“Góc màu xanh! Thành tích 74 trận thắng, 0 trận thua, người bảo vệ thành công ngôi vô địch Cá mập lâu nhất trong lịch sử thành phố Nhện, mệnh danh nhà vô địch mạnh nhất mọi thời đại! B.E.C.K. Y.U.J.I.R.O!”
Người dẫn chương trình cầm micro long trọng giới thiệu, nhưng toàn bộ nhà thi đấu im phăng phắc. một gã đô con tóc dài mày rậm leo phắt lên võ đài, ngạo nghễ giơ cao gang tay màu đen
như báo trước thắng lợi. dưới đôi gang tay ấy, không biết đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán gục ngã.
Hai trợ lý cẩn thận gỡ đai vô địch khỏi bụng Yujiro. Chiếc đai sáng lấp lánh cực kỳ mê hoặc.
Nhưng thứ tôi muốn, không phải là cái đai nặng nề đó.
“Góc màu đỏ! Chỉ biết dũng cảm xông tới, một tráng nam nhi không ngừng ngã xuống lại đứng lên, và vĩnh viễn chiến bại! Anh hùng của bi kịch! Kẻ không gục ngã! Vương. Nghĩa. Trí! Hôm nay đến đây để thay đổi vận mệnh!” MC giàn giụa nước mắt, quả thực diễn hơi sâu.
Khán giả rào rào đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm rền, gần như ai cũng gào lên cổ vũ, báo hại tôi chẳng nghe rõ được gì. Tôi khoác áo choàng đỏ, chậm rãi bước lên võ đài.
“Nhóc, trông hết vào cậu đấy!” Blues đã lấy sơn phun tên tôi lên mình trần của bác ta. Không ngờ lại có huấn luyện nên kiêm trợ lý kiểu này.
Tôi gật đầu, vừa nâng dậy dài, vừa đảo mắt về phía khán giả. Lần này tôi đã rút kinh nghiệm, nhớ kỹ số ghế trên vé Blues đưa cho chị Tâm Tâm. Nhưng trên dãy ghế VIP khá gần võ đài chỉ thấy Khả Lạc và Kiến Hán đang vẫy tay thật lực. không thấy chị Tâm Tâm và Vũ Hiên đâu cả.
“Có lẽ nào?” Tôi thầm thất vọng. Thời khắc trọng đại của tôi lại thiếu mất cặp mắt quan trọng nhất.
Trọng tài nhìn tôi, ông ta đã quen với ánh mắt lơ lửng vô định khi thi đấu của tôi. Trọng tài lại gần, nói: “Vương Nghĩa Trí, trận đấu chuẩn bị bắt đầu, chú ý vào đây.”
Tôi đáp: “Chờ thêm mấy phút được không? Chị Tâm Tâm của tôi chưa đến kịp.” Tiếng của tôi truyền qua micro ở các trụ góc vang ra khắp nơi.
Khán giả cười rộ lên, nhao nhao tán thưởng, cho rằng không vấn đề gì, hãy chờ cô ấy. Bọn họ đều biết khi thi đấu tôi thích ngó nghiêng về phía khan đài, tìm một người tên là Tâm Tâm thậm chí đã có lần vì thế mà bị đấm đến phát khóc.
“Không được!” Trọng tài trợn mắt lườm tôi, tôi đành bắt đầu trận đấu cô đơn một lần nữa.
Đương kim vô địch bị ra rìa bên cạnh, mặt mũi cực kỳ khó coi. Kẻ kiêu hãnh như gã chưa bao giờ bị lạnh nhạt đến thế. Gân xanh trên cổ gã nỏi ngoằn ngoèo như giun bọ, sát khí đằng đằng.
Tôi trút bỏ tấm áo choàng có viết chữ “Trận thắng cuộc đời”, giơ cao tay trái. Nhà thi đấu lại náo niệt một hồi.
“Thằng oắt, cút về gánh xiếc trên đi.” Đương kim vô địch đập mạnh găng tay vào ngực mình, như một con mãnh thú sắp sửa lao ra khỏi l*иg sắt.
“Vậy ông cút về vườn bách thú đi.” Tôi không thèm khách khí, sải bước về phía trước, dùng găng tay ướm độ cao vị trí sống mũi của đương kim vô địch.
Ừm, nếu gã quả thực khom lưng xuống, cú đấm này có nhắm mắt trúng đích.
“Láo! Trọng tài!” Nhà vô địch gạt tôi ra, giận dữ quát lên.
“Trận đấu bắt đầu!” Trọng tài chém tay phải xuống, vội vã lời ra.
Tôi không chút chậm trễ, tấn công nhà vô địch như một cơn gió xoáy.
Nhà vô địch tỏ vẻ không thèm để ý, tay đấm trái sắc sảo thọc chính xác qua hàng phòng thủ hai tay, đập trúng vào mặt tôi.
Tôi hứng cú đấm trúng mũi, vẫn dùng đà của cơ thể xông tới sát nhà vô địch.
“Bây giờ à?”
Tay phải của tôi dẫn dắt bả vai chắc dày, hỏi.
“Bụp!”
Tôi ngã xuống, mắt nhìn trần nhà.
Vừa xong, chỉ trong một tích tắc tôi chuẩn bị tung đòn sát thủ, nhà vô địch đã nhẹ nhàng thọc một cú móc phải vào cằm tôi.
“Không uổng danh vô địch!” Tôi nhân thể nằm duỗi nghỉ ngơi, mặc kệ trọng tài chậm rãi đếm giây, đợi cơ thể hồi phục hoàn toàn mới nhẹ nhàng bật dậy.
Khán giả lớn tiếng cổ vũ.
“Đánh đi.”
Động tác của nhà vô địch nhanh nhẹn dứt khoát đúng như hình dung, nếu sử dụng vũ khí bí mật quá sớm, hắn chắc chắn không để cho tôi đấm trúng. Tôi đành thay đổi chiến thuật, cố hết sức co cụm cơ thể, như thể hiệp sau giằng co mệt mỏi diễn ra sớm.
Chờ mi mệt thêm tí đã vậy. Bình quân số hiệp đấu nốc-ao của mi là 3,6 hiệp, chưa chắc mi đã có thể lực bằng ta.
