Hắt Xì

Chương 9: Nghiên Cứu Đòn Sát Thủ

“Đêm qua sao không về?”

Kiến Hán mới ngủ dậy, nhìn thấy tôi liền hỏi.

“Lo cho tao hả?” Tôi đang xếp hành lý, bắt buộc phải triển khai một đợt huấn luyện đặc biệt.

“Lo con khỉ, nhưng mày chạy đi đâu thế?” Kiến Hán dụi mắt, nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt.

Tôi không trả lời.

“Tao đến chỗ Người hùng Tia Chớp và Aristote đây. Chỉ còn có hai tháng, thời gian không nhiều.” Tôi nhìn đống hành lý, nói: “Muốn giành đai vô địch, khả năng chịu đòn của tao có lẽ là đủ rồi, nhưng đòn đấm của tao vẫn quá yếu. Tao phải tìm cho ra vũ khí sát thủ của riêng mình mới được. Một đòn sát thủ hạ nổi nhà vô địch.”

Tôi kéo khóa, khoác hành lý trên vai, nhìn Kiến Hán đứng dựa cửa phòng tắm, mồm ngậm bàn chải đánh răng, lúi húi mặc cảnh phục.

“Thật ra, tối qua tao nghe Khả Lạc nói qua điện thoại rồi,” Kiến Hán úp mở, mắt vẫn còn ngái ngủ.

“Đừng lo cho tao, nhưng bây giờ tao không muốn nói mấy chuyện đó. Đầu óc tao giờ chỉ có đai vô địch thôi.” Tôi ra khỏi cửa, đầu không ngoái lại.

“Cố lên nhé,” Kiến Hán nói vọng theo sau.

Tôi ra sau cô nhi viện, đi qua căn cứ bí mật vừa quen vừa lạ, trèo lên cây đại thụ đầy ắp bao kỷ niệm, nhét vài tập truyện tranh mới nhất vào cái chòi bọn nhóc dựng lên, để thêm vài bức hình siêu anh hùng đẹp long lanh. Tặng chúng nó một niềm vui bất ngờ.

Nhảy khỏi cây, đi xuống dốc núi, ngắm nghía cô nhi viện từ xa.

Tầm nhìn thật dễ chịu.

Tôi đi đến trước cổng cô nhi viện, nơi tôi đã thề sẽ không bao giờ trở lại. Nói chuyện vài phút với bác Vương gác cửa xong, nhờ bác Vương báo cho chị Tâm Tâm một tiếng.

Chị Tâm Tâm bước ra, bên cạnh vẫn là một đám trẻ con dính như kẹo cao su. Dù có đi đến đâu, trên người chị vẫn luôn toát ra vẻ ấm áp nữ tính đặc trưng, thu hút mọi người xung quanh.

“Lại chuẩn bị lên núi sau à?” Chị Tâm Tâm sờ lên tóc tôi, nói: “Kiểu tóc tệ quá, chiều tối chị làm việc xong, sẽ cắt cho em cái đầu đẹp gấp trăm lần.”

“Thôi ạ.” Tôi lắc đầu, nói: “Em định buộc đuôi gà lên sàn đấu. Như thế trông mới cá tính. Em đi đây, chị dạy học ngoan đi nhé. Tối nào tập mệt rồi, em có thể xuống thăm chị không?”

“Được chứ. Em có thể dạy quyền Anh cho thằng giặc hiếu động này. Nó với em như đúc từ một khuôn ra ấy.” Chị Tâm Tâm túm lấy một thằng nhóc, phàn nàn.

Thằng bé có cặp lông mày rậm, miệng nhỏ, mắt trái hơi bé hơn mắt phải một tẹo, mặt nhăn nhó cộng thêm vẻ lơ đễnh lồ lộ. Quả là rất giống tôi.

“Anh ơi dạy em đấm bốc đi, em muốn trở thành siêu anh hùng dũng cảm, được chị Tâm Tâm yêu nhất.” Thằng bé ngượng nghịu bỗng nhiên khẩn thiết nhìn tôi.

“Ồ. Tại sao? Đấm bốc khổ lắm đấy!” Tôi cười, bẹo má thằng bé thật mạnh.

“Bởi vì lớn lên em muốn cưới chị Tâm Tâm mà!” thằng nhóc nghiêm túc trả lời.

Tôi sững người, chị Tâm Tâm cười sụm cả gối, nói: “Thấy chưa, giống từ trong ruột giống ra!”

“Vậy thì em phải cố gắng vào nhé.” Bụng dạ tôi nóng bừng, ôm thật chặt thằng nhóc ngây thơ siêu ngốc nghếch.

Tôi đứng dậy, ra cổng vẫy tay chào tất cả mọi người rồi đi khỏi trước khi nước mắt kịp rơi xuống.

Tôi đi men dòng nước. Chưa đến gần khu nhà xưởng, Aristote đã cử một đám chó hoang ra đón tôi. Tôi lôi trong ba lô ra một gói chân gà thưởng cho bọn chúng. Mười mấy con chó phấn khởi, đuôi dựng đứng, phi qua phi lại.

“Tao đến rồi đây.” Tôi đứng trước mặt Aristote, cười cười trút hành lý xuống một góc nhà xưởng.

Aristote như mọi lần, vừa kiêu hãnh, vừa vui sướиɠ bồn chồn. Nó nhìn tôi, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Người hùng Tia Chớp hút thuốc lá cuộn, ngồi lên thùng xăng rỗng, mắt lim dim.

