Chương 6: Chuẩn bị
Cho con bú xong, Diệp Mẫn hô lên một tiếng “Được rồi” về phía cửa phòng bệnh, liền thấy Lương Quyển đẩy cửa ra dẫn Mạnh Tranh đi tới.
Vốn dĩ là hành động rất bình thường nhưng đột nhiên hai mắt Diệp Mẫn lại sáng lên: “Cửa phòng bệnh này hình như bị hư chốt.”
Lương Quyên đẩy cửa dựa vào tường, lại đá tảng đá bên cạnh tới, sau khi chặn cửa thì thuận miệng nói: "Bệnh viện mà, người đến người đi, đồ hỏng rất bình thường, dù sao chúng ta cũng không ở thêm mấy ngày.”
Nghe ra được Lương Quyên không có để ý, trong lòng Diệp Mẫn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thật ra sau khi cô sinh con, ngày đầu tiên được đẩy vào phòng bệnh đã biết chuyện chốt cửa bị hư, nhưng trong lòng cô cũng không để ý.
Hiện tại tuy rằng chưa tới mức độ đêm không cần đóng cửa, nhưng trộm vặt quả thật không thấy nhiều. Hơn nữa nơi này là bệnh viện, người tới không phải bệnh nhân thì chính là người nhà, tên trộm dù thất đức cũng sẽ không tới nơi này trộm đồ, hơn nữa ban đêm có người trực ban, cho nên sau khi vào phòng bệnh, cô không nghĩ tới chuyện xin đổi chốt cửa.
Cho đến khi nhớ đến những dòng chữ trên đầu con gái, Diệp Mẫn mới nhận ra việc chốt cửa bị hỏng là một sơ hở rất lớn.
Ai có thể ngờ rằng lại có người trộm trẻ em trong bệnh viện chứ!
Nghĩ đến đây, Diệp Mẫn nói: "Mặc dù nói vậy, nhưng có chốt cửa chắc chắn sẽ yên tâm hơn, với lại cái tủ này cũng không khóa, tiền và phiếu của tôi đều ở bên trong."
Sắc mặt Lương Quyên thay đổi, đi đến bên giường bệnh, hạ giọng hỏi: "Em mất tiền à?"
Diệp Mẫn ngẩn người, sau khi nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy thì lắc đầu nói: "Tiền không mất, nhưng tối qua em cứ cảm thấy có người lảng vảng bên ngoài, không biết là kẻ trộm hay người nào khác."
"Tiền không mất là tốt rồi." Lương Quyên thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Tối không có y tá trực ban sao? Sao lại có người lảng vảng bên ngoài?"
“Y tá trực ở trạm y tế, cách phòng bệnh khá xa, hơn nữa ban đêm họ cũng phải ngủ, khó tránh khỏi việc có đôi khi không quan tâm đến mọi chuyện.” Nhận thức được việc không thể trực tiếp nói có người đánh tráo con, Diệp Mẫn lảng tránh vấn đề, nói: “Chủ yếu là em lo lắng ban đêm chúng ta ngủ say, có người lẻn vào lấy trộm đồ.”
Lương Quyên bị câu nói cuối cùng của Diệp Mẫn thuyết phục, ban ngày tỉnh táo thì cô ấy không lo lắng, nhưng ban đêm ngủ say nếu có người lẻn vào, cô ấy cũng không dám đảm bảo mình nhất định sẽ tỉnh dậy.
“Được rồi, chị sẽ đi tìm y tá nói chuyện về việc này.”
Lương Quyên làm việc nhanh chóng, vừa nói xong với Diệp Mẫn, cô ấy đã ra ngoài tìm y tá.
Chẳng mấy chốc, cô ấy dẫn theo một y tá trẻ tuổi vào phòng bệnh, nói muốn tìm Diệp Mẫn để tìm hiểu tình hình, chính là tìm hiểu chuyện có người lảng vảng bên ngoài vào ban đêm.
Chuyện này đương nhiên là giả, hoàn toàn do Diệp Mẫn bịa ra, nhưng trước sự hỏi han của y tá trẻ, cô vẫn tỏ ra bình thản, không hề lo lắng, giả vờ nói như thật.
Cô đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi thứ trong lòng rồi.
Sau khi nghe lời cô nói, cô ấy đi báo cáo lại với cấp trên, bất kể bệnh viện bố trí người đến thay khóa cửa hay tăng cường tuần tra vào ban đêm đều có lợi cho cô.
Với vế trước, sau khi khóa cửa được sửa chữa, ban đêm cô chỉ cần khóa cửa trước khi đi ngủ, trừ khi kẻ chủ mưu là ma quỷ, nếu không không thể lén lút vào mà không làm kinh động người khác.
Còn vế sau là do cân nhắc ban ngày có nhiều người ra vào khoa, cả Lương Quyên và cô đều tỉnh táo, nên cô cho rằng kẻ đánh tráo đứa trẻ sẽ ra tay vào ban đêm. Nếu bệnh viện có thể tăng cường tuần tra vào ban đêm, cũng có thể khiến kẻ đó dè chừng, không dám manh động.
Chỉ cần có thể vượt qua được vài ngày này, khi xuất viện cô và đứa bé sẽ an toàn.
Nghe xong lời của Diệp Mẫn nói, cô y tá trẻ quả nhiên không dám chủ quan, nhanh chóng báo cáo lại tình hình cho lãnh đạo.
Nhưng câu trả lời nhận được không tốt lắm, kho hậu cần không có then cửa, muốn đổi lấy loại mới phải làm thủ tục xin, nhanh nhất cũng phải một tuần. Hơn nữa, bệnh viện thiếu nhân lực, việc tăng cường tuần tra vào ban đêm không thể thực hiện được, nhiều nhất chỉ có thể dặn dò các y tá trực đêm chú ý hơn.
Nói những lời này cũng như không nói.
Chẳng qua bản thân Diệp Mẫn cũng là một y tá, tuy chưa từng làm việc ở bệnh viện nhưng cô biết rằng đơn vị càng lớn, nhân viên cấp dưới càng không có tiếng nói, y tá cũng không có cách nào, đành phải nhượng bộ, hỏi: "Tôi có thể đổi phòng bệnh không?"
Y tá trẻ ngẩn ra: "Đổi thì có thể đổi, nhưng khoa sản chỉ có ba phòng bệnh, hai phòng còn lại đều là phòng sáu giường, môi trường không tốt như phòng cô đang ở hiện tại."
Diệp Mẫn không ngại việc môi trường kém, nhưng người được gọi là "mẹ nuôi" của con gái cô lại ở phòng sáu giường, cô không chắc liệu việc đổi phòng này có giúp cô tránh xa nguy hiểm hay là tự đưa mình vào chỗ chết.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]