Tôi phòng ngự rất thận trọng, thỉnh thoảng tung bừa vài cú đấm, nhưng nhà vô địch tránh được quá dễ dàng.
Nhà vô địch thoải mái áp sát tôi, điều khiển cú đấm trái thần tốc và chính xác như tên lửa đạn đạo. so với kiểu đấm không thở của Sấm Tang Lễ, đòn của nhà vô địch không có cái uy thế của mưa vùi gió dập, mà mỗi cú đấm đều được tính toán chính xác và tỉnh táo. Trừ phi tôi ra đòn dồn dập, bằng không chỉ đòn tay trái gọn gàng sạch sẽ của gã cũng đủ chặn tôi ở ngoài vòng trung tâm võ đài.
Nhưng hễ tôi xông vào gã ta, kết cục chắc chắn như vừa nãy, tôi sẽ bị vũ khí hạng nặng của nhà vô địch – đòn tay phải quật ngã ra sàn.
“Dễ gì được thi đấu với kẻ vĩ đại như ta, cố hết sức mà áp sát đi.” Nhà vô địch kiêu ngạo nói. Tay trái hơi thu lại, hễ tôi dấn bước, cú đấm trái của gã lại lập tức đẩy lùi tôi hai phân.
Không ổn.
Dù cánh tay tôi bị nhà vô địch học cho khá đau, nhưng gã hoàn toàn không có ý đồ như đã tuyên bố với phóng viên, rằng sẽ mau chóng kết liễu tôi trong vòng một hiệp.
“Coi thường tôi à?” Tôi hết sức bất mãn, liếc mắt về phía Kiến Hán. Điên quá, hàng ghế vẫn còn trống.
“Thi đấu với nhà vua thì phải chăm chú vào.” Nhà vô địch không vui. Tôi vừa định thần lại liền cảm giác cơ thể đã rời mặt đất.
Ngã!
Cả khán đài vỗ tay.
Tôi cau mày ôm bụng, không ngờ bị đánh trộm một đòn.
Tôi định đứng lên, nhưng nhìn thấy Blues lo lắng xua tay, bảo tôi nghỉ thêm chút nữa. mặc dù không hiểu có chuyện gì, nhưng tôi vẫn làm theo, chờ trọng tài đếm đến giây thứ tám mới đứng dậy.
“Đòn của nhà vô địch mà èo uột thế à?” Tôi cố ý chế giễu, thủ thế. Nếu so với cú đấm khủng khϊếp của Xe tăng thịt người Jam Hanna, nhà vô địch trái lại còn có phần thua kém.
“Không phải chỉ biết đấm mà làm được nhà vô địch.” Nhà vô địch cười nhạt, thoải mái tránh loạt đấm liên tục của tôi. Thậm chí tay còn chẳng cần co lên.
Keng!
Hiệp một kết thúc một lặng lẽ kỳ lạ.
Tôi ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn lên dàn ti vi sáu mặt cực lớn treo trên sàn đấu.
“Đừng phân tâm nữa, tập trung điều hòa hơi thở đi.” Bản thân Blues lại ngẩng đầu lên, xem quảng cáo thiết bị thể dục trong khi lấy khăn lạnh chườm cánh tay cho tôi.
“Điều hòa cái gì, em vẫn thở bình thường mầ,” tôi nói, nhìn Khả Lạc ở ghế khán giả đang huýt sáo làm mặt ngố với tôi, sau đó Kiến Hán ngồi bên cạnh nhấc điện thoại di động lên.
“Mẹ kiếp, đây là trận đấu siêu hút tiền, chỉ riêng bản quảng cáo trên các kênh tường thuật đã đủ cho Hiệp hội kiếm bộn.” Blues cười khanh khách: “Như tớ thấy, vô địch kia chắc chắn đã được Hiệp hội dặn dò rồi, đánh với cậu càng càng lâu càng tốt, như thế Hiệp hội ăn tiền quảng cáo mới nhiều. không chừng gã cũng được chia phần.”
Tôi cũng đã lường được điều này, không sao cả, càng kéo ài càng có lợi cho tôi, đánh kiểu gian khổ trường kỳ chính là sở trường của tôi.
Bây giờ là quảng cáo thực phẩm cho trẻ sơ sinh. Trời đất quỷ thần, liên quan gì đến thi đấu quyền Anh vậy?
“Nhưng mà, cậu không được nhảy theo nhịp điệu của gã.” Blues cảnh báo tôi. “Mặc dù gã không quen đánh dai dẳng, nhưng nhà vô địch vẫn là nhà vô địch, gã không phải là người dễ bị cậu tiêu hao sức lực, đặc biệt khi gã hoàn toàn không thực sự chú tâm thi đấu với cậu.”
Tôi nhìn Kiến Hán đang nói chuyện điện thoại, đáp: “Em biết ròi, chả mấy khi sếp góp ý cho em.”
Thái độ của Kiến Hán cực kỳ lạ lùng, hắn liếc tôi rồi tắt máy, nói riêng gì đấy với Khả Lạc. tôi thực sự tò mò muốn biêt hai đứa nói gì, có phải chị Tâm Tâm gọi điện hay không?
Keng!
Hiệp hai bắt đầu.
Tôi hít một hơi, tạm thời không nghĩ ngợi nữa, từ từ tiến đến giữa võ đài.
Nhà vô địch ngáp một cái, từ từ thủ thế, thỉnh thoảng lại dùng tay đấm trái chạm vào vai của tôi. Hễ tôi định vào gần, nhà vô địch lại uể oải lách ra, sau đó ra đòn tay phải uy hϊếp tôi.
Blues nói rất đúng. Tôi không được chạy theo nhịp độ của gã.
“Gã èo uột,” tôi nói, một bước chân dài, tay phải chuyển động trước mặt thật nhanh để phòng ngự, tay trái nhằm vào hàm dưới của gã phóng tới.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Bỗng mắt tôi tóc đom đóm, tay trái của nhà vô địch đột nhiên nhanh thoăn thoắt, nhưng mõi cú đấm của gã đều đảm bảo khóa tôi ngoài phạm vi chiều dài của cánh tay một cách hiệu quả.
