"Cháu chơi quyền Anh được gần một năm rồi nhỉ?"
Người hùng Tia Chớp và tôi nhóm lửa nướng cá, ánh lửa hắt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.
Đêm, nướng thịt giữa mảnh đất um tùm cỏ dại bên ngoài khu nhà xưởng, uống rượu ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, thật là một thú hưởng thụ hiếm hoi.
"Vâng, thành tích là 6 trận thua 0 trận thắng, nhưng cháu rất thích. Dù sao đó cũng là điểm độc đáo của cháu." Tôi có phần tự đắc. Đối thủ của tôi dù sao cũng đều là những tay sừng sỏ, không trận nào là không gây sốt dư luận. Tôi càng hiên ngang không gục ngã, khán giả càng say mê.
Người hùng Tia Chớp vỗ vỗ vào cổ Aristote nói, "Cháu phải cảm ơn nó đi. Nó đã bị cháu đánh rất nhiều mà!"
Tôi cười vang, chọn miếng cá nướng béo ngậy nhất đưa cho Aristote. Nó ngoác mồm đợp một miếng hết sạch.
Aristote vẫn rất hay phì mũi vào mặt tôi một cách khinh miệt, nhưng tôi có thể cảm nhận nó thực ra không hề có ác ý, đây chỉ là một trò gây sự vô duyên. Hoặc là, có thêm chút kiêu hãnh mang tính tượng trưng.
"Kiến Hán thế nào? Lần gần nhất nó được nghỉ lên đây cùng với cháu đã là hơn hai tháng trước rồi nhỉ?" Người hùng Tia Chớp nhấp ngụm rượu gạo, đưa tôi một chén.
Thật ra là tròn ba tháng rồi.
"Khả Lạc đã ra tù một thời gian, giờ đang học y tá. Kiến Hán cũng bắt đầu chạy việc ở phòng cảnh sát hình sự, trở thành chú cảnh sát rồi. Hôm mới được cấp phát sung, hắn sướиɠ gần chết. Sau đó, hai đứa bọn nó loạng quạng thế nào thành luôn một cắp. Suốt ngày hẹn hẹn hò hò." Tôi bật cười, "Hoàn toàn quên luôn cháu vẫn đang thất tình dài hạn!"
Người hùng Tia Chớp mừng cho người hâm mộ của mình, cạn với tôi một chén. Aristote ngồi bên cạnh trợn mắt nhìn chúng tôi, hằm hè. Tôi đành rót cho nó một bát rượu gạo. Nó uống vèo cái hết sạch.
"Tâm Tâm thì sao? Gần đây vẫn hay ăn cơm với nhau chứ?" Người hùng Tia Chớp lấy thuốc lá cuốn, ngón tay phía tia lửa điện châm thuốc rồi bắt đầu nhả khói.
Những vòng khói to nhỏ.
"Vâng ạ. Tâm Tâm tốt nghiệp đại học rồi, ban đầu làm cùng công ty với Vũ Hiên, nhưng tháng trước, Tâm Tâm quyết định về lại cô nhi viện Tuy Vi làm cô giáo vài năm để đền đáp công ơn." Tôi đón lấy điếu thuốc cuộn, kéo một hơi.
Cay quá, tôi vê nát điếu thuốc, nhìn Người hùng Tia Chớp: "Ông ơi, thuốc này khó hút quá, ông cũng đừng hút nữa."
Một năm nay, Người hùng Tia Chớp thường xuyên đau lưng mỏi gối, còn hay bị ho, sức khỏe kém hơn trước nhiều. Tôi muốn đưa ông đi bệnh viện, nhưng ông cứ đùn đẩy từ chối không khác gì những ông già bình thường.
"Nói vớ vẩn." Người hùng Tia Chớp vắt chân chữ ngũ, khẽ vỗ vào gan bàn chân đen đúa, cất tiếng hát. Bài hát đó tôi rất quen, là bài hát chủ đề của phim Người hùng Tia Chớp đại chiến quái vật hai đầu.
