[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 6: Anh suy nghĩ nhiểu

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Là người đàn ông đang say rượu kia.

Dung Chân vội vàng mở miệng: “Không hỏng, tôi đang ở bên trong, xin đợi một chút!”

Bên ngoài ngay lập tức chìm vào im lặng.

Tiếp theo lại có một tiếng bước chân khác tới gần, là Lý Hổ chạy tới.

“Tiểu Chân, cậu còn chưa ngủ à!”. Lý Hổ đứng ngoài cửa nói chuyện với cậu. Trong lúc anh vô tình quay đầu, thế mà lại thấy tên kia nóng nảy mà kéo khóa quần xuống, vừa kéo vừa lèm bèm: “Chờ? Còn lâu tôi mới chờ, tôi muốn tưới nước! Ô? Vòi nước đâu……”

Nhìn là biết hắn không còn tỉnh nữa, Lý Hổ lập tức đỡ hắn, sốt ruột mà gọi vọng vào trong: “Tiểu Chân, cậu nhanh lên! Nhanh lên! Thằng oắt này say tới mức khờ rồi, nếu còn không ra chắc hẳn giải quyết luôn ngoài cửa phòng tắm nhà cậu đấy ——”

Lời nói đã thành công dọa cho Dung Chân luống cuống. Cậu vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mới kéo ra thì một cái chân dài đã chen ngay vào.

Dung Chân bị người đàn ông vừa xông tới đâm cho suýt thì ngã, may mà đối phương đã kịp thời duỗi tay túm chặt lấy cánh tay cậu.

“Cảm, cảm ơn.” Cậu nâng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp thấy rõ mặt của đối phương, thì đã bị màn hình giao diện chợt nhảy ra trên đầu hắn thu hút sự chú ý.

【 Đối tượng nhiệm vụ: Chu Đình, 22 tuổi, là con trai của người vợ đầu tiên của đại gia Chu Hào ở Phong Thành, vừa mới về nước không lâu, hành vi bất thường, tính cách kiêu căng khó dạy, không lâu trước đây đã gây ra một việc xấu nên bị ông bô Chu Hằng đang tức điên người đưa về quê quán là trấn Thanh Lĩnh ở ba tháng, Chỉ Số Tiêu Cực 50.

Chú ý: 100 là mức cao nhất của Chỉ Số Tiêu Cực. Khi Chỉ Số Tiêu Cực của đối tượng nhiệm vụ từ 80 trở lên, đối tượng nhiệm vụ sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, ký chủ cần cẩn thận khi tiếp xúc với đối tượng nhiệm vụ. Khi Chỉ Số Tiêu Cực của đối tượng nhiệm vụ từ 30 trở xuống thì đối tượng thường sẽ không gây nguy hiểm cho người khác.】

Dù bề ngoài nom Dung Chân rất bình tĩnh, nhưng thật ra lòng cậu đã sớm rối như tơ vò.

Cậu như bị trúng tà mà nhìn chằm chằm vào hai chữ “Chu Đình”.

Ở thế giới ban đầu, vị hôn phu đã từ hôn với cậu cũng tên Chu Đình.

Dung Chân hơi hạ tầm mắt xuống, nhìn kỹ mặt của người đàn ông đang say bí tỉ.

Hình dáng sắc nét, đôi mày cao gầy tuấn tú, phần đuôi lông mày cong cong hòa vào với những sợi tóc mai, đôi mắt màu nâu sẫm đang rất khó chịu nhìn cậu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi cong, khiến người ta vừa nhìn liền thấy hắn là một người đào hoa

Không giống với gương mặt trong trí nhớ của Dung Chân.

Chắc là chỉ trùng tên thôi.

Cậu theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên là do cậu quá nhạy cảm rồi. Ở thế giới kia, chắc chắn Chu Đình đang sống rất tốt. Hắn mới từ hôn cậu không lâu, không chừng còn đang ở nơi nào mở party chúc mừng luôn, sao có thể xuất hiện ở thế giới mà cậu đang làm nhiệm vụ.

Huống hồ cha của Chu Đình ở thế giới kia cũng không gọi là Chu Hằng. Ngoại trừ việc trùng tên trùng họ thì rất nhiều dữ liệu không khớp với nhau.

“Chào anh……” Dung Chân mở mồm chào hỏi trước. Cánh tay vốn đang nắm lấy tay cậu bỗng nhiên đẩy mạnh cậu ra ngoài cửa. May là Lý Hổ đã kịp thời duỗi tay đỡ lấy cậu.

“Tên ngốc này từ chỗ nào chui ra thế, định quyến rũ ai hả?”. Người đàn ông cao lớn dựa vào tường nhìn cậu, giọng nói u ám, ánh mắt lộ rõ sự bực bội.

Dung Chân sửng sốt, ngay lập tức cúi đầu nhìn lại bản thân mình.

Bởi vì không lâu trước đây cậu quá sốt ruột, quần áo còn chưa chỉnh trang tử tế. Vì áo hơi rộng nên trong lúc cậu hoảng loạn, nó hơi trễ xuống, lộ ra hơn nửa bả vai và ngực nhỏ. Bởi vì chưa kịp lau khô người, có một số chỗ bị nhăn lại, eo thon với rốn nhỏ cũng như ẩn như hiện.

Dung Chân vội vàng chỉnh trang lại quần áo, nhíu mày trả lời: “Tôi là nam, anh suy nghĩ nhiều.”

Ở thế giới này đồng tính không thể kết hôn, người dân ở những nơi nghèo đói như cậu còn không dám nghĩ tới. Chẳng có ai lại kiêng kỵ hay chú ý tới việc lộ da lộ thịt trước mặt người cùng giới cả. Huống chi vừa nãy còn gấp như thế… Cậu chủ nhỏ cảm thấy cái anh Chu Đình này thật ngang ngược vô lý.

Cậu còn định đòi lại trong sạch cho mình lại bị Lý Hổ nhanh tay bịt miệng lại, đợi lúc Chu Đình “tưới nước”, Lý Hổ mới nhỏ giọng nói: “Hắn uống say, cậu đừng đυ.ng chạm tới hắn là được! Khiến hắn tức giận thì chúng ta còn lâu mới yên ổn, nếu không thì cũng không gọi là Phật gia?”

Dung Chân mím môi, chỉ đáp một tiếng “ừm”.

Người đàn ông lững thững đi về phía bồn cầu, hắn cũng không kiêng dè người lạ mà điềm nhiên giải quyết nỗi buồn.

Dung Chân quay đầu không nhìn.

Hiển nhiên là Lý Hổ lớn tuổi hơn Chu Đình, nhưng anh ta vẫn gọi Chu Đình là “anh Đình”. Lý Hổ cẩn thận hỏi người bên trong: “Chút nữa anh Đình muốn ngâm bồn không? Mà uống say rồi thì không nên tắm một mình như vậy, nếu không thì để tôi ở……”