“Chắc mày phải thất vọng rồi.” Tôi cười ha ha, cởi phăng cái áo mỏng. “Đợt này số trận tao đánh với mày sẽ ít hơn nhiều đấy. Tao không có thời gian để ngất xỉu đâu. Tao muốn phát minh ra một đòn đấm cực mạnh.”

Aristote không thèm đếm xỉa mấy thứ lý do lý trấu lằng nhằng, xông vào tôi đầy tinh thần chiến đấu. Tôi cũng không nhiều lời nữa, co hai nắm đấm lên giáng xuống thật mạnh. Quần thảo dữ dội được mười mấy phút, Aristote mệt mỏi, phải dùng tới sáu cú cắn lân tinh mới đánh ngất được tôi.

Một thùng nước giội tôi vùng tỉnh dậy.

“Lần này chưa lành vết thương cháu đã lên đây, hẳn là việc rất quan trọng.” Người hùng Tia Chớp đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn, tay cầm thùng nước trống không.

“Vâng ạ, cháu sắp đấu một trận trời long đất lở với đương kim vô địch.” Tôi nằm trên đất, mặt không hề cười.

Tôi phải bắt đầu như thế nào đây?

Hôm qua lúc ăn đồ nướng thiết bản, Blues vốn xưa nay mặc kệ tôi, bỗng chủ động thảo luận với tôi về cách thức hạ bệ ngôi vương. Rõ ràng, bác ta cũng muốn trận đấu này không chỉ kịch tính hấp dẫn, mà còn phải khiến mọi người xúc động ngỡ ngàng, ấn tượng sâu đậm.

Và còn phải chiến thắng.

Tôi đứng dậy, gạt những giọt nước trên mặt.

“Nếu em thay đổi chiến thuật, dù được mệnh danh là kẻ không gục ngã, nhưng lại tránh né mọi đòn đánh của hắn, cục diện trận đấu liệu có thay đổi không?” tôi hỏi. Hơi nóng thiết bản lúc đó, dường như vẫn còn vương vất trên mặt tôi.

Tôi lại bên cạnh thùng xăng rỗng, sờ tay lên khối sắt đã gỉ sét.

“Quên khẩn trương, Yujiro di chuyển cực nhanh, cực linh hoạt. Hai tay hắn tấn công như hai khẩu đại bác. Với kinh nghiệm của hắn, tóm được cậu dễ như trở bàn tay.” Blues thẳng thắn phân tích. “Hơn nữa, cậu đừng có quên, chính vì cậu không né tránh nên mới duy trì được thể lực nhiều hơn hẳn đối thủ. Nếu cậu bắt đầu dùng sức và bận tâm vào việc né đòn, cậu sẽ không còn đủ sức trụ đến hiệp thứ chín.”

“Cũng đúng ạ.” Tôi hơi bối rối.

“Nhưng mà nói đi phải nói lại, nếu cậu né được một đòn quan trọng nhất toàn trận đấu, vào thời khắc then chốt, biết đâu sẽ có chỗ sơ hở.” Blues chỉ vào mặt mình.

“Sau đó thì?” tôi hỏi.

Tôi vỗ vào thành thùng sắt, lắc đầu.

Không đủ.

Còn lâu mới đủ.

“Ngoài phần mặt ra, Yujiro hầu như không còn điểm yếu nào. Cơ bắp hắn rắn như thép đúc. Muốn thắng được hắn, tuyệt đối không thể trông chờ vào may rủi tình cờ. Cậu cần có một đòn tuyệt chiêu, đánh sập tất cả mọi phòng ngự của hắn.” Blues kết luận chắc nịch.

Tôi đi ra khỏi khu xưởng. Một bức tường gạch vữa được dựng sừng sững bên cạnh cây đại thụ một cách trơ trọi khó hiểu.

“Đòn tuyệt chiêu kiểu gì?” tôi hỏi.

Tôi sờ lên bức tường gạch vữa, dày bịch rắn đanh, đây vốn dĩ là tường chịu lực dùng để trữ dầu.

“Một đòn tuyệt chiêu khiến các siêu anh hùng cũng đỡ không nổi.” Blues siết chặt nắm đấm, phấn chấn nói: “Một cú đấm thổi bay thế phòng ngự chữ thập, động vào mặt hắn, cho hắn bay thẳng khỏi võ đài.” Ông chủ hàng nướng thiết bản gật gù khen phải.

Tôi nhắm mắt lại, để cho đôi tay cảm nhận sức mạnh ngoan cường của bức tường dày nặng.

“Ông Tia Chớp?” tôi chậm rãi lên tiếng. Bức tường đáp lại tôi một cách lạnh lẽo.

“Có chuyện gì?” Người hùng Tia Chớp đang nhóm lửa.

“Nếu có một cú đấm đủ sức đánh hỏng bức tường này, liệu nó có đánh gục được ông thời trẻ không?” Tôi mở mắt ra, ngón tay đẩy nhẹ bức tường.

“Tường chịu lực chống động đất à? Sức mạnh của cú đấm có khả năng hủy hoại tất thảy như vậy, đủ gục bất cứ siêu anh hùng nào.” Người hùng Tia Chớp cười.

Tôi nói với bức tường. Đúng là mày rồi.

Ăn xong bữa tối với tôm suối và cá rô phi do Người hùng Tia Chớp phóng điện bắt, tôi tận dụng ánh lửa chưa tàn hẳn để tân trang một chút cho bức tường chịu lực.