“Đừng vội, tận hưởng cảm giác được thi đấu với nhà vô địch đi, biết đâu hơn hai mươi năm sau, mày có thể kể cho con mày biết mày làm sao mà gãy hết răng cơ,” nhà vô địch vừa nói vừa dùng loạt đấm trái liên tục không nghỉ để áp chế tôi.
Điên thật, kiểu đấm thận trọng và chính xác của gã khiến đầu tôi bốc hỏa.
Tôi đã xem mười mấy đoạn phim thi đấu của nhà vô địch. Gã rất thích vừa châm chọc mỉa mai vừa đấm ngất đối thủ. Đòn đánh không phải là cực kỳ nặng, nhưng kỹ thuật và độ chắc của cơ bắp trong phòng ngự của gã thì không ai theo kịp.
“Ông mếu máo cái gì?” Tôi nóng máu xáp tới, tay phải che trước cằm, tay trái nhằm hàm dưới của gã mà đấm.
Nhà vô địch bỗng lướt đi, một luồng sáng ập xuống mặt bên trái của tôi. Tôi cảm nhận một tích tắc trống rỗng, hai đầu gối huỵch một tiếng khuỵu xuống, toàn thân đổ nghiêng.
Tôi mở mắt, máu mũi không ngừng tuôn, vương vãi đầy sàn.
Mẹ nó chứ.
Tôi chống khuỷu tay phải xuống sàn, định ngồi dậy.
“Mẹ kiếp, đừng vội vàng dậy! Nằm xuống, nghĩ… nghĩ chuyện gì đó buồn cười!” Blues gào lên. Tôi đành gí trán xuống sàn, xoa dịu tinh thần.
Không ngờ trúng phải đòn tấn công bằng lưỡi của gã.
Giây thứ tám, tôi đứng dậy, nhận ra cảm xúc của khán giả xung quanh không còn hào hứng như trước.
Nhà vô địch ngoáy ngoáy cổ, ngáp thêm một cái.
Thật là mọt gã đáng sợ.
Trong trận đấu này, điều khiến nhà vô địch căm nhất, không khác gì ngoài không khí cuộc đấu nghiêng hẳn về phía tôi. Cái không khí đó, phần lớn bắt nguồn nhờ khí thế chiến đấu cảm tử như thiêu lao vào lửa của tôi.
Nhưng giờ đây, trước thái độ thi đấu uể oải và lối ra đòn cực kỳ hiệu quả nhưng không dốc tẹo sức lực của đương kim vô địch, nhịp độ đấu cứ thế chậm dần, rời rạc đứt quãng. Cũng bởi vì nhà vô địch đấm ngã tôi bằng kỹ thuật chứ không phải bằng sức mạnh, nên việc tôi ngã xuống lại đứng lên ngay sau những cú đấm không mấy dữ dội đã trở nên quá đỗi hiển nhiên. Khán giả không cảm nhận được sự máu lửa của tôi, không khí trận đấu nguội đi rất nhiều.
Nhà vô địch, quả nhiên không hổ danh nhà vô địch, không chỉ làm chủ sự thắng thua trong sàn đấu cỏn con, mà còn kiểm soát được cả cảm xúc mênh mông của vô số khán giả bên ngoài kia.
“Được lắm!” Tôi tạm thời chưa có biện pháp gì, đành giấu kỹ hai mắt sau đôi găng, ngoan ngoãn chịu đòn, đồng thời để ý nhịp điệu và khoảng ngưng giữa các đòn tấn công của nhà vô địch.
Cứ thế, hiệp hai kết thúc nhẹ tênh.
Tôi hơi nản chí, ngồi xuống nhìn về phía Kiến Hán, hắn không còn ngồi ở chỗ đó nữa.
Tôi hơi ngờ ngợ, không lẽ Kiến Hán đi ị hoặc đi tè?
Khả Lạc đang nhìn tôi, mặt con bé hơi tái.
“Mẹ kiếp, cậu bị gài rồi, có biện pháp gì chưa?” Blues lớn tiếng hỏi, tưới một bình nước đá to lêи đỉиɦ đầu tôi.
Tôi rùng mình một cái, lắc đầu.
Vẻ mặt của Khả Lạc nghĩa là sao? Nó vốn là đứa ngốc vui vẻ còn hơn cả bọn ngốc chuyên nghiệp nữa mà.
“Cậu sợ gã không?” Blues vỗ vỗ vào mặt tôi, muốn tôi tập trung tinh thần.
“Sợ cái con khỉ á, em chỉ ghét thôi,” Tôi đáp, mắt nhìn sang nhà vô địch dang ngồi đọc báo bên góc đối diện. cố ý một cách lộ liễu, bày đặt ra vẻ thong dong gì vậy?
“Thế thì kệ mẹ nó nói gì thì nói đi? Mẹ kiếp. tìm cách trả đũa đi.” Blues phì phò giận dữ.
“Sẽ cố hết sức,” tôi đáp. Trận đấu cho tới đến giờ phút này, chỉ có duy nhất một điểm lợi, là nhà vô địch đang giúp Hiệp hội kiếm tiền từ quảng cáo thương mại chết tiệt, nên chưa tính chuyện mau chóng tiêu diệt tôi.
Tôi rất muốn tập trung tinh thần, hình dung diễn biến và chiến thuật hiệp tiếp theo. Nhưng suy nghĩ của tôi cứ lửng lơ trên hàng ghế VIP trống vắng, và thái độ lạ lùng của Khả Lạc.
“Blues, tí nữa kẻng xong, sếp đừng lo cho em. Sếp đi hỏi Khả Lạc có chuyện gì được không?” Tôi vừa dứt lời thì màn hình ti vi trên đầu tắt phụt quảng cáo làm đẹp cho thú cưng. Tiếng kẻng hiệp ba vang lên.
“Vào đi! Cậu cứ lôi thôi, đầu óc để tận đẩu đâu!” Blues vỗ mạnh vào lưng tôi, xem ra sẽ không hỏi giúp tôi cái gì hết.
Tôi đứng dậy, nhất thời không thể tính toán được gì, chỉ biết làm động tác thủ thế. Nhà vô địch vứt tờ báo cho người trợ lý, cố ý lại gần chiếc micro phát đi tiếng gió rít sắc lạnh, cả khán đài trầm trồ kinh ngạc.
