[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 9: Thật đúng là mỹ nữ

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Cậu thấp giọng mà ừ một tiếng, xoay người bước nhanh khỏi đó.

Dung Chân không đi tìm ví tiền của Chu Đình vì vào ngày hôm qua, số tiền mà Lý Hổ nói đến kia đã rất nhiều. Cậu cảm thấy bản thân mình bao ăn bao ở, mua chút đồ dùng sinh hoạt là điều nên làm.

Khi cậu ôm một đống đồ dùng trở về từ siêu thị gần đó, cửa nhà có nhiều thêm một người nữa.

Vóc dáng rất cao, giương mắt nhìn thấy cậu liền mở miệng nói: “Xin chào, tôi là Vương Lệ phụ trách chăm sóc cậu Chu, khoảng thời gian này phải làm phiền cậu rồi.”

Người này hẳn là vị bảo tiêu rất lịch sự mà Lý Hổ có nhắc tới, Dung Chân cũng nói: “Xin chào, tôi là Dung Chân. Anh ăn gì chưa? Nhà tôi có cháo, còn nóng.”

Đối phương cười: “Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.”

Dung Chân cũng cười cười với gã rồi ôm đồ đi vào.

Chu Đình cầm vài món quần áo sạch sẽ để lau khô người, lúc này hắn còn đang lườm bánh bao và sữa đậu nành trên bàn, hẳn là đồ Vương Lệ mang đến cho hắn.

Cậu vừa tiến đến đã đυ.ng phải đôi mắt âm u của Chu Đình.

“Cậu không nhanh lên tôi có thể trực tiếp ăn cơm trưa luôn được rồi.”

Dung Chân nghe ra hắn đang mỉa mai mình, cậu cũng không để ý tới, đem một đống đồ đặt trên chiếc sô pha sạch sẽ, cậu lấy bàn chải đánh răng, kem đánh răng và cái ly ra đưa qua cho hắn.

Chu Đình nhận được cũng không quá vui.

Dung Chân cũng mặc kệ hắn, tiếp tục thu dọn mấy thứ còn sót lại.

Trong chốc lát, cậu liền nghe được trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng hét thảm, chỉ theo bản năng mà vọt qua.

Chu Đình vừa giơ bàn chải đánh răng vừa phun bọt vừa gào thét: “Đây mẹ nó là bàn chải đánh răng hay đánh giày hả?! Đau…… Tôi đau muốn chết! Đệch —— có phải răng tôi chảy máu rồi đúng không?”

Dung Chân: “……”

Chu Đình nhổ xuống bồn, thật đúng là có chất lỏng màu đỏ được nhổ ra: “Cậu nói xem, có phải cậu cố ý không?!”

Dung Chân nhíu mày: “Có phải anh dùng sức quá mức không? Đánh nhẹ chút.”

“Tôi còn cần cậu dạy tôi đánh răng?!”

Dung Chân cạn lời, nói: “Đây đã là cái đắt nhất siêu thị, thu nhập ở đây thấp, đồ sinh hoạt đắt một chút cũng không ai mua, các chủ thương đều không định nhập đồ quá đắt. Nếu anh không thích ứng được thì để tôi gọi điện nhờ anh Hổ ở huyện thành mang đồ tốt một chút về cho anh.” Tựa như sợ đối phương thật cho rằng mình đang cố ý, cậu còn giải thích thêm: “Chỗ chúng tôi đều như vậy, không cố ý nhằm vào anh đâu.”

Mới vừa nói xong, cậu thấy cậu chủ lớn vốn đang xù lông lại thở dài, xua xua tay để cậu đi ra ngoài.

Dung Chân rầu rĩ không vui mà ra ngoài, TV còn đang phát tin về pháp luật. Vương Lệ tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống, chuyện ở phòng vệ sinh gã cũng nghe thấy, chỉ thấp giọng an ủi cậu: “Đừng để ý, dù sao cũng là cậu chủ được nuông chiều từ bé. Hắn xấu tính như vậy vì chưa từng đặt chân tới chỗ như vậy lần nào, kể cả cậu lên huyện thành mua bàn chải đánh răng tốt nhất cho hắn, hắn cũng có thể bắt bẻ.”

Dung Chân ừ một tiếng, cầm điện thoại cục gạch gọi cho Lý Hổ nhờ anh ta mua bàn chải đánh răng.

Thật ra nếu không phải do thái độ của Chu Đình quá kém, cậu ít nhiều cũng có thể lý giải phản ứng của đối phương. Hoàn cảnh khác biệt lớn như vậy, ngay từ đầu nhất định sẽ có chút không thích nghi được. Tuy cậu đã thích ứng với thế giới này, nhưng dù sao thì cậu cũng trải qua nó từ nhỏ tới lớn, có nhiều thời gian để thích ứng tự nhiên chứ không đột nhiên như Chu Đình. Nếu chỉ là đánh răng không thoải mái, Dung Chân cơ bản sẽ không cảm thấy Chu Đình làm ra vẻ, bởi vì hoàn cảnh và vị trí của mỗi người không giống nhau.

Nhưng tính tình của hắn cũng quá xấu rồi.

Chu Đình gian nan rửa mặt xong, tùy tiện ăn bữa sáng liền đi ra ngoài, Vương Lệ đi theo hắn.

Cả một ngày bọn họ không trở về.

Tới chạng vạng, Dung Chân tới khu đất trống đối diện thu khăn trải giường và chăn. Gió rất lớn, thổi mạnh đến mức khăn trải giường trên dây thừng bay loạn lên.

Dung Chân mặc quần đùi đơn giản rộng rãi, cả người đều bị chăn bọc lấy, chỉ lộ ra một đôi chân.

Phía trước có tiếng bước chân của vài người đang tới gần.

Dung Chân vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Đệch, cái chân này dài vãi, vừa thẳng vừa trắng, không nghĩ tới tới chỗ này còn có thể gặp được mỹ nữ kiểu này! Chân đã vậy, mặt thế nào tôi cũng chịu! Chậc, tuyệt đối là mỹ nhân!”

Dung Chân sửng sốt, nghe giọng nói thì chắc chắn không người quen gần đây.

Cậu không ý thức được người đó đang nói chính cậu, đang muốn ló mặt ra xem thì có người chạy nhanh tới chỗ cậu.

Một chồng chăn trước mặt cậu bị người đó không nói hai lời mà ôm đi.

Dung Chân kinh ngạc giương mắt nhìn.

Gương mặt tươi cười xa lạ kia cứng lại trong nháy mắt: “Nam, nam?!”

Dung Chân lại nhìn về trước, đằng sau anh ta còn có hai người, một là Vương Lệ, một là Chu Đình.

Người trước mặt cậu nhuộm tóc màu hạt dẻ, ăn mặc lôi thôi, nhưng nhìn kỹ lại, Dung Chân nhận ra anh ta dùng nước hoa đắt tiền. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây hẳn là bạn của Chu Đình.

Sắc mắt của Chu Đình vốn đã không tốt đẹp gì, cứ như người ta nợ hắn mấy trăm triệu. Lúc này nhìn thấy một màn trước mắt, nhìn đôi con người ngơ ngác của Dung Chân, lại nhìn cặp kia chân phía dưới, cũng không biết hắn bị chạm vào dây thần kinh nào mà lại nhếch miệng cười một cái, lời nói thật giả khó phân biệt: “Ừm, đúng thật là mỹ nữ.”