Nhà vô địch cao hơn tôi 3 cm, tôi bèn đo lên bức tường, đánh dấu ở khoảng ngang sống mũi.

À không, phải thấp hơn một chút.

“Một phần mười giây sau khi nhà vô địch tung đòn, mũi hắn có lẽ cao đến đây.” Tôi đánh dấu vào vị trí mới trên bức tường, sau đó dán lần lượt từng lớp đệm bảo hộ lên đấy. Thử đấm nhẹ mấy phát, kiểm tra nắm đấm đã được bảo vệ an toàn hay chưa, tổng cộng có năm lớp đệm bảo hộ.

“Cháu định làm gì?” Người hùng Tia Chớp hỏi, tay thu dọn bát đũa.

“Không tập gì khác, ngoài động tác này ạ.” Tôi hạ thấp trọng tâm cơ thể, tay trái ép sát trước mặt, chân phải hơi lùi ra sau, chân trái đạp thật mạnh lao tới, nắm đấm phải từ vị trí eo vọt qua đầu. Bụp!

Đệm bảo hộ rung lên. Bức tường đương nhiên bất động vẹn nguyên.

Tôi nói: “Cháu có hai tháng để bổ sung mọi yếu tố cần thiết cho đòn đánh này, bao gồm cảm giác thăng bằng cơ bắp, tốc độ, sức mạnh, và cả ý chí dám hy sinh bàn tay mình. Phải rèn xong trong vòng hai tháng.”

Người hùng Tia Chớp gật gật đầu, nói: “Ta hiểu ý cháu rồi. Cháu định lặp đi lặp lại một động tác duy nhất này.”

Tôi đáp: “Đúng ạ. Trong hai tháng tới, cháu sẽ không tập phòng ngự hay bất kỳ đòn tấn công nào khác ngoài đòn này. Bởi vì kịch bản của cháu rất đơn giản, cháu chỉ cần nghiến răng trụ thật vững, hễ ngã xuống lại đứng lên, không làm gì khác cả, cho đến hiệp thứ chín, né một đòn của nhà vô địch, sau đó, nhắm bản mặt kinh ngạc của hắn ra, dộng thẳng đòn này vào mũi hắn.”

Người hùng Tia Chớp leo lên cây, nằm vào cái võng tôi mắc cho ông, bảo: “Sau đó trận đấu kết thúc, đai vô địch về thì khoảng cách giữa cháu và Hiệp sĩ Siêu Thanh lại gần hơn chút nữa.”

“Cháu không nghĩ nhiều thế đâu.” Tôi vỗ vỗ đầu, tập trung tư duy vào bài tập đơn điệu.

Aristote chán nản nằm ra đất, xem tôi không ngừng tung ra một kiểu đấm, theo đường đi từ eo đến bức tường hết sức bình thường. Chó già nhìn một lúc mắt lờ đờ buồn ngủ, rồi ngáy pho pho.

“Xin lỗi nhé, vết thương trên người tao chưa lành, một tháng sau sẽ lại đánh nhau với mày.” Tôi tiếp tục cong người đấm ra, nhìn sang Aristote dưới ánh trăng sáng, nói: “Khi nào nhận được thù lao thi đấu một triệu năm trăm nghìn đồng, nhất định sẽ chiêu đãi mày một trăm con thỏ nướng.”

Dưới ánh trăng, không lâu sau Người hùng Tia Chớp cũng ngủ thϊếp đi, chỉ còn âm thanh trầm đυ.c của những cú đấm dội tường.

Đơn giản hóa vấn đề. Có công mài sắt có ngày nên kim.

Mắt tôi chỉ nhìn thấy mục tiêu đánh dấu trên miếng đệm.

Bởi vì tôi không dám nhắm mắt lại, tôi sợ sẽ nhìn thấy chị Tâm Tâm trong bộ váy cưới trắng tinh, tay cầm bó hoa hồng nhung, bốn bề vang vọng tiếng chuông nhà thờ.

Cho đến khi một cú đấm hụt vào không khí, tôi ngã khuỵu xuống đất ngủ thϊếp đi.

Hôm sau tỉnh dậy không thấy Người hùng Tia Chớp đâu, sau đó mới biết ông xuống núi mua một cái tủ lạnh. Mặc dù hệ thống điện trong khu nhà xưởng hoang phế đã mọc rêu từ lâu, nhưng với một “nhà máy phát điện di động” thì chuyện điện đóm không thành vấn đề.

Từ đó, mỗi sáng tỉnh dậy, tôi lại cảm thấy vai phải mát lạnh. Một túi nước đá đắp sẵn trên vai. Ra là Người hùng Tia Chớp đang giả vờ tiện tay chăm sóc tôi.

Bữa sáng thường là rau dại với nước trái cây, và một đĩa thịt gà luộc.

Sau đó là hai nghìn cú đấm.

Bữa trưa có lúc là thịt gà xào giá đỗ với năm bát cơm to, có lúc là vài quả trứng gà với mấy thứ linh tinh xào nấu bằng điện.

Sau một giờ ngủ trưa tỉnh dậy, đối mặt với bức tường là hai nghìn cú đấm nữa.

Kiệt sức nhưng không sao thả lỏng được cơ thể, tôi bèn kiếm Aristote cũng đang cuồng chân để “huấn luyện” một chập. Nhân tiện bị cắn ngất xỉu làm luôn giấc nữa.