Nhà vô địch kiêu hãnh xốc lại quàn, nhướng nhướng đôi lông mày sâu róm, bảo: “Nhóc, hôm nay mày thượng đài có tính chuyện thắng không vậy? Hay chỉ định làm trò con lật đật, mua vui cho thiên hạ?” Tay đấm trái của gã linh hoạt đấm tôi ra xa.
Tôi điên ruột, nhưng mồm không muốn nhận thua, đáp: “Quần ông lệnh rồi kìa.” Góc lông mày bị một đòn thần tốc cày qua, một cơn đau. Cả khán đài cười ầm.
Nhà vô địch phớt lờ, vừa cười nhạt vừa nhanh nhẹn xoay quanh tôi. Thoắt một cú đầm trái nhẹ, thoắt một cú đấm phải nặng, không khác gì đang đấm vào hình nộm. Tay trái của nhà vô địch khống chế mọi di chuyển của tôi. Hễ tôi định vượt qua khỏi vùng trung tâm tấn công của gã, lập tức cú đấm phỉa nặng trịch sẽ buộc tôi lùi lại.
Tôi vẫn không ngừng bị ăn đòn, trong khi không có bát cứ cơ hội nào để áp sát, kể cả nếu có liều chết.
“Quần ông bị lệch, lộ cả con cúc cu kìa,” tôi nói. Vai trái bị dội một đấm. Năm ngàn khán giả lại cười rộ.
Nhà vô địch trợn mắt nhìn tôi, di chuyển rất mau lẹ, một cú đấm mạnh đầy tôi lùi về trung tâm vùng tập kích.
“Xem kìa, mọi người ai cũng cười, nhà vô địch mở l*иg cho chim bayyyyyyy...” Tôi nhìn chằm chằm xuống quần gã. Lập tức ăn một cú đấm nhanh.
Lúc này, đến trọng tài cũng phải phì cười, huống hồ là năm ngàn khán giả lại càng cười rũ rượi, y như xem phim hài đến đoạn cao trào.
Nhà vô địch nhìn tôi lạnh lẽo, nhưng không giấu nổi cơn tức giận. Một đòn trái cực nhanh thọc mạnh vào má trái tôi, người tôi lập tức nghiêng sang một bên.
“Thi đấu phải chuyên tâm, hiệp này sắp xong rồi. Ông về ghế nhờ huấn luyện viên bắt chim bỏ lại vào l*иg là ok.” Mồm tôi vẫn tía lia, lại ăn liền năm sáu cú đấm vào bụng, giữa trang cười của khán giả.
Nhưng tôi phát hiện trong tích tắc thu tay trái về, mặt gã không kìm được liếc xuống một cái.
“Voi con bay, lúc la lúc lắc, chim vô địch, lí la lí lắc, sờ một cái cho đỡ thắc mắc.” Tôi bỗng thõng tay xuống, cười nhe nhở tiến về phía nhà vô địch, cúi người, tay trái như khắp khều vào chỗ hiểm gã thật.
Nhà vô địch kinh ngạc, lập tức nhìn xuống theo phản xạ, ngó quần nhảy tránh.
Tôi gằn giọng, chân trái quả quyết dấn lên, trong tích tắc đã bàm sát vị trí nhà vô địch vừa nhảy tránh sang, cúi đâu, đẩy vai, cú đấm sát thủ bung tới, vạch một luồng sáng mãnh liệt đập tan mọi hàng phòng ngự.
“Trúng!”
Tôi ngã lăn ra sàn đấu, bốn bề im lăng.
Mẹ kiếp. Cú đấm này tôi lại bị mất thăng bằng.
Tôi vẩy hai chân bật ngay dậy.
“Nhà vô địch đâu rồi?” Tôi ngơ ngác, trọng tài cũng há hốc mồm, đờ đẫn.
Đột ngột, khán đài dậy tiếng hoan hô như sấm, đến mức tôi suýt phải dùng găng tay bịt hai tai lại.
Trọng tài nhảy xuống khỏi võ đài trước mặt tôi. Tôi nhìn theo xuống dưới, bấy giờ mới phát hiện ra đương kim vô địch đang loay hoay lảo đảo trên hàng ghế khán giả.
Đầu óc tôi bàng hoàng, nhưng cơ thể lập tức đưa ra phản ứng, nắm đấm sát thủ giơ lên cao, mồm bật ra những tiếng rít gào hoang dại. Cảm xúc của năm nghìn khán giả trong nhà thi đấu đã đạt tới cực điểm!
Tôi đã thổi bay đương kim vô địch ra khỏi võ đài,bằng một cú đấm!
“Mẹ kiếp! Mày nhớ xem chiếu lại! Nhớ là phải xem chương trình phát lại đấy nhóc!” Blues mừng phát điên.
“Sáu... Bảy...” Trọng tài đếm rất căng thẳng, có lẽ ông ta chưa bao giờ đếm giây cho đương kim vô địch, mà lại là đương kim vô địch rơi ra ngoài sàn đấu.
Nhà vô địch vịn vào ghế khan giả, lảo đảo đứng lên. Vẻ mặt kinh ngạc và ngơ ngác, hai dòng máu muuix tuôn ròng ròng, tay trái thõng thượt, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
“Lên đấy, đừng tưởng trốn dưới đó là êm chuyện!” tôi nói. Cánh tay phải vừa làm nên kỳ tích âm ỉ cơn đau ngầm.
Xem ra, nhà vô địch không phải là bức tường bất di bất dịch. Dù cú đấm dùng hết sức mạnh, nhưng gã ta bị đòn bay khỏi võ đài, nên sức tấn công của đòn đấm khi trúng đích giảm còn một nửa là cùng.
Cũng may là như thế, nên tay phải của tôi mới không bị hủy diệt trong tích tắc đó. Trên bức tường chịu lực phải lót những miếng đệm cơ mà.
“Điên lắm rồi!” Nhà vô địch quát lên ròi bật ra vài tiếng ho, tay trái kéo sợi dây đài, tiến vào sàn đấu.
Nhà vô địch vừa lên sàn, lau sạch máu mũi thì tiếng kẻng vang lên.
Vẻ mặt nhà vô địch khi nghe thấy kẻng như trút được gánh nặng, cộng với tiếng hò hét phấn khích không ngừng của cả khán đài, thạt là khoan khoái.
