[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 7: Cậu cầm tinh con muỗi à?

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Đối phương khẽ liếc về phía bồn tắm rồi ngắt lời anh ta: “Không ngâm, bẩn.”

“……” Dung Chân nắm chặt tay.

Trước khi ngâm bồn cậu đã tắm qua bằng vòi hoa sen. Cậu chỉ muốn ngâm nước ấm đơn giản nên cũng không thả thứ gì vào nước tắm, nước vẫn còn rất sạch.

Cậu còn định thay nước tắm mới cho đối phương, kết quả hắn lại nói thẳng là bẩn.

Đây là lần đầu tiên Dung Chân bị người ta không nể nang gì mà chê bẩn. Cậu có chút tức giận, không nói hai lời, trực tiếp trở về phòng ngủ.

Cậu nằm trên giường nhưng lại không ngủ được. Cậu nằm im nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, có vẻ Lý Hổ bị Chu Đình sai bảo rất vất vả.

Dung Chân cau mày than thở, cậu tới đây để làm nhiệm vụ, không nên sinh ra cảm xúc tiêu cực với đối tượng nhiệm vụ. Nếu bây giờ cậu đã không chịu nổi thì về sau cậu phải làm sao giờ?

Sau khi nghĩ thông suốt, cậu lập tức rời giường chạy ra ngoài. Lý Hổ ướt đẫm mồ hôi đang đỡ người đàn ông say xỉn lên lầu.

Cậu cũng tới hỗ trợ.

Vóc dáng của Chu Đình rất cao lớn, hai người nâng cánh tay của hắn cũng không thể không khom lưng.

Không trong chốc lát, vị “Phật gia” nọ cuối cùng cũng được thuận lợi vác lên giường nghỉ ngơi.

Khi Lý Hổ xuống lầu, anh ta lấy thuốc ra hút, Dung Chân ở phía sau Lý Hổ vừa xoa xoa đôi mắt mệt nhoài vừa hỏi: “Không phải còn có bảo tiêu nữa sao?”

“Anh ta sợ làm phiền cậu nên không tới chỗ này được. Người anh em kia dễ hầu hạ hơn hắn nhiều, tự giác ở một cái khách sạn nhỏ gần đó luôn. Địu, quá trâu bò, mắt không thèm nhìn mà giao luôn tiền của ba tháng …… Tôi nói với anh ta là hay cứ thuê tạm một phòng trên trấn ở một thời gian ngắn đi mà người ta ngại xa còn nói là mỗi ngày đều phải tới giám sát ai kia.”

Dung Chân ậm ừ.

Hai người đi thẳng tới cửa, Lý Hổ cũng không lên xe rời đi luôn mà ngồi xổm cạnh bồn hoa nhỏ của cậu, tiếp tục hút thuốc: “Tiểu Chân, mới vừa nãy cậu cũng thấy rồi đây. Tên này cứ kì quặc như vậy đó, cậu cố chịu đựng một chút, có việc thì gọi điện thoại cho anh, qua ba tháng thì được.” Lý Hổ duỗi tay đưa một dãy số cho Dung Chân: “Đây là tiền ông bô hắn đưa, tôi đã phân chia với mấy anh em khác rồi. Ngày mai phải đi huyện thành vận chuyển hàng hóa, tiện thể nhờ người chuyển phần của cậu vào thẻ ngân hàng luôn. Chỗ tiền này đủ để cậu trang trải khoảng một hai năm nhỉ?”

Dung Chân gật đầu.

Lý Hổ nghĩ tới bộ dáng tức giận trước đó của Dung Chân nên lại dặn dò: “Đến bố hắn còn không trị nổi hắn, cậu càng không thể nói đạo lý với hắn. Cậu cứ học theo anh đây, dùng gương mặt tươi cười mỗi khi đối diện với hắn. Hắn không vô cớ đánh cậu là được rồi, những lời khác thì cứ kệ cho hắn nói đi.”