Tỉnh dậy, cùng chuẩn bị bữa tối với Người hùng Tia Chớp. Chị Tâm Tâm tan làm thi thoảng cũng đến, mang theo vài món từ nhà bếp cô nhi viện và sữa bò đầy dinh dưỡng để ăn cùng chúng tôi. Về sau, được Người hùng Tia Chớp đồng ý, chị Tâm Tâm còn dẫn theo hai ba đứa nhỏ đến xem tôi tập, nhân tiện để tôi chỉ bảo vài chiêu. Mấy thằng bé rất phấn khởi, đứa nào cũng hoa chân múa tay.

Đây là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Có lúc bắt gặp ở bọn trẻ những nụ cười và mong đợi đã từng xuất hiện trong mình thuở trước, một cảm giác khoan khoái như trở về quá khứ liền xâm chiếm tâm hồn tôi.

Sau khi chị Tâm Tâm đi khỏi, tôi đứng dưới bầu trời đầy sao, đối mặt với bức tường sừng sững, vững chãi và ngoan cường gấp mấy lần tôi, tiếp tục cuộc đối kháng âm thầm nghìn lần như một.

Còn nhớ, chính là chị Tâm Tâm dạy tôi đánh nhau.

Hồi đó Kiến Hán vẫn chưa vào cô nhi viện, tôi mới 5 tuổi.

Có một thằng nhóc bị gửi tạm và viện vì bạo hành gia đình, nó cũng 5 tuổi, nhưng không biết ở ngoài nó ăn cái gì mà đã cao hơn tôi hai cái đầu. Nó nhìn đứa nào cũng ngứa mắt. Mọi người đều bị nó hành cho lên bờ xuống ruộng, nhưng nó rất hay nhằm vào tôi, hết cười cợt lại hà hϊếp.

Một lần tan học, thằng đó phạt tôi đứng lên bục giảng, bắt tôi dùng phấn viết lên bảng một trăm câu: “Em là cục cứt không cha không mẹ.” Tôi không chịu liền bị nó đấm đạp, đành vừa khóc vừa viết phạt.

Chị Tâm Tâm đi qua hành lang nhìn thấy. Chị lúc đó mới 7 tuổi, lẳng lặng xắn tay áo xông vào phòng học lớp tôi.

“Làm gì?” Thằng nhóc thừa dinh dưỡng chống nạnh, ra cái dáng đại bàng trường làng.

“Đừng có bắt nạt em tao!” Chị Tâm Tâm dấn chân trái, tay phải từ hông vạch tuốt một đường vòng đẹp đẽ. Thằng nhóc thừa dinh dưỡng chảy máu mũi ròng ròng, khóc òa.

Sau đó chị Tâm Tâm phải vào “phòng không ngoan” ở qua đêm. Một lần duy nhất.

Vì tôi.

Đòn đấm hiện giờ tôi đang luyện, rất giống cú đấm ấy, mà cũng không giống.

Đều là dấn một bước chân, đều là hình vòng cung, đều rất kiên quyết, nhưng lại khác trong ánh mắt.

Tôi vô cùng ước ao cú đấm này không phải vì cái đai vô địch, mà vì chị.

Vâng, trong hai nghìn lần tập tung cú đấm trước khi đi ngủ, trong đầu tôi chỉ toàn những kỷ niệm ố vàng như thế. Dẫu sao tôi chỉ cách những ký ức ấy một giờ đi bộ, ngay phía dưới dòng sông.

Còn nhân vật chính của ký ức thì phút giây nào cũng ở trong lòng tôi.

“Sống hai mươi năm nay, không lẽ là để thất tình? Không lẽ là để làm nhà vô địch?” tôi hỏi bức tường.

“Bụp!”

Bức tường trả lời.

Một tháng sau, mọi vết thương trên người tôi đã lành, số lần đọ sức với Aristote tăng lên. Điều bất ngờ là, do tôi chỉ sử dụng duy nhất một đòn, có lần Aristote chưa kịp biến hình đã bị một cú “hạ gục tuyệt đối” của tôi đánh ngất. Chuyện này chưa từng xảy ra. Có thể thấy việc rèn luyện của tôi đã bắt đầu có kết quả.

Tôi nghĩ cơ bắp của mình cũng đã thích nghi với quá trình rèn luyện hà khắc nghiêm ngặt, nên tăng từ hai nghìn cú đấm mỗi lần tập lên con số nặng nề: ba nghìn cú. Đến cuối cùng, tôi chỉ đấm gió thôi đã cảm thấy lực giật lùi nặng đến tối tăm mặt mũi, chân trái giẫm một bước mà như cắm vào lòng đát.

Người hùng Tia Chớp vẫn sáng sáng chườm đá lạnh cho tôi. Ông bảo vai phải của tôi u lên hơn vai trái quá nhiều, cả cánh tay cũng rất to.

“Đương kim vô địch nhìn thấy chắc sẽ đoán được ý đó của cháu.” Người hùng Tia Chớp trầm ngâm. “Tay phải của cháu khỏe hơn tay trái quá nhiều. Cháu đã tập quá mức rồi, cần phải cân bằng một chút.”

Tôi từ chối.

“Cú đấm này của cháu là để hắn có đề phòng cũng không tránh nổi. Tránh nổi cú thứ nhất cũng không tránh được cú thứ hai.” Tôi xoa cục đá lạnh trên vai, nói tiếp: “Phải có cái khí phách đấy thì mới hạ được đương kim vô địch. Cháu cũng biết rằng chỉ dùng mỗi mưu là không đủ.”