“Giỏi quá! Tớ cứ tưởng trận đấu sẽ chỉ có vậy chứ!”
Blues ôm tôi thật chặt từ sau lưng, cười ha hả. “Hòi trước tớ đấm đối thủ rời khỏi võ đài, là phải chờ đến sát dây, tung một cú đấm làm hắn ngã lộn cổ ra sau, rơi xuống đất. Ai ngờ cậu có thể đấm bay nguyên người gã kìa!”
Tôi cũng rất hưng phấn, ngẩng đầu xem màn hình trên sàn đấu chiếu đi chiếu lại cú đấm của tôi tới năm lần, sau đó mới chạy quảng cáo. Thì ra cú đám vừa rồi dội trúng găng tay trái co về thủ thế của nhà vô địch, chứ không đã kịp nện văng cái mặt hắn.
Nhà vô địch cũng ngẩng đầu lên xem cảnh mình vừa bay ra khỏi võ đài, nỗi sợ hãi lại thoáng qua trong ánh mắt. Nhóm trợ lý cuống quýt chườm đá tay trái và mũi, rồi xoa bóp bả vai và cổ cho gã.
Không thể ngờ mới hiệp thứ ba cơ hội đã xuất hiện, không phải chờ hiệp thứ chín khi điểm số đã thua xa, nóng ruột ra đòn dưới áp lực của thời gian.
Nện luôn.
“Nhưng mà tay phải của em bắt đầu đau rồi,” tôi hạ giọng.
“Đừng để bị phát hiện,” Giọng của Blues càng bé hơn, mặt vẫn tươi cười nhăn nhở.
Chiến thuật nghi bình à.
Tôi thở dài. Giá mà chị Tâm Tâm có ở đây, chứng kiến tôi ra một đòn như sét đánh giữa trời quang.
Mặc dù không thể anh hùng bằng Vũ Hiên, nhưng tôi vẫn mong có thể chứng minh điều gì đó trước mặt chị Tâm Tâm, dù cho chị hoàn toàn không cần tôi phải chứng minh điều gì.
Tôi vĩnh viễn đóng đinh một hình ảnh, ưu điểm cũng là nhược điểm.
“À, sếp vẫn chưa đi hỏi Khả Lạc ạ?” tôi hỏi, nhìn sang Khả Lạc nhìn tôi, miễn cưỡng cười một cái.
“Chưa, đấu xong đã.” Thái độ của Blues như thể “ôi giời cái thằng rắc rối này”.
Cứ nghĩ đến vẻ mặt rối bời của Khả Lạc, tôi lại thấy sốt ruột, thắng lợi của cú đấm vừa rồi bắt đầu không còn quan trọng nữa.
“Em phải đi hỏi cho ra ngọn ngành!” Tôi tranh thủ chưa hết thời gian giải lao, đi ra góc có micro, hỏi Khả Lạc thật to: “Cô Khả Lạc, sao trông cô như trái me chua thế kia? Kiến Hán chạy đâu rồi?”
Cả khán đài cười vang, nhưng Khả Lạc thì không sao cười nổi.
Tôi kinh hãi, bỗng tiếng kẻng vang lên.
“Thấp xuống!” Blues kinh hãi hét lớn, tôi thụp xuống theo phản xạ, chỉ cảm thấy một luồng gió quét vù qua đỉnh đầu.
Đường đường là nhà vô địch mà lại đánh lén tôi từ phía sau!
Tôi lợi dụng thế thấp, xoay người, bắp chân căng cứng, tay trái tung một đòn “linh dương” hướng lên. Nhà vô địch sau cú vồ hụt bước lùi một bước, tránh được.
“Đồ hèn!” tôi chửi. tay đấm phải vờ tấn công. Nhà vô địch dạn dày kinh nghiệm hoảng hốt, lướt vội sang bên tránh đòn.
Nhà vô địch không biết rằng, tay phải của tôi chỉ ở một tư thế cố định, mới tung ra được chiêu sát thủ.
“Thằng đánh lén trước chính là mày!” Nhà vô địch tức tôi gân cổ, không biết có định tái diễn một trận đấu võ mồm hay không. Tay phải của gã đẩy tôi ra xa.
Hai tay phòng ngự, tôi từ từ tiến gần, quan sát cụ thể thương tích của nhà vô địch.
Đương kim vô địch đang mồ hôi ướt lưng, cánh tay trái xem ra rất cứng nhắc, cả di chuyển cũng chậm hơn nhiều.
Tôi bước sải tiến lên, tấn công dồn dập cả hai tay, nhưng nhà vô địch dày dặn kinh nghiệm vẫn có thể dùng cách di chuyển khác để kiểm soát không gian của trận đấu, cộng thêm vũ khí hạng nặng là tay đấm phải phối hợp phòng ngự, khiến đòn tấn công của tôi rốt cuộc vẫn loạy hoay ở giữa sàn đấu.
“Được lắm!” Tôi di chuyển nhanh hơn nữa, một đòn đột ngột của nhà vô địch bị chệch mục tiêu, quét qua mang tai tôi. Hú hồm toát mồ hôi lạnh.
Nhà vô địch cười gằn, tựa hồ đang tuyên bố rằng, cho dù chỉ còn một bên tay phải, gã vẫn hoàn toàn đủ sức cho tôi đo ván.
Tôi nghiến răng, thủ thế tiến về phía trái nhà vô địch, bên đó là điểm yếu của gã.
“Định lợi dụng à?” Nhà vô địch tung một đòn tay phải, hất tôi lùi lại. hai cánh tay tôi tê dại, và tôi không ngờ nhà vô địch lại tiếp tục triển khai một loạt tấn công rất đẳng cấp bằng tay đấm phải. Loạt đòn mười mấy cú đẩy tôi lùi sát rìa sàn đấu. Lưng tôi lần đầu tiên chạm vào dây đài.
Nhà vô địch quả là đáng sợ. Trái đấm phải của gã như đầu búa tạ, muốn đóng đinh tôi lún xuống sàn mới thôi.
So với kiểu đấm điên cuồng liên hồi không thở của Người cá, cú đấm chính xác và thô bạo của nhà vô địch đáng sợ hơn hẳn. hễ lá phòng ngự hai tay bị đấm tách ra, l*иg ngực tôi sẽ bị lập tức trúng cú đấm phải của gã.