Dung Chân không nhịn được mà hỏi: “Anh Hổ, vì sao hắn lại bị đưa tới nơi này? Anh nói bố hắn đưa hắn đến đây để hắn tự nhìn lại bản thân, rốt cuộc hắn đã phạm phải chuyện gì?”

Lý Hổ phun khói thuốc, biểu cảm vặn vẹo như có điều khó nói. Anh ta ngoắc tay với Dung Chân.

Dung Chân thò đầu lại gần.

Lý Hổ dùng mu bàn tay che nửa miệng, nói nhỏ cho cậu nghe, giọng nói còn mang theo chút khinh miệt rõ ràng: “Hắn suýt đã ngủ với mẹ kế của mình, cậu xem bố hắn có thể không điên tiết lên sao? Anh tin cậu kín miệng nên mới nói với cậu, cậu tốt nhất là đừng bép xép với người khác, càng không được nhắc tới trước mặt vị Phật gia kia. Chuyện này cũng không có nhiều người biết, có phải anh của cậu rất trâu bò không!”

Dung Chân im lặng một hồi lâu.

Cậu tiễn Lý Hổ về rồi mở giao diện lên, gọi 998.

Cậu hỏi: “Chuyện Lý Hổ vừa kể cho tôi là thật hả?”

998: “Giả.”

Dung Chân ngẩn ra, cậu không nghĩ rằng đối phương sẽ thật sự trả lời mình, cậu lại hỏi tiếp: “Thế là Lý Hổ đang gạt tôi à?”

Cứ việc Lý Hổ đối xử với cậu không tồi, tuy đôi khi anh ta có chút sĩ diện nhưng cũng chỉ khoác lác mạnh miệng thôi.

Thân là hệ thống, 998 lại nói: “Không hề, anh ta không lừa cậu.”

Dung Chân ở trấn trên mấy năm nay đã sớm bồi dưỡng cho mình thói quen dậy sớm. Trời vừa mới sáng, cậu liền thay quần áo, gấp chăn màn rồi đi rửa mặt.

Khi nấu cháo xong thì trời đã sáng hẳn, Dung Chân xào nấu đỉ hai suất cơm thì lên tầng gọi vị Phật gia nọ dậy.

Cậu khẽ kéo cửa ra, người nọ còn nằm trên giường. Hắn cau mày như đang không thấy thoải mái.

Dung Chân nhỏ giọng nói: “Cơm nước xong hết rồi.”

Người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Dung Chân không gọi nữa, cậu vốn cũng chẳng muốn ăn cơm cùng người này, nhưng đến giờ cơm mà không gọi thì lại sợ hắn truy cứu. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đang muốn đi thì bên trong bỗng truyền đến ra một giọng nói lạnh lùng nhưng rất gợi đòn: “Cậu cầm tinh con muỗi à? Gọi người khác rời giường như vậy sao?”

Mày nhỏ của Dung Chân cau lại, cậu lại mở cửa thêm một lần nữa, giọng nói cũng lớn hơn: “Ô, anh dậy rồi à?”

Người đàn ông trên giường híp mắt nhìn cậu, mày vẫn nhíu chặt.

Dung Chân bị hắn nhìn chằm chằm đến mức thấy khó chịu, không biết có phải hắn đã quên mất chuyện hôm qua không, cậu nói: “Tối qua anh uống say, anh Hổ đã đưa anh về, đây là…… nhà tôi.”

Bấy giờ, tầm mắt của đối phương mới chậm rãi rời khỏi mặt cậu. Cuối cùng hắn cũng lười nhác chống giường ngồi dậy, tựa như cảm thấy lời giải thích lúc nãy của cậu thật buồn cười, hắn cợt nhả: “À, địa phương quỷ quái không phải nhà cậu thì mẹ nó là nhà tôi chắc?”

Mặt Dung Chân vừa giãn ra lại vì câu này của hắn mà cau có, nhưng cậu cũng không định so đo với hắn mà tiếp tục nói: “Tôi đã nấu xong bữa sáng, anh muốn xuống ăn cùng không?”