“Có chí khí.” Người hùng Tia Chớp gật gù, nói: “Mạnh mẽ hơn cả lão anh hùng hết thời này rồi!”

Aristote nằm bên cạnh đã tỉnh lại, lắc lắc đầu, mặt hầm hầm giận dữ vì vừa bị tôi đấm một cú ngất xỉu.

“Xin lỗi chó ngốc nhé. Tao không đấu với mày được nữa rồi, sợ đấm một phát vỡ đầu mày ra. Trừ phi mày biến hình ngay từ đầu.” Tôi cười cười.

Aristote đành miễn cưỡng biến hình một cách cay cú. Ánh lân tinh bảo vệ phát ra, bọn tôi lại điên cuồng lăn xả vào nhau.

“Đúng là mở mang đầu óc cho lão già này. Bị cắn liên tiếp bảy lần mà vẫn không ngất đi…” Người hùng Tia Chớp tấm tắc khen ngợi.

Còn lại hai tuần. Thời tiết ngày càng nóng nực. Tập đấm dưới ánh mặt trời không chỉ khiến tôi hoa mày chóng mặt, mà còn phát hiện ra cảm giác thăng bằng của mình ngày một kém. Gần như chỉ đấm đến cú thứ ba là bị ngã. Về sau, cứ hai cú đấm thì có một cú khiến tôi tự ngã lăn ra. Tôi cố chú ý giữ thăng bằng, nhưng cơ thể càng bất ổn. Đây là điều rất đáng sợ đối với một võ sĩ quyền Anh.

Cơ thể tôi tạm thời không còn đủ sức làm chủ sức mạnh của cú đấm, nó không theo kịp tốc độ tăng trưởng của sức mạnh đó.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy khuôn mặt trên bức tường bắt đầu méo mó. Tôi nghĩ cuộc đối đầu cuối cùng giữa hai bên đã đến thật gần.

“Sếp, em chuẩn bị xong rồi.”

Khi tôi xuất hiện tại câu lạc bộ, chỉ còn cách ngày thi đấu - sinh nhật tôi - ba ngày. Blues đang nằm trên ghế, hai tay đẩy quả tạ khổng lồ. Mồ hôi ướt hết cả râu.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng chờ được cậu xuất hiện.” Blues đẩy tạ vào giá, ngồi dậy.

Tôi chỉ vào cơ bắp ụ lên bên vai phải, và nắm đấm phải đang băng bó.

“Vũ khí bí mật của cậu có vẻ chẳng bí mật lắm nhỉ?” Ánh mắt Blues hết sức kinh ngạc. Cậu luyện tay phải thành quái vật trong vòng hai tháng!”

Tôi cười ranh mãnh.

Hình ảnh cuối cùng trước khi tôi rời khu nhà xưởng bỏ hoang, là một trận đá vụn mờ mịt đột ngột che kín tầm mắt.

Sau đó tầm nhìn bỗng quang đãng hẳn.

Tôi khom người thở lấy hơi, hai tay chống đầu gối.

Đây là cú đấm thứ bốn nghìn lẻ tám mươi hai của tôi sau khi ngủ dậy.

“May mà ta không phải là nhà vô địch.”

Người hùng Tia Chớp há hốc cả mồm.

Nhằm động viên và chúc mừng sinh nhật sớm cho tôi, tất cả những người quan trọng nhất đời tôi đều tụ tập tại quán rượu kiểu Nhật. Chị Tâm Tâm, Kiến Hán, Khả Lạc, Người hùng Tia Chớp, Aristote khó chịu, Vũ Hiên, Blues. Mọi người quây vòng tròn. Trừ Aristote luôn luôn nghiêm nghị ra, ai nấy đều cười rạng rỡ.

Cách cuộc đấu, chỉ còn hai ngày.

“Chiến thuật này có khả thi thật không?” Vũ Hiên khá lo lắng.

“Mẹ kiếp, chỉ cần thằng nhóc trụ vững, hễ ngã xuống lại đứng lên được, hiệp thứ chín chắc chắn có thể dùng cú đấm này lật ngược tình thế.” Blues vỗ thật mạnh vào sau đầu Vũ Hiên. Nếu biết mình vừa vỗ đầu Hiệp sĩ Siêu Thanh, không biết mặt mũi bác trông sẽ ra sao.

“Cú đấm ấy lợi hại đến thế thật à?” Kiến Hán tò mò hỏi.

“Nếu cháu nhìn thấy cái lỗ to trên bức tường, khà…” Người hùng Tia Chớp rót rượu cho mình và cho Aristote. Aristote đã nhiều năm không đến chỗ đông người, thái độ nghiêm nghị rất không tự nhiên.

“Tuyệt quá. Em nhất định phải xin nghỉ học đi xem thi đấu.” Khả Lạc hào hứng.

“Chị với Vũ Hiên cũng thế. Bọn chị nhất định sẽ xin nghỉ phép để xem thi đấu, mà chị còn định dắt theo một đám nhóc nữa!” Chị Tâm Tâm mặt mũi hoan hỉ, nâng cốc rượu lên.

“Mấy cô ngốc này. Vé bán hết lâu rồi! Một trận đấu siêu hấp dẫn là thế thì làm sao còn vé được? Cả giờ nghỉ giữa các hiệp cũng đã nhét đầy quảng cáo của các hãng lớn rồi,” Blues nói to.