Trong khi, tôi lại không được phép né sang hai bên. Bởi tôi là “Kẻ không gục ngã”.
Ngoại trừ đòn đánh úp được cho phép, chưa có thêm cơ hội nào cho tôi trước một nhà địch vốn bình tĩnh và quyết liệt.
“Nhất định không được ngất xỉu!” Tôi nheo mắt, tay phải lực lưỡng miễn cưỡng đối đầu với tay phải của nhà vô địch, rồi khom người dấn tới, tay trái đấm vào bụng nhà vô địch. Gã không tránh đòn, dùng cơ bắp cứng như vách đá đỡ trọn cú đấm phải dộng thẳng vào đầu tôi.
Tôi trợn mắt, lực đấm xuyên thẳng vào đỉnh đầu, ra sau ót. Nhưng hai chân tôi vẫn bám chắc mặt sàn, tay phải siết chặt nhầm bụng nhà vô địch mà nện. Gã hơi chấn động, mặt thoáng lộ vẻ đau đớn.
Tôi cúi đầu, tay trái bồi tiếp một đòn “linh dương” vào hàm dưới nhà vô địch. Nhưng gã đã lập tức thu cằm, ngả người ra sau, tránh gọn một đòn cực mạnh của tôi, đồng thời vung tay phải nện thẳng vào mũi tôi.
“Sát thủ kim cương!” Tôi đương đầu trực tiếp với đòn đánh khủng khϊếp đó, tay phải tung ra một cú đấm thẳng. nhà vô địch né sang bên nhanh như chớp, mặt mày kinh hoảng. rõ ràng gã vẫn chưa vượt qua được ký ức tồi tệ về đòn đấm phải của tôi.
Lấn áp sát này, tôi đã thắng về mặt khí thế. Tôi không lùi dù một bước nhỏ, trong khi nhà vô địch phải hoảng hốt trốn chạy.
May nhờ có Aristote, nếu không vừa xong tôi đã bất tỉnh sau khi dính hai đòn nặng như búa tạ.
“Tiếp đi! Đánh nữa đi!” Tôi hít ngược máu mũi, tay trái dứ nhẹ ra trước, ước lượng khoảng cách chết chóc tới nhà vô địch.
Tôi chậm rãi áp sát gã, cả khán đài hít thở trong hồi hộp.
Thái độ cảu nhà vô địch y hệt mười một đối thủ trước đây của tôi, bất chợt tới gần như hoang mang, thậm chí còn thụt lùi một bước.
Bước lùi của nhà vô địch khiến trận đấu đạt tới cao trào.
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
“Kẻ không gục ngã!”
Năm nghìn con người đang gọi tên giấc mơ của họ, những số phận thấp cổ bé họng, dường như tôi đã trở thành đại diện cho chiến thắng trước sức mạnh cường quyền.
Tôi khẽ lắc người như con nhím. Nhà vô địch căng thẳng đề phòng, không biết làm sao đẻ nuốt trôi con vật khó nhai là tôi.
“Ngu tẩu tanh máu!” Tay trái tôi vung lia lịa, nhưng đương kim vô địch mải tập trung đề phòng tay phải của tôi nên không hề né tránh như lần trước, chỉ khuỳnh cong tay phải, thu cơ thể lại đón chặn tất cả những cú đấm thọc của tôi.
Kệ, muốn xem thì cho ngươi xem no mắt nhé, chỉ cần ngươi bắt đầu run, thì sẽ chẳng còn cái gọi là thời cơ nữa.
Mà đầu của ngươi lại còn đang cúi thấp nữa!
Tôi dọt ngột dấn chân trái, cong người tung ra cú đấm phải, bóng nhà vô địch chao đi, toi dường như còn nghe thấy tiếng mồ hôi lạnh phọt tung trên người gã.
Đấm hụt? Đầu găng của tôi không hề có cảm giác chắc nịch khi đấm trúng vật thể.
Tôi không ngẩng đầu, chỉ nhìn cái bóng của đương kim vô địch đang di chuyển rất nhanh trên mặt sàn. Cong người một cú dấn chân trái, một đòn nữa!
Vù!
Nhà vô địch lại né đòn sát thủ của tôi nhanh như điện!
Cả đấu trường xôn xao, tôi rất thích thứ âm thanh nền như thế
“Trốn đi!” Tôi nhìn nhà vô địch mặt trắng bệch đang dựa lưng vào dây đài.
Đòn đấm phải trứ danh của nhà vô địch được tung ra vọi vàng, tôi như một dũng sĩ bất khuất, dùng ngực hứng trọn cú đấm, chân trái dấn lên lần nữa!
Cú dấn chân này mạnh đến mứa sàn đáu thoáng chao đảo, mắt tôi gằm chặt lên mũi nhà vố địch.
Đòn đấm phải trúng ngực tôi được rút về nhanh như điện giật, và lại ập tới!
“Trúng!” Vai tôi hạ xuống, cú đấm phải sat thủ lại được tung ra với toàn bộ sức mạnh.
Thế giới của trận chiến giữa hai nắm đấm phải!
Đầu nhà vô địch nhanh chóng nghiêng sang bên, nhưng bộ tóc dài hoang dại của gã thì không kịp né, lập tức bị sức gió rừ cú đấm của tôi ép bay, sợi tóc tóe ra tứ phía, rồi lơ lửng bay tring không gian võ đài như cánh bồ công anh.
Tiếng kẻng vang lên.
Trái đấm phải của tôi dừng ngay khoảng giữa cổ với vai của nhà vô địch, chỉ cách mặt gã không đầy 3 cm.
Để cho mi thoát được rồi.
“Hiệp sau, tôi muốn ông bỏ lại cái đai vớ vẩn kia.”
Tôi gõ nhẹ găng tay vào sau đầu nhà vô địch, rồi thờ ơ gạt cú đấm phải của gã đang găm trên ngực mình.
Nhà vô địch thẫn thờ, nuốt khan, yết hầu trồi trục.
Cả nhà thi đấu lại vang lên tiếng vỗ tay.
