vương Lệ, Dung Chân mới biết người nọ là Hà Cạnh. Không khác với phán đoán của cậu, gã ta đúng là bạn bè của Chu Đình.

Nhưng cũng chỉ là bạn xấu. Khi ở Phong Thành nghe thảm trạng gần đây của Chu Đình, gã ta cố ý mang theo các mỹ nữ trên con xe Bentley tới thăm hắn. Trong quá trình khoe khoang, xe bị Chu Đình cho vào mương, không lâu trước đây đã được tài xế khổ sở đánh về sửa chữa, các mỹ nữ cũng bị đưa đi luôn.

Vương Lệ không liên quan tới mấy vụ này. Anh ta chỉ tới nhìn chằm chằm đến khi Chu Đình vào nhà của Dung Chân rồi trở về khách sạn.

Lần đầu tiên, Hà Cạnh xuống nông thôn, vào phòng thấy chỗ nào cũng mới lạ, đặc biệt là cái TV cổ lỗ sĩ của Dung Chân. Gã ta nói liến thoắng không ngừng, nói đó là đồ cổ, chờ khi gã được “phóng thích hoàn toàn”, gã sẽ mua về trưng bày.

Chu Đình phiền muốn chết, ngậm điếu thuốc đi thẳng lên lầu.

Dung Chân đang trải chăn nệm đã phơi khô lên giường hắn.

Lần này khó được lúc hắn không gây phiền phức cho cậu. Chu Đình chỉ im lặng đi mở cửa sổ trong phòng nhỏ.

Ưu điểm duy nhất của cái nơi rách nát này với hắn là không khí trong lành.

Nhưng cửa kính mới chỉ kéo được một nửa đã có tiếng “cót két” chói tai vang lên. Hắn đột nhíu mày, che một bên tai rồi lại cố chấp kéo tiếp. Âm thanh chói tai lại vang lên, khóe miệng không kìm được mà sụp xuống: “Đây là cái thứ quỷ gì đây? Cửa sổ phát ra âm thanh à?!”

Dung Chân yên lặng chạy tới đỡ lấy bệ cửa sổ bằng động tác rất nhẹ. Cậu cứ thế chậm rãi đẩy toàn bộ cửa kính ra: “Đã qua một khoảng thời gian dài, bên trong có chút rỉ sắt, lúc đẩy cẩn thận một chút là được.”

Chu Đình không thể tưởng tượng cúi đầu nhìn cậu, hắn bỗng nhiên nói: “Mẹ nó, cái phòng này sẽ không sập luôn chứ?”

Dung Chân chớp mắt, trả lời: “Không đâu, anh yên tâm.”

Chu Đình: “……”

Hắn trừng mắt nhìn mặt đối phương. Đối phương cũng mặc kệ hắn trừng mắt.

Nhưng trừng mắt một hồi, trọng điểm trật đi đôi chút. Hắn nhìn từ trên xuống dưới, đôi lông mi dày của đối phương che mất nửa đôi mắt sáng trong.

Nếu không nhìn đôi môi mím chặt ở phía dưới thì nom cậu càng thêm ngoan ngoãn tinh xảo.

Không phải mỹ nữ nhưng chắc chắn là mỹ nhân.

Những suy nghĩ kì quái bỗng xuất hiện trong đầu làm hắn nhanh chóng bừng tỉnh, vội quay đầu đi. Bỗng nhiên Chu Đình càng thêm bực bội: “Biến đi.”

Giường đã được dọn dẹp xong, Dung Chân không nói hai lời liền chạy biến.

Lúc sau Chu Đình cũng không thèm xuống tầng nữa.

Buổi tối, khi Dung Chân nấu ăn trong phòng bếp, Lý Hổ lại phi chiếc ô tô cũ của mình tới.

Ngoại trừ bàn chải đánh răng, Lý Hổ còn mua thêm không ít thứ khác. Chúng đều là chút đồ dùng sinh hoạt, chất lượng cũng tốt hơn so với đồ ở siêu thị trên trấn một chút. Lý Hổ chỉ sợ Dung Chân bị cậu chủ kia dày vò vì chút chuyện còn con. Dù gì Dung Chân cũng được anh coi như em trai, anh còn có chút tâm lý bao che cho con.

Trừ đống này anh còn mang theo chút đồ ăn, đặt vào phòng bếp rồi xắn tay chuẩn bị với cậu.

Khi Lý Hổ tới, anh đã chào hỏi qua với Hà Cạnh. Lý Hổ vốn định cầm điện thoại liên hệ với người khác nhờ họ xếp chỗ ở cho gã, ai ngờ Hà Cạnh cứng đầu đòi ở nơi này. Gã nói mấy khách sạn gần đó quá nhỏ quá bẩn, còn kém cả nơi này, ở đây tiện chơi cùng bạn luôn.

Lý Hổ không nói thêm gì nữa.

Trong phòng bếp.

“Gã ta ở nhờ nhà cậu hai ngày là đi.” Lý Hổ thái rau: “Cậu để chỗ vốn chuẩn bị cho vệ sĩ làm chỗ nghỉ cho gã đi. Nhìn qua thì anh thấy gã dễ ở chung hơn cái cậu nhà họ Chu hơn đó.”

Dung Chân đã xào xong đồ ăn. Cậu còn chưa đáp lời, bỗng nhiên Hà Cạnh nghênh ngang bước vào: “He he, làm món gì đấy?”

Lý Hổ giỏi giao tiếp với người khác, vừa cười vừa nói tên các món ăn cho gã: “Ngài đừng ghét bỏ, đây cũng coi như món cơm nhà đặc sắc của chúng tôi đó. Ngày thường trù nghệ của Tiểu Chân rất được, đợi chút ngài nếm thử xem……”

Hà Cạnh biết “Tiểu Chân” trong miệng anh chính là Dung Chân.

Tuy không lâu trước đây đã làm loạn với Chu Đình một hồi nhưng gã cũng không vì thằng chó kia mà chỉ trích Dung Chân. Hà Cạnh nhìn cậu vài lần rồi đứng tám với Lý Hổ về mấy chỗ vui chơi gần đây.

Cạnh trấn Thanh Lĩnh có một vài địa điểm du lịch khá được. Vào kì nghỉ hè mỗi năm, mấy phụ huynh ở huyện hoặc thành phố sẽ đưa con tới đây trải nghiệm, tiện thể tránh nóng luôn. Đương nhiên là còn lâu Hà Cạnh mới ngây ngốc ở yên tại nhà Dung Chân trong hai ngày tới.

Lý Hổ vỗ ngực nói nhất định sẽ sắp xếp cho gã.

Hai người không cùng tần sóng não nói đông nói tây trong bếp đâu đó nửa tiếng. Khi Dung Chân bưng nồi đồ ăn ra, cuối cùng Hà Cạnh mới bắt chuyện với cậu: “Cũng thật đảm đang.”