Tôi hết cả hồn, thế nào lại quên mất xin Hiệp hội cho mấy tấm vé ngoại giao!

Chị Tâm Tâm và mọi người nhìn nhau. Người hùng Tia Chớp và Aristote thậm chí suýt mếu máo, một người một chó lần này đưa nhau xuống núi là để xem tôi thổi bay đương kim vô địch. Tối này cả hai còn ngủ lại cái chuồng của tôi và Kiến Hán nữa.

“Khà, sợ đái ra quần chưa!” Blues cười ha hả, lôi trong người ra mấy tấm vé nhăn nhúm ẩm ướt, nói: “Tôi đi xin vé từ lâu rồi! Chờ thằng nhóc này xin vé á, mẹ kiếp, còn đấy mà xin!”

Mọi người cũng cười ha hả trước vẻ ê chề của tôi.

Lúc này, màn hình ti vi treo trong quán rượu đang chiếu tin tức về phiên tòa thế kỷ được mọi người quan tâm:

“Đài chúng tôi liên tục cập nhật thông tin đến quý vị. Hôm nay sở cảnh sát thành phố đã khẳng định, bốn tên tội phạm dị năng cực kỳ nguy hiểm đang bị giam giữ tại nhà tù thành phố sẽ ra tòa sau một tuần nữa. Bọn chúng lần lượt là: Người Báo xếp hạng 45, Răng Thép xếp hạng 81, Thằng Ngốc Phun Lửa xếp hạng 69, và thủ lĩnh băng Đầu Lâu, Tổng tư lệnh Đầu Lâu xếp hạng 27 theo tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng…”

Bàn ăn chợt im ắng.

“Cháu nghe chỉ huy nói, khả năng bọn tội phạm dị năng nghiêm trọng này bị xử tử hình là rất lớn. Quy định ngầm không xử tử đã tồn tại mười lăm năm nay của thành phố Nhện rất có thể sẽ bị phá vỡ.” Kiến Hán lên tiếng trước tiên.

“Mẹ kiếp, tốt nhất là xử tử cả lũ, bọn vô nhân đạo này suốt ngày làm loạn lại còn rất khó tóm…” Blues mở miệng chửi rủa không ngớt.

“Bọn này nếu không xử tử, chắc chắn có ngày vượt ngục,” Người hùng Tia Chớp châm điếu thuốc lá cuộn, nói với giọng từng trải.

Tôi giơ tay bóp tắt điếu thuốc lá.

“Chẳng may nếu bọn chúng phối hợp với nhau trong tù, không những không khó vượt ngục, mà sợ là cả thành phố sẽ tê liệt.” Vũ Hiên nhíu mày. Trong bốn tên tội phạm đó có ba tên do anh ta bắt được, một tên do Cindy Moon bắt. Tổng tư lệnh Đầu Lâu là kẻ cực kỳ khó dây.

Tôi từng nghe Vũ Hiên kể, hôm ác đấu với Tổng tư lệnh Đầu Lâu và đồng bọn trên tòa nhà cao 137 tầng, Vũ Hiên bị tên trùm này dùng đòn “cắt gió” đánh gãy mấy cái xương sườn. Sau một hồi giằng co gian nan, Vũ Hiên mới dùng đòn siêu thanh đánh gãy được cánh tay phải lợi hại của tên trùm, bắt sống hắn.

“May mắn ở chỗ, dù cảnh sát bọn em có kém cỏi đến mấy, thì nhà tù thành phố vẫn có các phòng giam kiên cố thiết kế riêng để khuất phục bọn dị năng này. Người Báo muốn biến hình phải ở trong môi trường trên 350C, nên bị giam trong buồng lạnh cường lực luôn duy trì ở mức 220C. Buồng giam của Răng Thép thì có điện cao thế chạy khắp các vách tường thép, cắn vào là bị giật ngất ngay. Thằng Ngốc Phun Lửa thì phải xem tạp chí Playboy số đầu tiên mới phun được lửa, nên dĩ nhiên trong nhà tù không hề có cuốn tạp chí đáng ghét đó.” Kiến Hán nói một lúc cũng tự cảm thấy buồn cười. “Còn Tổng tư lệnh Đầu Lâu quá mạnh, lũ tay chân của hắn cũng hay tìm cách cướp ngục, vì thế nhà tù đã dùng bê tông cố định luôn cánh tay trái còn lại của hắn, ngày ngày đều tiêm thuốc ngủ gấp ba liều thông thường.”

Tôi nói: “Bọn mất dạy ỷ vào siêu năng lực tác oai tác quái ấy đáng lẽ phải tử hình từ lâu. Nghĩ cách cầm tù bọn chúng chỉ tốn tiền thuế của dân.”

Vũ Hiên đồng ý với quan điểm của tôi: “Chúng đều là bọn đồ tể.”

Người hùng Tia Chớp tò mò hỏi: “Bây giờ trong thành phố còn bao nhiêu tội phạm dị năng vẫn chưa bị bắt?”

Blues cướp lời: “Mẹ kiếp, trừ thằng Gul phó băng Đầu Lâu, còn lại đều chỉ là lũ vứt đi.”

“Gul là Người Thủy Tinh Cường Lực. Nghe nói từ nhỏ hắn đã thích ăn thủy tinh nên mới thành ra như vậy.” Khả Lạc đem chuyện đồn đại nghe được nói cho Người hùng Tia Chớp.