Tôi không ngồi xuống, ngọn lửa chiến thắng đang bùng cháy trong người tôi, khiến tôi không muốn đợi chờ dù chỉ một giây. Hơn nữa tôi rát băn khoăn về thái độ của Khả Lạc. Khi tôi sắp sửa viết nên trang sử mới, sao trên khuôn mặt con bé lại có vệt nước mắt chưa kịp khô?
“Mẹ kiếp! đánh tốt đấy. linh hồn của nhà vô địch bị cú đấm sau cùng của cậu gϊếŧ chết rồi!” Blues cũng không bảo tôi ngồi xuống.
Tôi gật đầu, thuận đà liếc sang nhà vô địch, đôi mắt gã vô hồn, hai chân run run.
Có thể nhà vô địch đã né được cú đấm kinh khủng của tôi, nhưng tâm trí vẫn dừng ở đó, bị tôi dọa đến đần cả người.
Theo tình hình này, đáng lẽ tôi có thể giơ tay tuyên bố hiệp sau sẽ có K.O, nhưng tôi không làm vậy.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhìn Khả Lạc, bụng bảo dạ hoang mang, đón lấy chai nước đá từ Blues súc miệng.
Lúc này, sáu màn hình cực lón bên trên võ đài bỗng cắt ngang quảng cáo giảm cân của hệ thống trung tâm thể dục thẩm mỹ, chen vào tin nóng mới nhất.
Tôi sững sờ, trên màn hình là Hiệp sĩ Siêu Thanh, cũng chính là Vũ Hiên, đang đứng trước đài phun nước ở quảng trường trung tâm thành phố Nhện, bất động. Toàn bộ khán giả bắt gặp hình ảnh này đều buột miệng kêu lên.
Bởi vì Hiệp sĩ Siêu Thanh đã cởi bỏ chiếc mặt nạ tai mèo màu xanh, để lộ khuôn mặt thật “Vũ Hiên”. Vẻ mặt anh gượng gạo, có phần giận dữ, hai nắm tay siết chặt. trên màn hình còn thấy hàng chục máy quáy vây quanh anh. Rất nhiều phóng viên liên tục đặt câu hỏi. Ánh đèn chớp lóe sáng không ngừng. Dòng chữ phụ đề chạy dưới màn hình cho biết người trong màn hình chính là khắc tinh của bọn tội phạm trong thành phố Nhện – Hiệp sĩ Siêu Thanh. Phóng viên xác minh và khẳng định, anh làm việc tại công ty viễn thông Giddens cùng nhiều thông tin cá nhân khác nữa.
Nhưng Vũ Hiên trước sau chỉ im lặng, mắt nhìn xuống đất.
Sống lưng tôi lạnh toát, bởi vì một câu hỏi của đám phóng viên đều khiến tôi run rẩy từ đáy lòng.
“Tay đù đờ này là... Hiệp sĩ Siêu Thanh à?” Blues ddwungj cạnh rú lên.
Màn hình tin tức xuát hiện một báo nữ, tay cầm micro và một cái khăn tay, đứng trước ống kính, giải thích sự việc đang xảy ra.
“Phóng viên Yi Min đưa tin từ hiện trường nguyên nhân khiến Hiệp sĩ Siêu Thanh công khai tiết lộ danh tính. Sự việc phát sinh từ một giờ đồng hồ trước, một chiếc xe chuyên dụng kết nối vệ tinh cùng bốn phóng viên đài TVBC đã bị dư đảng của băng Đầu Lâu bắt cóc. Nửa giờ đồng hồ sau, chúng đã chuyển các hình ảnh này cho đài truyền hình.”
Màn hình cắt cảnh mặt người đàn ông với khuôn mặt một nửa trong suốt. Hắn mặc quần áo màu đen của băng đảng Đầu Lâu chính là “Người thủy tinh cường lực” Gul.
Nhưng điều khiến tôi ớn lạnh toàn thân không phải là Gul, mà là khung cảnh quen thuộc nơi hắn đang ngồi hút thuốc.
Là hội trường cô nhi viện Tụy Vi!
“Chào các công dân thành phố, ta là Gul.” Gul lạnh lùng nói, “Vài ngày nữa sẽ tới cái mà các người gọi là phiên tòa thế kỷ. Tốt. Ta cảm nhận rất rõ quyết tâm tấn công tội phạm của ngài thị
trưởng.” Đang nói, đôi mắt Gul phát ra ánh sáng trong suốt, áo quần trên người hắn bỗng rách toạc, để lộ cơ bắp thủy tinh cường lực rất ghê rợn.
Ống kính hướng theo ánh mắt Gul, quét hết một vòng khung cảnh. Hơn trăm đứa trẻ mồ côi bị trói giật cánh khuỷu, miệng dán băng keo màu bạc, đứa nào đứa nấy khóc sưng mắt. Bà cô Hồ viện trưởng và cô giáo Lý run rẩy quỳ ở góc tường, bác Vương bảo vệ đang nằm giữa sàn, không biết sống hay chết. Chị Tâm Tâm ngồi trên ghế, hai tay hai chân đều bị còng vào cái ghế sắt, nhưng không bị dán mồm. Chị nhắm mắt, khuôn mặt đẫm mồ hôi.
“Bạn xem truyền hình yêu quý, đây là một cái trại bị quên lãng, nơi chứa những rác rưởi đã bị các người vứt bỏ.” Gul nói bình thản, ánh mắt cực kỳ tàn độc. “Nhưng các người không ngờ rằng, ở đây có cục cưng của Hiệp sĩ Siêu Thanh, cô Trang Tâm Tâm. Phải không, cô Tâm Tâm?”
Khán giả khắp nhà thi đấu ngơ ngác hỏi nhau: “Cô Tâm Tâm này có phải là chị Tâm Tâm của Kẻ không gục ngã không?”
Ống kính chĩa cận cảnh khuôn mặt chị Tâm Tâm, miệng chị không biết đang cầu nguyện điều gì, mồ hôi từ trán xuống đầu mũi.
