Chương 5: Đánh tráo
Diệp Mẫn không hiểu mô phỏng cốt truyện AI là gì, cũng chưa từng xem phim truyền hình, nhưng cô đã đọc tiểu thuyết và cũng đã xem phim cải biên từ tiểu thuyết cổ đại hoặc hiện đại.
Vì vậy, mặc dù cô không hiểu ý nghĩa của một số từ vựng, nhưng cô có thể đoán được ý nghĩa của chúng, đồng thời rút ra thông tin chính.
Đầu tiên, thế giới này có lẽ không phải là thế giới tiểu thuyết mà cô tưởng tượng trước đây, mà là một thế giới mô phỏng cốt truyện được cải biên từ tiểu thuyết, nhưng điều này không quan trọng, vì mô phỏng cốt truyện cải biên sẽ hoàn toàn tuân theo tiểu thuyết.
Cũng vì vậy, những người trong bình luận mới nói cốt truyện không thể thay đổi.
Thông tin này khiến Diệp Mẫn vừa mới cho rằng mình có thể bảo vệ con gái vì Lương Quyên đồng ý ở lại vào buổi tối, lại cảm thấy lạnh thấu tim, thế giới trong mắt cô dường như đã biến thành màu xám.
Sợ Lương Quyên và Mạnh Tranh phát hiện mình có điểm không thích hợp, Diệp Mẫn cố gắng kìm chế nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh, bầu trời xanh biếc như được gột rửa, khiến cô không khỏi nghĩ đến ngày sinh con.
Mọi người đều nói sinh con thứ hai sẽ dễ dàng hơn sinh con đầu lòng, nhưng không biết vì lý do cô sinh non nửa tháng hay vì lý do gì khác mà lần sinh nở này lại gian nan hơn lần trước.
Sau khi được đẩy từ phòng sinh về phòng bệnh, cả người cô đều cảm thấy kiệt sức.
Nói thật, mệt mỏi về thể xác chỉ là thứ yếu, quan trọng là tinh thần sa sút. Cô và Mạnh Thành kết hôn chưa đầy một tháng, anh đã sang nước láng giềng tham chiến. Khi cô mang thai, anh không về nhà, khi cô sinh con anh cũng không ở bên, thậm chí cả tháng ở cữ cô cũng phải tự mình vượt qua.
Lần mang thai này, cô tưởng sẽ khác với lần trước, nhưng tính đi tính lại, đến lúc cô sinh con vẫn chỉ có một mình.
Về phần lý trí, Diệp Mẫn cũng hiểu cho Mạnh Thành, từ khi đồng ý kết hôn với anh, cô đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn không thể kiềm chế được sự thất vọng và buồn bã, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có chút hối hẩn.
Nhưng khi được đẩy vào phòng bệnh, nhìn thấy bầu trời trong xanh qua lớp cửa sổ thủy tinh trong suốt, cùng với đứa trẻ ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, cảm giác hối hận kia bỗng chốc đã tan thành mây khói, thay vào đó là sự mong chờ cho cuộc sống tương lai.
Nhưng giờ đây, những mong chờ đó đã tan thành mây khói.
"Oe!"
Mãi đến khi tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, Diệp Mẫn mới tỉnh lại từ trong đau khổ, cô nhìn thấy Mạnh Tranh lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ vào đứa con gái bên giường nói: "Mẹ! Em gái khóc rồi!"
"Đói đấy, muốn bú sữa rồi." Lương Quyên cũng vội vàng đứng dậy, bế đứa bé lên hỏi: "Cho bú hay pha sữa bột?"
"Để em." Diệp Mẫn đưa tay ra.
Lương Quyên đáp lời, sau khi đưa đứa bé cho cô thì gọi Mạnh Tranh ra ngoài.
Mạnh Tranh còn nhỏ, không hiểu việc cho con bú là thế nào, nên ngơ ngác hỏi: "Tại sao phải đi ra ngoài? Cháu không được nhìn ạ?"
“Mẹ cháu đang không tiện.” Lương Quyên vừa nói vừa kéo Mạnh Tranh đi, lúc ra ngoài đóng cửa phòng còn dặn dò: "Em cho bé bú xong thì gọi chúng ta."
Diệp Mẫn ừ một tiếng, nhìn cửa phòng được đóng chặt, mới kéo áo bệnh nhân lên.
Quả nhiên cô bé đã đói, vừa bú đã ngốn từng ngụm lớn, gò má vì thế cũng căng tròn, khiến Diệp Mẫn nhìn mà hốc mắt không khỏi ươn ướt.
Cô thầm nghĩ dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà tác giả viết như vậy thì cô phải chấp nhận số phận như thế?
Nếu chấp nhận số phận, lúc trước sau khi được sắp xếp vào phân xưởng, cô cần gì phải nghiền ngẫm sách vở, tìm mọi cách để chuyển tới phòng vệ sinh của nhà máy.
Nếu chấp nhận số phận, lúc mẹ kế muốn gả cô cho người cháu không ra hồn của bà ta, cô cần gì phải tìm mọi cách đi xem mắt với Mạnh Thành?
Nếu lúc trước cô đã không chấp nhận số phận thì hiện tại cô cần gì phải tin cái gọi là kết cục đã định kia? Nếu như ông trời muốn cô chấp nhận số phận, cần gì phải cho cô nhìn thấy tiên cơ, sớm biết trước vận mệnh tương lai?
Nghĩ đến đây, Diệp Mẫn giơ tay lau mạnh những giọt nước mắt trào ra khóe mắt.
Cô không quan tâm tiểu thuyết kia nói về câu chuyện gì, cũng không quan tâm việc thay đổi cốt truyện sẽ ra sao, cô chỉ biết là lúc này đây, trong lòng cô đang ôm đứa con gái mà cô đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng.
Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa con của mình, không để bất kỳ ai cướp mất!
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]