“Gul sau khi biến hình, có thể chống được đạn bắn. Bởi vậy cảnh sát bọn cháu không có cách nào đối phó với hắn. Sau này vẫn phải phiền đến Hiệp sĩ Siêu Thanh đi bắt giúp rồi.” Kiến Hán nhìn Vũ Hiên, nửa cười nửa không.

Vũ Hiên cười bối rối.

“Mẹ kiếp, cười cái gì?” Blues cười ha hả, vỗ mạnh đầu Vũ Hiên. “Tưởng mình là Hiệp sĩ Siêu Thanh à?”

Đám chúng tôi cười rộ lên, chỉ có Aristote chăm chú uống rượu.

“À, chị Tâm Tâm, Vũ Hiên, chúc hai người mau cho bọn em ăn kẹo.” Tôi nâng cốc lên, chân thành mong cho hai người họ hạnh phúc.

Vũ Hiên tắc nghẹn, mặt lại đỏ bừng lên. Chị Tâm Tâm che miệng cười mãi. Kiến Hán nhìn tôi, làm mặt khỉ, bị Khả Lạc túm lấy cổ, nói: “Hạnh phúc quá nhỉ, Khả Lạc cũng muốn cưới.”

“Cưới… Cưới cái đầu em ấy à!” Kiến Hán dứt lời, trên tay lập tức xuất hiện chi chit vết tím bầm.

Thật là một buổi tối vui vẻ.

Đêm đó, Vũ Hiên đưa chị Tâm Tâm về cô nhi viện, tôi dẫn Người hùng Tia Chớp và Aristote về căn phòng xập xệ của mình, dọn dẹp cho Người hùng Tia Chớp ngủ trên giường tôi, Aristote ngủ

sàn nhà, tôi ngủ trên cái bụng cứng của nó. Kiến Hán đưa Khả Lạc quay lại trường xong, xách mấy lon bia về nhà, đạp chân cho mọi người tỉnh dậy uống thêm trận nữa.

Ngủ thẳng cẳng tới trưa hôm sau, Kiến Hán đương nhiên đã đi làm, tôi dậy cử tạ ba nghìn cái xong, thấy tinh thần cực kỳ khoan khoái.

Cử tạ xong trời đã hoàng hôn, tôi muốn giữ thể lực cho chiều hôm sau, nên quyết định buổi tối không tập linh tinh nữa. Tắm rửa xong, tôi dẫn Người hùng Tia Chớp và Aristote đi dạo dọc đường đê, ngắm nhìn mặt trời đỏ rực, trong đầu tưởng tượng ra chỉ tiết trận đấu ngày mai. Cơ thể dũng mãnh của nhà vô địch bảy mùa liên tiếp trong video clip xuất hiện trước mắt tôi, tung ra những cú đấm như viên đạn đại bác.

Nhưng thật lạ, hình ảnh của nhà vô địch rất hư vô, tựa như ảo ảnh. Tôi hoàn toàn không cảm thấy áp lực thường có trước mỗi trận đấu lớn.

“Ông Tia Chớp, cháu chẳng căng thẳng tẹo nào trước trận đấu tranh vô địch này cả. Như thế có phải là dấu hiệu gì không?” Tôi ngờ vực, nằm nghiêng trên con đê. Aristote hung dữ trừng mắt nhìn đôi tình nhân đi ngang qua, khiến họ phải co giò tháo chạy.

“Hay là điềm báo cháu sắp trở thành nhà vô địch?” Người hùng Tia Chớp nói, vươn vai.

“Thế ạ?” Tôi nhìn bầu trời nhuốm đỏ, mây màu như vảy cá giăng hết nửa đường chân trời. Bầu trời thành phố thật là đẹp.

“Nếu có thêm chút hào hứng thì tốt hơn,” tôi lẩm bẩm. Mặc dù cú đấm phải đã tiêu tốn gần hết mồ hôi và tâm trí của tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi làm sao mà cơ thể mình thực hiện được điều đó. Chỉ có hai tháng ngắn ngủi, ngày đêm đối mặt với bức tường, không ngờ đã tung ra gần bốn trăm nghìn cú đấm toàn lực.

Thế mà vẫn chịu đựng được.

“Ngày mai. Tất cả đều phải đợi tiếng kẻng của ngày mai mới biết đáp án,” tôi nói.

Trận đấu cuối cùng đã đến. Nhà thi đấu rực rỡ cờ hoa, người hâm mộ đổ về nườm nượp. Có bảy kênh truyền hình trực tiếp. Hiệp hội quyền Anh đưa ra tỷ lệ cá cược trên trời về kết quả thắng thua, 1: 450. Nhưng tỷ lệ cá cược tôi có bắt đương kim vô địch phải bất lực chờ tính điểm phân thắng bại hay không lại lên tới 1: 1.

Trong lòng tôi hiểu rõ, quả thật tôi là kẻ không bao giờ gục ngã, nhưng tôi cũng không phải là thằng hề, không phải là bao cát.

Vì vậy, tôi đã đặt cược toàn bộ thù lao trận đấu là một triệu rưỡi vào chính mình, cá rằng tôi sẽ thắng.

Năm mươi phút trước trận đấu.

Tôi buộc tóc đuôi ngựa, xỏ găng màu đỏ, giày đấu màu đỏ, ngồi một mình trong phòng nghỉ của võ sĩ, hít ngửi mùi bọt nhựa găng tay, chờ cho hai trận đấu mở màn kết thúc sẽ đến lượt nhân vật chính là tôi ra sân khấu.