Tôi nằm lên bụng Aristote, hai tay đánh nhịp theo Người hùng Tia Chớp, cùng ông tưởng nhớ những năm tháng hào hùng rực rỡ. Có lẽ sau khi ông chết, tôi nên tổ chức một buổi đại loại như đại hội những người hâm mộ vị anh hùng già này. Dưới đất ông mà biết chắc sẽ rất vui.
Tôi nhìn các vì sao.
Con người thật kỳ cục, lúc nhìn sao giăng đầy trời sẽ rất dễ nghĩ ngợi vẩn vơ, đầu óc cũng chạy lung tung theo hình các chòm sao, thỉnh thoảng một ngôi sao băng xẹt qua, ngây ra là đã quên hết tất cả những gì vừa nghĩ, sau đó lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Chị Tâm Tâm và tôi không hề xa cách, lý do.
Cho dù tôi chấp nhận thua cuộc, chấp nhận rằng chúng tôi vĩnh viễn là hai chị em, nhưng tôi không thể xóa bỏ sự phụ thuộc vào chị Tâm Tâm trong lòng mình, còn cả...tình yêu.
Về điểm này, ít nhất tôi rất thành thật với bản thân, chị Tâm Tâm là người rất tâm lý, dĩ nhiên cũng hiểu rõ.
Có lúc hai chúng tôi cùng dạo phố ăn cơm, chị Tâm Tâm rất hay "vô tình hữu ý" nhắc đến một số cô gái, khen bọn họ đều có vẻ rất được, ai cũng có nét hấp dẫn riêng. Để chị Tâm Tâm khỏi nghĩ nhiều, lần nào tôi cũng nhận lời tuốt luốt, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ hẹn hò với những cô gái mà chị giới thiệu. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không đủ hào hứng để tiếp tục đẩy quan hệ tình cảm tới mức sâu sắc.
Có lúc tôi đã nghĩ, liệu đây có phải là sự cứng đầu của bọn trẻ mồ côi?
Tôi rất khó thân thiết với người vốn không quen biết, có thể do thiếu cảm giác an toàn, hoặc tôi có tâm lý yêu người hơn tuổi, hoặc có thể tâm tính tôi còn "nhỏ hẹp", chưa thể hòa hợp với thế giới rộng lớn này.
Hoặc có thể, tôi quá yêu chị Tâm Tâm.
Cũng có thể đằng sau sự chấp nhận thua cuộc, tôi còn chờ đợi điều gì?
"Ông ơi, ông bây giờ có đang chờ đợi gì không?"
Tôi hỏi. Bụng của Aristote rất cứng, nó chưa quen để cho tôi gối đầu lên. Trước kia, con người đã hành hạ nó quá tàn nhẫn. Giờ nó chỉ gồng cứng bụng lên hành hạ tôi chút xíu.
"Chờ đợi à?" Người hùng Tia Chớp xoa xoa đầu, đáp bừa: "Chắc là chờ chết? Hồi xưa còn trẻ, toàn chờ để xem phim làm về mình, chờ tập truyện tranh mới nhất ra lò xem có lấy mình làm nhân vật chính không, chờ tạp chí Xếp hạng siêu anh hùng số mới nhất xem có nâng bậc cho mình không. Khà, giờ già rồi! Hoặc chờ cháu lên núi thăm ta cho đỡ buồn. Hoặc là chờ chết thôi!"
Người hùng Tia Chớp nói thật nhẹ nhàng, nhưng ông cũng đang đứng trước thực tại mông lung.
"Còn cháu? Vẫn như ruồi không đầu bay lung tung à? Nhưng ít nhất cháu cũng có thể chờ trận đấu tiếp theo. Mọi trận đấu của ông già này đều đã kết thúc từ lâu rồi!" Người hùng Tia Chớp nhìn tôi đầy thông cảm.
Tôi ngắm bầu trời sao.
Lúc đó các ngôi sao cũng nhìn ngắm tôi.
"Cháu không biết, cháu thực sự không biết," tôi đáp. Sao trời khiến tôi bối rối.
"Nhóc, có muốn thử một trận thi đấu khác hẳn không?"
