[Xuyên Nhanh] Tôi Không Đáng Thương

Chương 5: Cửa hỏng rồi...

TG 1 - Con ông cháu cha đến từ thành phố

Ai ngờ hai ngày sau, đang nửa đêm thì bỗng Lý Hổ lại gọi cho cậu, hỏi bồn tắm trong nhà cậu còn dùng được không? Dùng ổn không?

Dung Chân khó hiểu nhưng vẫn đáp: “Có thể sử dụng, còn tốt.”

Đương nhiên là không thể bằng được cái bồn tắm mà trước kia cậu chủ nhỏ dùng, nhưng nhìn chung với hoàn cảnh bây giờ của thì nó khá tốt.

Cậu liền nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lại bắt đầu cười to: “Tốt! Đến lúc đó, để lão Phật gia kia ở nhà cậu đi!”

“Phật gia gì cơ?”

“Cũng không còn là Phật gia nữa rồi, đã bị người trong nhà vứt bỏ rồi mà còn dở thói thiếu gia! Cậu nói xem cái trấn rách nát này của chúng ta làm gì có cái khách sạn nào có bồn tắm chứ?!”. Mắng xong, Lý Hổ lại cười: “Ha ha, cũng may có Tiểu Chân đây rồi! Mẹ nó chứ, cái bồn tắm này được sắm đúng lúc phết!”

Dung Chân nghe ra ý của anh ta là muốn cậu hiến dâng cái bồn tắm cho người khác, liền nhíu mày cau có: “…… Cái gì?”

“Hứ, ngày mai giải thích cho cậu……”. Đối phương ngáp một cái: “Dù sao cũng là chuyện tốt, Tiểu Chân cứ coi như một vụ buôn bán lớn đi, yên tâm, tiền kiếm được đủ để cậu mua sỉ bồn tắm luôn! Đúng là nghiệp lúc nửa đêm mà!”

“……”

Dung Chân đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, định bảo anh ta ngủ sớm một chút, nhưng cậu vừa mới mở miệng thì điện thoại đã tắt máy.

Vào tối hôm sau, Dung Chân đã gặp cái vị “Phật gia” trong truyền thuyết kia.

Ban ngày Lý Hổ lên huyện đón người, có nói qua một chút về hắn với cậu bằng điện thoại.

Hắn là một tên công tử nhà giàu, chỉ biết ăn bám gia đình, đã hơn hai mươi tuổi. Quan hệ của hắn với người nhà cũng không tốt, không biết hắn đã làm ra chuyện gì mà suýt khiến ông bô nhà hắn tức chết. Ông bố trực tiếp hạ lệnh cho người vứt hắn ở chỗ này ba tháng, tự kiểm điểm bản thân. Ông ấy cũng không đùa, vì sợ hắn chạy mà còn cố ý tìm bảo tiêu quản lý hắn.

Nghe nói vị “Phật gia” kia thật sự rất cứng đầu, chuyện nói ra cũng dài lắm! Dung Chân nghe theo lời nhắc nhở của Lý Hổ mà dọn dẹp, quét tước tầng trên thật sạch sẽ. Nhà cậu chỉ có ba phòng ngủ, một phòng là của cha mẹ, một phòng là của ông nội, còn một cái là của chính cậu.

Kể cả bảo tiêu có ở lại thì cũng đủ chỗ…

Dung Chân lại lau dọn cái bồn tắm một lần, sau đó thì tới siêu thị nhỏ ở đối diện mua chút trái cây, rau dưa với thịt thà.

Vào lúc 6 giờ, khi đó trời đã nhá nhem tối, Dung Chân đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Kết quả là cậu đợi tới nửa tiếng mà chưa có người tới, mắt thấy đồ ăn đã lạnh ngắt, cậu liền gọi điện thoại qua hỏi thử.

Bên kia hình như rất loạn, Lý Hổ nhỏ giọng nói: “Bây giờ người ta vẫn đang ở trên huyện ăn cơm trong tiệm…… Chuyện này nói ra cũng dài! Cậu không cần nhúng tay vào đâu, cứ tự ăn cơm trước đi, buổi tối nhớ đừng khoá cửa là được!”

Dung Chân đáp một tiếng “Dạ”.

Dung Chân lại lủi thủi đi hâm nóng đồ ăn, một mình giải quyết nửa bàn tiệc, khó được một lần no nê như vậy, nhân lúc chờ người kia cậu chọn ngồi xem TV gϊếŧ thời gian.

Xem hết hai tập đại chiến mẹ chồng nàng dâu, rồi lại nghỉ ngơi một lát, Dung Chân bắt đầu vào phòng tắm ngâm bồn.

Ai ngờ mới ngâm được một xíu thì bên ngoài đã truyền tới tiếng động, tiếp theo tiếng ô tô dừng lại.

Chỉ trong chốc lát, cửa lớn phát ra tiếng “Lạch cạch” như đã bị ai đó mở ra một cách mạnh bạo.

“Anh Đình, chính là nhà này! Bình thường Tiểu Chân thích sạch sẽ nên vấn đề vệ sinh anh cứ yên tâm đi! Điều kiện chắc chắn là kém hơn thành phố lớn, anh cứ tạm thời chấp ở nơi này được chứ……”. Người đang nói chuyện chính là Lý Hổ.

Sau một lúc lâu cũng không thấy có ai lên tiếng, Dung Chân cẩn thận ngoi lên lấy khăn tắm, thì bỗng nghe thấy người ta cười nhẹ hỏi: “Tiểu Chân là ai?”

Giọng nói lơ đãng, khiến người ta cảm giác như hắn chẳng để ý tới vấn đề này cho lắm, hình như người này uống say rồi.

“Trước đó tôi có nói qua với anh rồi, Tiểu Chân chính là chủ nhân của căn nhà này, là anh em tốt quá tôi. Chắc bây giờ cậu ấy ngủ rồi.”

Người đàn ông chỉ “Ừ” rồi không nói thêm gì nữa, bắt đầu đi lại khắp nơi đi, chắc là đang đánh giá nhà của cậu.

“Ôi trời! Anh cẩn thận chút…… Đừng ngã……”

Nghe giọng điệu lo lắng của Lý Hổ, Dung Chân thấy có vẻ người nọ say thật.

Dung Chân vừa mới cầm khăn lông chuẩn bị lau khô người, chợt nghe thấy tiếng bước chân tới gần, theo đó là tiếng then cửa bị kéo ra.

May là cậu chủ nhỏ đã sớm khóa trái, người ngoài kéo mấy lần mà không được, lập tức hết kiên nhẫn mà chửi tục: “Đệch, cửa hỏng rồi……”