Nhắm mặt lại, hồi tưởng chi tiết hai tháng rèn luyện gian khổ vừa qua, nhưng trong đầu cứ hiện ra những chiếc micro của phóng viên báo đài trong lối đi chật cứng người, và một mớ câu hỏi lằng nhằng.

“Xin hỏi, anh đòi bao nhiêu tiền thù lao? Nghe nói không thấp hơn đương kim vô địch à?”

“Xin hỏi võ sĩ Nghĩa Trí, có chuyên gia nhận định trận đấu cực kỳ không cân sức này thực chất chỉ là một trò cười, anh thấy thế nào?”

“Xin hỏi, trận này anh có tiếp tục áp dụng chiến thuật không né tránh không gục ngã của mình không?”

“Xin hỏi, anh có mong ước gì ở trận đấu hôm nay không? Mục đích của anh là trụ vững đến hiệp thứ chín hay là gì?”

“Xin hỏi, anh định đáp trả thế nào trước tuyên bố của đương kim vô địch là sẽ bẻ gãy cổ anh ngay trong hiệp một?”

“Xin hỏi anh có biện pháp gì đối phó với tuyệt chiêu ‘cú đấm ngàn cân’ của đương kim vô địch?”

Tôi để cho bác Blues - người rất khoái được phát biểu - phụ trách trả lời tất cả mớ câu hỏi ngớ ngẩn ấy, rồi tự nhốt mình vào phòng nghỉ, hạ bớt nhiệt cho bề mặt da đang nóng rực lên.

“Ghét thật, lũ mất dạy các người đừng coi thường tôi.” Tôi bực bội, vỗ găng tay vào mặt.

Cửa phòng nghỉ mở ra.

“Tốt nhất là đương kim vô địch cũng nghĩ như vậy.”

Người hùng Tia Chớp và Aristote bước vào, tiếp tục nói: “Như thế cháu càng có cơ hội tung ra đòn đấm kia.”

Tôi thò đầu nhìn ra ngoài hành lang, Người hùng Tia Chớp bảo: “Anh bạn Blues đuổi hết đám phóng viên đi rồi.”

“Chị Tâm Tâm với bọn Kiến Hán chưa đến ạ?” tôi hỏi.

Người hùng Tia Chớp lắc đầu, nói: “Đông quá, không thấy họ. Có khi đã ra chỗ ngồi ở khán đài rồi. À, ban tổ chức nói chó không được ngồi ghế khán giả, nên ta với Aristote ở đây xem phát trực tiếp nhé.”

Tôi nói: “Không sao ạ, hôm nay cháu là nhân vật chính. Để cháu đi nói chuyện với mấy cái đầu làm ăn ấy xem sao.”

Người hùng Tia Chớp giữ tôi lại, bảo: “Trước trận đấu không nên bị phân tâm, kệ ba cái vụ lặt vặt đó đi. Ta với Aristote vốn cũng không thích chỗ đông người. Không sao đâu.”

Tôi ngồi xuống, hai chân liên tục giậm loạn xạ.

Vào thời khắc quan trọng lại không nhìn thấy chị Tâm Tâm làm tôi bồn chồn không yên.

“Thế còn Vũ Hiên ạ?” tôi hỏi, anh ấy đừng xảy ra chuyện gì mới được.

“Ta cũng không thấy cậu ấy.” Người hùng Tia Chớp có vẻ ngại ngùng. “Nhưng là ta cố ý tránh mặt. Gặp cậu cấy ta lại chạnh lòng bản thân đã úi xùi thế này.”

“Ông chẳng hề úi xùi gì cả, ông cực kỳ oách.” Tôi cười, nhưng cơ bắp vẫn khá căng thẳng.

Người hùng Tia Chớp ngồi xuống ghế, Aristote lập tức nằm xuống cạnh chân tôi, nhìn tôi một cái.

Tôi cũng nhìn Aristote, nhìn thấy nó tôi yên lòng hẳn.

Cú đấm của đương kim vô địch có mạnh đến mấy cũng không đáng sợ bằng cú đớp lân tinh của chó già này.

Aristote khẽ sủa một tiếng, như thể cảnh cáo tôi không được phép thua trận, nếu không nó sẽ xé xác tôi ra.

“Nhóc, nghe thấy khán giả hoan hô chưa!”

Bác Blues to như trái núi, đá tung cánh cửa, người đầm đìa mồ hôi. Tiếng hoan hô như sóng thần ầm ầm kéo tới. Hàng triệu lỗ chân lông khắp người tôi phút chốc mở toang.

“Bọn họ đang cổ vũ cho em à?” Tôi ngơ ngác, lẩm bẩm. Hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy.

“Ngoài kia không có một ai hâm mộ đương kim vô địch hết. Mẹ kiếp, năm nghìn con người chật cứng kia đến là để xem cậu làm nên điều kỳ diệu đấy!” Blues gầm lên: “Xem sếp cậu cũng nóng hết cả người rồi đây! Đây là trận đấu ước mơ cả đời của võ sĩ nhà nghề!”

Tôi trợn tròn mắt, không kìm nén nổi âm thanh cuồng dại hưng phấn tự đáy lòng nữa.

“Đánh thắng trận này. Không ai có thể giấu mày vào đâu nữa. Ai cũng dễ dàng tìm thấy mày!”