Blues đấu xong, mặt sưng mũi dập, không thèm tắm rửa liền đi với tôi ra gần công viên Hiệp sĩ Siêu Thanh ăn đồ nướng thiết bản. Mặt bác dán lộn xộn cả mớ băng gạc, tay gắp một miếng thịt to thả vào bát tôi.
"Vâng, sếp nói xem nào!" Tôi thận trọng nhai thịt. Ngay trước trận của Blues, tôi cũng vừa có một trận rất gian khổ, đến nỗi bây giờ cái răng sâu trong mồm lung lay muốn rụng.
Chúng tôi là khách quen. Chủ quán chú ý nướng thịt mềm hơn, còn cho gấp đoi lượng giá đỗ.
"Mình hợp tác với nhau gần năm rưỡi rồi nhỉ?" Blues hôm nay rất không bình thường, không nói thẳng vào vấn đề.
"Hơn rồi ạ. Một năm bảy tháng," tôi đáp. Trong một năm bảy tháng vừa qua, cơ thể tôi đã đô khỏe hơn lúc mới bước chân vào làng quyền Anh quá nhiều, số lần đổ sàn cũng ngày càng ít đi.
Mặc dù thành tích của tôi lúc này rất bi tráng, 11 trận thua 0 trận thắng, nếu là người khác chắc đã bị khán giả và hiệp hội đuổi thẳng cổ. Nhưng tôi thì khác. Tôi toàn lấy trứng chọi đá, chỉ cần tôi diễn bài "chết cũng không ngã xuống, ngã xuống lại đứng lên" là khán giả sẽ điên cuồng hoan hô.
Blues cũng biết điều đó. Vì vậy bác toàn sắp xếp cho tôi những đối thủ hạng nhất, người sau dữ dằn hơn người trước. Hình tượng của tôi cũng vì thế càng ngày càng bi tráng.
"Nếu bây giờ cậu lại đấu với Vương Khải Nha, cậu nghĩ..." Blues chưa kịp nói hết, tôi đã cắt ngang.
"Em không muốn đánh với hắn đâu." Tôi từ chối.
"Tại sao?" Blues không hề tỏ ra mất vui, ngược lại còn nhìn tôi cười hì hì.
"Vì em sẽ thắng." Tôi đặt đũa xuống, nhìn bàn tay phải thô ráp, nói: "Không phải em tự huyễn, mặc dù đấu toàn thua, nhưng em càng ngày càng mạnh. Nếu đấu lại với Vương Khải Nha, có lẽ khoảng năm hiệp là em giải quyết xong hắn. Thế thì có nhạt quá không? Khán giả không thích đâu."
Blues cười ha hả, nói: "Mẹ kiếp, nói hay. Khán giả không thích thì đấu con khỉ gì. Chẳng bằng ra đường đánh nhau còn sướиɠ hơn!"
Tôi không hiểu. "Sệp, không phải sếp muốn em tái đấu Vương Khải Nha à?"
Blues vỗ một cú như trời giáng vào lưng tôi. Thiếu chút nữa làm tôi ọe hết những thứ vừa ăn vào bụng. Blues cười: "Ai cần cậu đấu với thằng củi mục ấy nữa. Tớ chỉ hỏi cậu có chắc chắn thắng được hắn hay không."
Tôi gật đầu. Nhạt quá.
"Thế con cá Miyamoto Sấm Tang Lễ thì sao?" Blues rót cho tôi một cốc coca.
"Đánh với hắn không chỉ đau mà còn mệt. Sếp nhớ em vừa đấu vừa khóc ré không? Nhưng sức đấm của hắn nếu so với Jack Hanma thì chỉ là đồ bỏ." Tôi nghĩ ngợi, đoạn nói: "Chắc sẽ thắng nhỉ? Ít nhất xem không nghĩ mình sẽ thua. Chắc 50% có thể túm được cổ hắn sau bảy hiệp, cho hắn bò không nổi."
"Tự tin đấy!" Xem ra Blues rất vui.
"Tàm tạm thôi. Nhưng còn sếp, gần đây kém quá nhé!" Tôi trêu Blues.
"Thế Jack Hanma thì sao?" Blues vẫn tiếp tục hỏi.
