[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 8: Quá hiếm thấy

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

“Tự mình ăn đi……” Người đàn ông nọ giơ tay day day huyệt Thái Dương rồi khó chịu kéo cổ áo. Tối qua hắn uống say, không tắm rửa cũng không có ai thay quần áo cho hắn, hơn nữa cơ thể hắn đã không ổn từ trước khi uống rượu.

Dung Chân vừa nghe thấy hắn nói vậy thì lập tức xuống lầu.

Lúc ăn cơm, Dung Chân mở TV xem tin tức buổi sáng.

TV trong nhà là cái loại TV rất dày và nặng, bố mẹ cậu tiêu tầm hai ba ngàn để mua nó khi cậu còn nhỏ. Khi đó cũng không có nhiều gia đình mua TV, rất nhiều người thường tới nhà cậu xem nhờ TV. Hiện tại đã mười mấy năm qua đi, mỗi nhà đều đã không cần loại TV này. TV LCD được lưu hành rộng rãi hơn nhưng nhà cậu vẫn chỉ có cái TV cổ lỗ sĩ này.

Lần trước trước đó, Lý Hổ còn mắng cậu: “Trang hoàng thêm cái bồn tắm vô dụng mà không biết đổi cái TV mới, về sau mang con gái nhà người ta về nhà, người ta còn tưởng cậu nghèo kiết xác!”

Lúc ấy Dung Chân lúng ta lúng túng nói: “Em vốn nghèo mà, dù sao cũng chưa hỏng, có thể xem là được……”

Lý Hổ không mắng nữa, than ngắn thở dài rồi bắt đầu hút thuốc. Chuyện trong nhà của Dung Chân anh đều biết, tiền tiết kiệm hiện giờ của đối phương không còn nhiều lắm, nhưng đặt mua chút đồ dùng tất yếu thì vẫn dư dả, không phải không có tiền đổi mà là không muốn đổi.

Lý Hổ nghe nói cái TV kia là cái cha mẹ Dung Chân mua vào ngày sinh nhật của cậu khi cậu còn bé.

……

Dung Chân uống được nửa bát cháo, Chu Đình đi từ trên tầng xuống.

Cậu nhìn về phía hắn, thấy người đàn ông cởi trần, tuyến nhân ngư va vào mắt cậu, cái muỗng trong tay bị thả rơi vào chén.

Chu Đình cầm chiếc áo hơi nhăn trên tay, từ từ đi xuống, nhìn thấy thùng rác ở phòng khách thì trực tiếp ném đồ vào đó, sau đó đưa mắt nhìn cậu: “Này, quần áo của tôi đâu?”

Dung Chân dùng ngón tay chỉ vào thùng rác: “Anh vừa mới ném đi.” Nói xong, cậu phát hiện mí mắt cậu đối phương giật giật.

“Đệch……” Hắn cắn răng nói: “Tôi nói vali quần áo của tôi ở đâu?”

“Vali?” Dung Chân và hắn hai mắt nhìn nhau, lúc này cậu mới chậm chạp phản ứng lại.

Đối phương ở chỗ này ba tháng, không có khả năng không mang theo vali. Hẳn là lúc Lý Hổ đi đã quên nói với cậu. Tối hôm qua cậu tiễn Lý Hổ đi thì trở về phòng ngủ luôn. Trời sáng lại phải lo làm cơm sáng, cơ bản là không để ý xem phòng khách có đồ đạc gì của hắn không.

Dung Chân đứng dậy đi khắp nơi xem xét dưới ánh mắt khủng bố của đối phương. Cậu rất nhanh đã tìm thấy mấy cái vali trong số tủ cũ trong nhà, cậu lập tức lôi ra rồi nói: “Ở chỗ này đây? Cái nào để quần áo……”

Chu Đình bên cạnh đã gần phun ra lửa, hắn đi vài bước tới chỗ Dung Chân rồi dùng tay nhấc thân thể nhỏ gầy sang một bên, động tác ngang ngược mở ra một cái vali trong đó.

Hắn lấy ra một bộ quần áo rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh, cửa cũng không thèm đóng.

Dung Chân nghe tiếng nước chảy, biết hắn đang tắm rửa thì đi tới giữ cửa, nói vọng vào trong: “Bồn tắm đã được dọn qua sáng nay, anh muốn ngâm bồn thì cứ xả nước ra bồn là được.”

Người bên trong nói vọng lại một câu tỏ rõ sự tức tối, cười đến rợn người: “Tôi đến cơm còn chưa ăn, mới sáng sớm đã ngâm bồn? Cậu là người Chu Hằng phái tới chỉnh chết tôi hả?!”

Dung Chân thấy hắn bắt đầu nổi đoá, không rên một tiếng mà đi mất.

Cậu ngồi về trước bàn cơm, tiếp tục ăn cơm, vừa nhai được hai miếng, lại nghĩ tới nhiệm vụ của bản thân. Cậu có chút rầu rĩ liền cầm lấy điều khiển từ xa, theo bản năng đổi thành kênh chuyên phát tin tức về luật pháp.

Ăn cơm xong, tiếng nước ở phòng vệ sinh mới dừng lại, Dung Chân cho rằng Chu Đình đã tắm xong, đang muốn đi rửa chén thì phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào: “Sao cái gì cũng không có thế! Này! Cậu lại đây cho tôi!”

Dung Chân đi qua, đối phương bỗng nhiên mở cửa, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng đối diện cậu, trên người còn nhỏ nước: “Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cái ly, khăn lông, khăn tắm…… Con mẹ nó quá nhiều, dù sao thì tất cả những đồ dùng sinh hoạt mà một người cần dùng hàng ngày, đều mua về đây cho tôi, ví tiền ở trên giường tôi.”

Thấy đôi mắt của Dung Chân cứ nhìn mình đăm đăm, người đối diện nhíu mày: “Điếc?”

Dung Chân nhìn sang chỗ khác, mặt có chút không khống chế được mà đỏ lên. Cậu không phải là chưa thấy qua cơ thể của đàn ông, có đôi khi cậu cũng sẽ cùng đám người Lý Hổ tới nhà tắm. Đời trước cậu cũng ngẫu nhiên xem chút phim không dành cho trẻ dưới mười tám, nhưng không thể không nói, có thể đẹp giống như Chu Đình quá hiếm thấy.