“Tài liệu về Hiệp sĩ Siêu Thanh nằm viện từ hơn một năm trước có bí mật đến thế không? Nhằm phục vụ đông đảo bà con, băng Đầu Lâu đã không tiếc sức trảm mấy tay bác sĩ nội trú, cuối cùng cũng thu được chân dung nhìn nghiêng và danh tính thật sự của Hiệp sĩ Siêu Thanh. Hắn ta chính là Lương Vũ Hiên. Tiếp đó chúng ta lại phát hiện ra cô Trang Tâm Tâm xinh đẹp đây chính là vợ sắp cưới của Lương Vũ Hiên. Đợi lắt nữa ta sẽ gọi điện thoại cho hắn, mời hắn ra quảng trường thành phố Nhện đón tiếp đám phóng viên các người, ra lệnh cho hắn cởi bỏ mặt nạ.” Gul mỉm cười. “Lúc đó phải nhờ các người giúp đám quỷ con này một tay, chỉa thẳng ống kính vào Hiệp sĩ Siêu Thanh đã lột mặt nạ, tiến hành trực tiếp liên tục ba tiếng đồng hồ, cho đén khi bốn vị đại ca dị năng đang bị giam trong nhà tù thành phố được thả ra, và được trực thăng thỉnh đến bãi rác này.”
Ống kính zoom gàn hơn, bên dưới khuôn mặt nửa trong suốt của Gul có thể thấy mờ mờ những mạch máu đang đập. Hắn gằn giọng: “Đợi đến khi thủ lĩnh băng Đầu Lâu và ba vị đại ca còn lại được thỉnh đến đây an toàn, trong vòng một giờ đồng hồ bọn ta sẽ thả hết con tin. Nhưng nếu Hiệp sĩ Siêu Thanh dám rời khỏi hiện trường truyền hình trực tiếp dù chỉ một giây, băng của ta sẽ coi đó là hành động khiêu chiến, ta sẽ chuản bị một trăm hai mươi cái xác để đón hắn ta. Cô Trang Tâm Tâm đây sẽ là cái xác đầu tiên.”
Mắt tôi tối sầm, ống kính lại zoom sát khuôn mặt chị Tâm Tâm. Chị đang bình tĩnh lẩm nhẩm gì đó.
Gul đứng dậy, một tay tóm lưng ghế chị Tâm Tâm đang ngồi, ném mạnh lên trền nhà. Chị Tâm Tâm kêu thét lên, cả người lẫn ghế đập lên trần.
“Bọn chó!” tôi gầm lên.
Chị Tâm Tâm rơi xuống, cả người úp sấp, chân ghế bị va đập cong queo. Trán chị Tâm Tâm hảy máu, đầu gối trầy xước.
Một thằng nhóc, chính là đứa cực kỳ giống tôi, đột ngột lăn về phía trước định bảo vệ chị Tâm Tâm, mặc dù hai chân hai tay nó đều bị trói chặt.
Chị Tâm Tâm cắn răng nén cơn xay xẩm, quát thằng bé: “Vè chỗ đi!”
Thằng bé vừa khóc vừa quỳ gục xuống nền nhà, không dám làm gì nữa.
“Hiệp sĩ Siêu Thanh, từ lúc mày bắt đại ca tao, mày đã phải nhớ rằng có lúc ác mộng sẽ đổ xuống đầu mày.” Gul kéo tóc chị Tâm Tâm. Chị Tâm Tâm ngẩng mặt lên. Ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Bản tin nóng chưa kết thúc, màn hình trở lại với Vũ Hiên đang đứng trơ trơ trước đài phun nước của quảng trường, không khác gì bức tượng thạch cao, hoàn toàn không màng đến các câu hỏi của phóng viên.
“Chết thật, ai mà biết thàng nhóc kia lại là Hiệp sĩ Siêu Thanh?” Blues thộn mặt, cầm bình nước đá tưới lên đầu mình.
“Chị Tâm Tâm đang nhắc đến mình..,” Tôi nhớ lại hình vừa xong của chị Tâm Tâm. Chị đang cầu nguyện cho bọn trẻ mồ côi được bình an, cầu mong cho tôi chiến thắng trên võ đài và giành đai vô địch.
Giành đai vô địch?
MC trận đấu bước lên võ đài giải thích: “Thành thật xin lỗi quý vị khán giả trong nhà thi đấu, do bản tin nóng vừa rồi, thời gian nghỉ giữa hiệp đã kép dài thêm ba phút. Hiện tại màn hình ti vi lớn bên trên võ đài buộc phải tường thuật liên tục hình ảnh của Hiệp sĩ Siêu Thanh, do đó Hiệp hội sẽ hạ màn hình lớn từ nhà xuống để phục vụ các khán giả ngồi xa!”
Bốn màn hình cực lón từ từ hạ xuống. Tôi và Blues nhìn nhau.
Keng!
Hiệp thứ tư bắt đầu.
Nhà vô địch đứng dậy, mặt nhợt nhạt, người loạng choạng.
Toàn bộ khán đài điên cuồng hét tên tôi, hò reo thắng lợi sắp về tay, hò reo một trận nhỏ thắng lớn, yếu thắng mạnh đầy vinh quang.
Tôi chảy nước mắt, những khán giả đang cổ vũ tôi ở đây, có lẽ nào đã quên hình ảnh ác độc vừa rồi? Lẽ nào những tiếng hò reo này là điểm tựa giúp tôi kiên trì nỗ lực với bao nhiêu gian khổ? Tôi nhìn Khả Lạc. Con bé đang khóc nức nở, sau đó nó bỏ đi.
Chị Tâm Tâm đang gặp nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mà còn cầu nguyện cho tôi.
Chỉ vì một cái đai... Cái đai gì kia chứ?
Tôi cởi găng tay vứt xuống võ đài. Nhà vô địch trợn tròn mắt.
“Tôi có việc quan trọng hơn bắt buộc phải đi.” Tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của Vũ Hiên trên màn hình, kiên quyết nhảy ra khỏi võ đài.
MC và trọng tài đều hoảng hốt, cùng vài nhân viên xông vào chặn tôi lại. Nhưng tôi cứ thế cắm đầu lao vè lối đi cho võ sĩ.
“Chạy mau đi, đằng này để tớ lo.” Blues chặn ngay sau lưng tôi, sừng sững như một hòn núi bất động. Tiếp đó, tôi nghe thấy một loạt tiếng va chạm, cả tiếng huýt sáo bất mãn của khán giả.
Tôi mải miết chạy, cứ thế chạy.
Chị Tâm Tâm,đợi em!
Đợi em!