"Gã quái vật đó, mấy trận sau này càng đấu càng dữ. Nhưng cơ bụng em bây giờ dày gấp đôi hồi trước rồi. Hê hê. Không dễ hạ gục đâu." Tôi có phần tự hào, cởϊ áσ khoe cái bụng rất hay bị Aristote cắn. Tám cục cơ nổi vuông thành sắc cạnh.
"Cho nên?" Ánh mắt Blues nhìn tôi rất hào hứng.
"Chắc em vẫn thua thôi." Tôi thừa nhận, nói tiếp: "Nếu không vì sức tấn công của em chưa nổi trội, thì đến chết em không ngã sàn sẽ là sự thật hiển nhiên, và xác suất Jack Hanma thua trận cũng cao hơn chút. Em sẽ tiếp tục tăng cường sức cánh tay."
Lúc này cửa tự động bỗng mở ra, tôi và Blues đều bất giác ngoái đầu nhìn. Là Kiến Hán và Khả Lạc đã hẹn trước sẽ gặp ở đây sau trận đấu.
"Bác chủ, cho em một suất sườn chữ T, một suất tôm nướng!" Kiến Hán hồ hởi gọi món rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Khả Lạc nhảy tưng tưng đi rót đồ uống.
Kiến Hán mặc cành phục, hắn vừa được thăng hàm mấy hôm trước, trông tươi tỉnh con người.
"Trận vừa rồi lại thua nhỉ?" Kiến Hán cười ha ha, hỏi: "Mày đang nói chuyện gì với bác râu xồm thế? Chuyện đối thủ trận tiếp theo à?"
"Đúng đấy!" Blues cười ranh mãnh. "Trước trận đấu tối qua, tớ nhận được thư thách đấu từ Hiệp hội gửi thằng nhóc này. Đoán xem ai? Đương kim vô địch hạng Cá mập, Siêu cấp kim đồng Beck Yujiro nhé!"
Tôi giật cả mình, cái bát suýt trượt khỏi tay. Kiến Hán cũng ồ lên kinh ngạc.
"Chuyện gì thế, em cũng muốn nghe!" Khả Lạc vui vẻ hỏi, hai tay bưng hai cốc nước ngọt.
"Thằng cha này sắp thách thức đai vô địch!" Kiến Hán kêu lên, niềm phấn khích thể hiện qua lời nói lẫn biểu cảm.
"Thật à?" Khả Lạc vui mừng.
"Đợi chút! Em làm gì có tư cách thách đấu nhà vô địch? Xếp hạng liên đoàn của em hiện tại hẳn là nhất từ dưới lên mà!" Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Blues vỗ tay, nói: "Hiệp hội muốn kiếm một mẻ, nên đã phá lệ sắp xếp trận đấu này. Ha ha ha! "Nghĩa Trí không bao giờ gục ngã" đang tìm kiếm trận thắng đầu tiên, nay đối đầu với Yujiro, nhà vô địch bảy mùa liên tiếp, mạnh nhất trong lịch sử. Vậy hắn có trụ nổi đến hiệp thứ chín hay không? Khà! Chỉ tính riêng phần ăn chia cá cược, Hiệp hội đã đủ kiếm bộn! Thù lao thi đấu của cậu cũng ngang với nhà vô địch, tức là một triệu năm trăm nghìn đồng!"
Tôi ngớ người ngồi nghe, chuyện quá đột ngột, Blues đã biết từ hôm qua, thế mà ỉm đến tận bây giờ mới nói.
"Thế nào? Đánh không?" Blues mỉm cười nhìn tôi.
"Đánh thắng thì có lấy được đai không nhỉ?" Kiến Hán mừng cho tôi, cướp lời hỏi. Tay hắn nắm chặt tay Khả Lạc.
"Mặc dù là trận phá lệ, nhưng toàn bộ quá trình đều phải theo quy định, ai thắng thì người đó là nhà vô địch!"
Blues gần như rú lên.
Tôi sững sờ, trong lòng bừng bừng một ngọn lửa.
