Bình Luận Của Thập Niên 70 Nói Tôi Là Mẹ Thiên Kim Giả

Chương 4: Đánh tráo

Chương 4: Đánh tráo

Nếu là trường hợp trước, kẻ đứng sau chắc chắn sẽ nhận được tin tức vào hôm nay, còn nếu là trường hợp sau, quan sát một ngày một đêm cũng đã đủ rồi.

Nói cách khác, rất có khả năng kẻ đó sẽ ra tay vào tối nay.

Nghe vậy, Diệp Mẫn không còn do dự nữa, mở lời nói: "Vậy làm phiền chị Lương rồi."

"Ôi! Em khách sáo quá, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần mà, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi!" Lương Quyên đặt hộp cơm xuống nói: “Hơn nữa, chúng ta không chỉ là láng giềng, chồng em và chồng chị là chiến hữu, cùng nhau lên chiến trường, sát cánh bên nhau, cũng từng có ơn cứu mạng. Anh Mạnh ở nhà thì không sao nhưng anh ấy đi công tác không về được, nếu chị không đến giúp đỡ thì có còn là người nữa không?"

Nói đến đây, Lương Quyên thay đổi giọng điệu: "Hơn nữa, chị cũng không phải đến đây chăm sóc em không công, Hội Phụ Nữ vẫn trả lương cho chị bình thường. Em cũng biết cơ quan chị rồi đấy, nói là làm việc văn phòng, tưởng chừng nhàn hạ, nhưng thực tế bận rộn đến mức quay cuồng cũng là chuyện thường tình. Đến bệnh viện chăm sóc hai mẹ con em, chị còn có thời gian nghỉ ngơi, đi làm thì đúng là một khắc cũng không ngừng, so sánh ra thì chị còn hời nữa đấy."

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Mẫn hiểu rõ, cũng không phải ai cũng muốn nhận công việc của Hội Phụ Nữ, cho dù có người muốn làm, cũng không chắc có thể chu đáo như Lương Quyên.

Lương Quyên nói vậy, chỉ là để cho cô bớt lo lắng.

Diệp Mẫn cảm động, nhưng không nói nhiều, chỉ nói: "Em lo chị ở lại, không ai chăm sóc con ở nhà."

"Em yên tâm đi, chủ nhiệm Lý đã sắp xếp cho bọn trẻ ba bữa một ngày, không tin em cứ hỏi Tiểu Phong Tranh, mấy ngày nay bọn nó cùng đi ăn cơm ở nhà chủ nhiệm Lý. Còn tối ngủ, bọn nó chỉ mong chị không ở nhà, tối qua chị về mặt bọn nó còn sầm xuống, tức đến nỗi chị lườm nguýt mấy lần! Sáng nay chị ra ngoài, nó còn bảo chị đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện về nhà!"

Lương Quyên bực bội nói: "Bọn nó không muốn chịu sự quản lý của chị, chị còn chẳng thèm về nhà vào buổi tối. Lúc đó chị về thu dọn một bộ quần áo, định ở đây với em đến khi xuất viện."

Lương Quyên đồng ý chăm sóc mình đến khi xuất viện, Diệp Mẫn đương nhiên cầu còn không được, cho nên chuyện này cứ thế được quyết định, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, Diệp Mẫn đã thấy dòng bình luận trên đỉnh đầu con gái lại xuất hiện:

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu không phải là do ôm nhầm lúc mới sinh, thì làm sao đứa bé bị đánh tráo? Nhìn tình hình này, mẹ của nữ chính cũng không phải là không có người chăm sóc mà?”

“Đúng vậy! Hơn nữa, trẻ con sau khi sinh ra khoảng ba bốn ngày đều đã nảy nở, bị đánh tráo mà lẽ nào mẹ của nữ chính không nhận ra sao?”

“Trong nguyên tác có nói, khi còn bé nữ chính và thiên kim thật rất giống nhau, trên người cũng không có ký hiệu đặc biệt gì, cho nên mẹ của nữ chính không nhận ra cũng là điều bình thường. Còn về việc có người chăm sóc mà nữ chính vẫn bị đánh tráo, có thể là do sau đó người chăm sóc đã rời khỏi phòng bệnh, cũng có thể là khi tác giả viết không hề suy nghĩ đến những điều này, nguyên tác chỉ nói đến chuyện thiên kim thật và thiên kim giả thôi, nếu không có chuyện đánh tráo này thì cốt truyện còn phát triển thế nào được?”

“…… Nói vậy là, nữ chính chỉ có thể bị đánh tráo?”

[Chắc chắn rồi, cốt truyện đã được định đoạt khi tiểu thuyết hoàn thành, cái chúng ta đang xem là mô phỏng cốt truyện bằng AI, giống như chuyển thể tiểu thuyết thành phim truyền hình, chỉ khác là mô phỏng AI không cần diễn viên đóng, hơn nữa mô phỏng sẽ tuân theo cốt truyện một cách nghiêm ngặt, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, thế nên cốt truyện có lẽ sẽ không thay đổi đâu]

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]