"Xin lỗi chen ngang một câu." Ông chủ quán nướng bỗng lên tiếng, tay cầm xẻng, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Nhất định phải đánh, đã là đàn ông thì nhất định phải tóm lấy cơ hội cả đời thế này. Ngày trước tôi thi giải Sushi toàn thế giới, đấu quyết liệt với Tưởng Thái đến hiệp thứ chín, nếu không phải..."
Tôi nhìn Blues đang cao hứng, uể oải hỏi: "Sếp muốn em đánh phải không? Tại sao?" Tôi chờ đợi một lý do quan trọng hơn số tiền thù lao khổng lồ kia.
Blues giáng một nắm đấm xuống tấm thiết bản nóng rực. Sức nóng khiến da tay bác kêu xèo xèo.
"Mẹ kiếp, phải nói rằng đây là cơ hội hiếm có khó tin, nhóc ạ. Tớ muốn cậu chỉ một lần thắng bù lại tất cả những lần ngã xuống!" Mắt Blues sáng rực lên. "Chúng ta bê một cái đai về nhà!"
Tôi không còn ý kiến khác.
"Không cần biết vô địch là ai, em sẽ lột đai hắn!"
Tôi hét lên, mọi người nâng cốc reo hò.
"Em có một tin vui muốn báo chị!"
"Chị có một tin vui muốn báo em... Hắt xì!"
Ra khỏi quán nướng thiết bản, chia tay mọi người xong, tôi chui vào cái bốt điện thoại đầu tiên nhìn thấy, hào hứng gọi điện cho chị Tâm Tâm. Hai chị em không hẹn mà cùng nói một câu giống nhau.
"Hê hê, chị nói trước đi. Lần này tin vui của em chắc chắn hơn đứt tin của chị." Tôi cười, ngón tay quấn sợi dây điện thoại.
"Thế á? Thế thì nhóc nói trước đi." Giọng chị Tâm Tâm véo von.
"Không không không, chị phải nói trước, tin của em siêu quan trọng cơ!" Tôi đang sướиɠ điên, như đã nắm trong tay chiếc đai vô địch. "Chính em cũng không ngờ nổi, tin vui từ trên trời rơi xuống!"
"Hi hi, chẳng lẽ trúng xổ số?" Chị Tâm Tâm đoán bừa.
Sao có chuyện đó được, số độc đắc của đời em chỉ có thể là chị thôi!
"Em chẳng bao giờ thèm mua mấy thứ đó!" Tôi hạ giọng bí ẩn.
"Chị biết rồi! Em với Kiến Hán đã tìm được chỗ ở mới, sắp chuyển khỏi ổ chó rồi!" Chị Tâm Tâm cố ý không đoán nghiêm túc, định làm tôi sốt ruột.
"Không phải đâu, không phải, loại tin đó có gì mà em không ngờ, đoán bừa!" Tôi cười ha hả. "Thằng nhóc mũi dãi năm nào chuẩn bị đấu tranh đai vô địch rồi! Hai tháng sau, sếp em còn chọn đúng ngày sinh của em - tức là kỷ niệm hai mươi năm ngày em vào cô nhi viện - để đánh nhé!"
Chị Tâm Tâm kinh ngạc ré lên: "Ôi trời ơi! Tuyệt vời ông địa! Em nhất định phải thắng!"
Tôi không kịp nói gì thêm, chị Tâm Tâm cứ thế rú rít. Tôi còn nghe thấy chị cao giọng thông báo cho đám trẻ con đang đứng quanh, có một anh trước đây từng ở cô nhi viện, rất ngốc nghếch thế mà bây giờ chuẩn bị thi đấu tranh ngôi vô địch rồi đấy!
Lũ nhóc ngô nghê chẳng hiểu chuyện gì, cũng vừa reo vừa nhảy lên theo chị Tâm Tâm.
"Thế còn chị? Tin vui gì định nói với em thế?" Tôi rất hào hứng, nếu giờ mà thi đấu ngay tôi cũng chẳng sợ.
"Em đoán đi?" Giọng chị Tâm Tâm nhỏ đi, hình như chị đang bịt ống nghe, đi ra xa khỏi đám trẻ ồn ào.
Lạ thật, đã là tin vui, vì sao phải hạ giọng?
"Em đoán nhé..." Chẳng hiểu sao, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, tôi vẩy tay một cái.
Dự cảm chẳng lành.
"Để em đoán... Em đoán..." Tôi bắt đầu ấp úng, tay giơ lên, ngón tay run run tính toán.
Chị Tâm Tâm năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hai tháng nữa tôi tròn 20 tuổi, chị Tâm Tâm hơn tôi hai tuổi rưỡi, cũng mới 22 thôi.
Nhưng trống ngực tôi đập loạn xạ, tưởng như vẹo tim đến nơi.
"Bà cô Hổ tự nhiên tăng lương cho chị à?" Tay chân tôi lạnh toát.
"Làm gì có, là..." Chị Tâm Tâm gần như thì thào: "Tối hôm qua, Vũ Hiên đã cầu hôn chị." Trong giọng nói giấu giếm, sợ bị người xung quanh nghe thấy, vẫn tràn đầy niềm hạnh phúc màu hồng.
Tôi choáng váng, mắt mũi tối sầm.
"Tuyệt quá!" Tôi nắm chặt ống nghe, nói vui vẻ: "Bao giờ sinh baby cho bọn em bế với?"
Bầu trời sầm sì u ám, vừa mới đây rõ ràng còn trong cao vời vợi.
Cứ như thời tiết và số phận đã hẹn nhau từ trước.
"Đâu ra nhanh thế, chị cũng đã nhận lời đâu." Chị Tâm Tâm hơi bối rối.
"Hà hà, chị còn khó xử nỗi gì, chẳng lẽ chị không định cưới?" Tôi tì đầu vào ô kính, hít thở khó khăn, cười sảng khoái: "Chị em phụ nữ đúng là lằng nhằng, chắc Vũ Hiên mua nhẫn kim cương chưa đủ to, ha ha ha ha..."
"Hứ, không phải việc của cậu." Chị Tâm Tâm đã trở lại thoải mái như mọi khi. "Chị còn bận lắm, không có thời gian lấy chồng. Em cũng biết đám giặc này rắc rối cỡ nào, không hề kém em với Kiến Hán ngày xưa đâu nhé. Thỉnh thoảng chị còn phải chạy ra núi sau, chỗ căn cứ bí mật để tóm vài chú lôi về đi học. Em biết không, chẳng hiểu bọn nhóc học được ở đâu, làm một cái chòi trên cây, còn dựng cả súng nước để phòng ngự. Buồn cười chết đi được."
Máu tươi từ trong cái mũi bị đấm vẹo của tôi bắt đầu ứa ra. Tôi vui vẻ nói: "Xem ra lần tới em đi thăm Người hùng Tia Chớp, phải bí mật lượn qua chỗ căn cứ, dỡ cái chòi của bọn nó xuống. Khà khà! Bọn nó chắc chắn sẽ tưởng băng Ác Quỷ làm!"
"À này, nói đến cưới xin, em có thể kiếm cô người yêu nhanh lên được không? Nếu không thì... Hi hi hi." Tâm Tâm hình như đang dệt giấc mộng hồng. "Nếu không đám cưới chỉ có Kiến Hán làm phù rể, phù dâu đương nhiên là Khả Lạc rồi. Còn em chỉ làm được chú bé cầm hoa lớn tuổi thôi." Chị Tâm Tâm bật cười say sưa.
Tôi ngồi xuống. Toàn thân co rúm.
"Thảm quá. Cho em thêm chút thời gian đi mà. Đợi em trở thành nhà vô địch xong, biết đâu sẽ có cô nào bằng lòng tìm hiểu em." Tôi cười không dứt, nước mắt ướt hết đầu gối.
Chị Tâm Tâm tiếp tục chuyện nọ chuyện kia với tôi thêm nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Không còn âm thanh.
Nhưng tôi vẫn tì ông nghe lên vai mình, lặng lẽ lắng nghe.
Bên ngoài bốt điện thoại, chẳng biết mưa trút xuống tự bao giờ.
Mưa không hề ngớt.
Trên mặt tôi nụ cười vẫn còn đó.
Đêm ấy, tôi ở lại trong bốt điện thoại.