Tôi chạy vào phòng nghỉ của võ sĩ, Người hùng Tia Chớp và Aristote đang đợi ở cửa. Bọn họ đã thấy tất cả qua màn hình ti vi. Khả Lạc có thẻ ra vào đặc biệt cũng xuất hiện ngay sau đó.
“Ông Tia Chớp, xin ông cứu chị Tâm Tâm!” Khả Lạc òa lên nức nở. Còn tôi chẳng có thời gian khóc lóc, lập tức cởi giày đấu, đổi sang đôi giày chạy gon nhẹ, mặc áo, kéo Người hùng Tia Chớp lên đường.
“Đợi đã, cháu định về núi à?” Người hùng Tia Chớp kinh ngạc.
“Cháu ở đây cũng không ngồi yên được. Chỉ có ông mới giúp được cháu cứu chị Tâm Tâm!” Tôi kêu lên. Aristote gầm gừ. Tôi hiểu ý: “Cả mày nữa, mình cùng chiến đấu!”
Người hùng Tia Chớp thoáng do dự, nói: “Ta đi với cháu, nhưng không một ai được vào cô nhi viện đâu. Yêu cầu của băng Đầu Lâu rất đơn giản, chỉ cần mấy thằng gian ác kia được thả ra, bọn chúng sẽ tha cho cô nhi viện. Sau này tất nhiên Hiệp sĩ Siêu Thanh sẽ lại tóm bọn chúng vào tù.”
Tôi trợn tròn mắt nói: “Ông già rồi, khùng mất rồi sao? Vũ Hiện đứng trơ trơ là vì anh ta hết cách, chỉ còn trông vào may rủi! Nhưng ai hiểu thủ lĩnh băng Đầu Lâu đều biết, hắn đã bị Vũ Hiên đánh gãy một cánh tay, chắc chắn sẽ gϊếŧ chị Tâm Tâm để rửa hận!”
Lúc này, điện thoại di động của Khả Lạc đổ chuông, tôi giật lấy, quả nhiên là Kiến Hán gọi.
“Thằng chó Kiến Hán! Mày tưởng không cho tao biết thì tao yên tâm đánh nhau với gã vô địch à? Thắng được cái đai nặng nề thô kệch thì tao vui à?” Tôi chửi rủa.
Chưa dứt lời, đã nghe giọng Kiến Hán gấp rút: “Suỵt, tao đang gọi lén. Đội hình sự bọn tao kết luận băng Đầu Lâu chắc chắn không giữ lời, phía cảnh sát cũng không đỡ nổi hậu quả khi bốn
thằng ác ôn kia liên kết phá hoại. Vì vậy, thị trưởng đang cho quân đội điều động lực lượng đặc biệt trà trộn vào với cảnh sát. Kế hoạch là khi máy bay trực thăng đáp xuống cô nhi viện, nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác sẽ lập tức tấn công. Mày nhớ năn nỉ Người hùng Tia Chớp vào cứu mọi người! Nếu không hai bên đánh nhau chắc chắn sẽ đe dọa tính mạng bọn trẻ con.”
Kiến Hán vội vàng cúp máy.
Tôi nhìn Người hùng Tia Chớp, ông không cần tôi lặp lại nội dung điện thoại cũng hiểu sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông già thở dài một tiếng, không nói gì.
“Em đừng đi theo.” Tôi nhét điện thoại di động của Khả Lạc vào túi, kéo Người hùng Tia Chớp lao ra khỏi nhà thi đấu đang dậy tiếng trách móc. Aristote chạy phía trước chúng tôi.
Chặn được một chiếc taxi, chúng tôi lao thẳng đến cô nhi viện Tuy Vi.
Trên xe, tôi nghe bản tin thông báo nhà vô địch bảo vệ thành công ngôi vô địch trong gang tấc, nhờ tôi bỏ thi đấu. Hiệp hội cũng bắt đầu thảo luận có nên vĩnh viễn khai trừ tôi.
Nhưng tôi đã không còn cảm thấy gì.
Đầu óc tôi giờ chỉ có hình ảnh quy hoạch của cô nhi viện, từng cánh cửa, từng lối đi, từng căn phòng, từng bí mật.
Đài phát thanh đưa tin thị trưởng đã quyết định thả bốn tên tử tù. Phía nhà tù đang làm công tác chuẩn bị. Máy bay trực thăng đang tiếp đầy xăng.
Tôi dường như nghe thấy cả tiếng cánh quạt trực thăng đang khởi động.
“Đợi em.”
Nghĩ đến đôi mắt sợ hãi của chị Tâm Tâm, tôi những muốn nổ tung cả cơ thể vì phẫn nộ.
Căn cứ bí mật.
Trên cây.
Mấy tên trong băng Đầu Lâu dựng súng máy trên nóc cô nhi viện để kiểm soát từ trên cao. Mấy họng pháo trùng lửa xanh với sức công phá đáng sợ nhắm thẳng vào xe cảnh sát bao vây bên ngoài. Phía cảnh sát cũng không chịu kém. Tất cả cảnh sát hình sự đều trang bị từ đầu đến chân, tay cầm khiên chắn. Có thêm năm chiếc xe bọc thép vũ trang do quân đội chi viện.
“Mấy chục xe cảnh sát vây kín cô nhi viện rồi, dù cháu có muốn cũng không vào được đâu.” Người hùng Tia Chớp đứng trên cây thở dài.
“Ông nghĩ hồi xưa cháu với Kiến Hán trốn học leo ra ngoài bằng cách nào?” Tôi quan sát tình hình cô nhi viện từ trên cao, nói: “Bọn cháu có bảy đường ra tránh được tai mắt của bà cô Hổ, đám cảnh sát củ khoai kia chỉ chặn bốn đường. Bọn Đầu Lâu từ trên cao có thể quan sát sáu
đường. Còn một đường khá xa, bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra. Phải chui sát đất, bên dưới có một đoạn ống nước to đã bỏ hoang, vừa bẩn vừa hôi, vì vậy cháu với Kiến Hán rất bất đắc dĩ mới dùng đường này. Theo lối đó vào trong có thể đến thẳng nhà bếp, bọn tội phạm không thể biết được.”
Người hùng Tia Chớp lắc đầu, nói: “Dù có lẻn được vào, cháu cũng làm được gì? Bọn ác ôn kia đâu phải đùa, mình ngã xuống rồi chúng còn chờ trọng tài đếm giây chắc.”
“Cháu không được, nhưng cả hai thì được mà.” Tôi nhìn Người hùng Tia Chớp rồi lại nhìn Aristote.
Người hùng Tia Chớp một mực từ chối, nói: “Thôi đi nhóc, chỗ này đã bị bao vây chặt rồi. Bọn ác ôn kia muốn sống thì phải tôn trọng lời hứa, chúng ta đợi ở đây là được.”
Tôi buột miệng: “Tại sao một vị anh hùng lại nói ra những lời như thế? Ông là Người hùng Tia Chớp! Người hùng Tia Chớp! Nếu ông không muốn vào, thì cứ đứng đây xem cháu tìm đường chết đi!”
Người hùng Tia Chớp bỗng nghiêm mặt: “Ta không để cháu vào đấy đâu! Xảy ra chuyện này không ai muốn cả, hơn nữa bọn chúng bắt hơn trăm người làm con tin. Cháu lẻn vào rồi lẽ nào không làm hại thêm những người trong đó!”
Tôi nhảy xuống khỏi cành cây, túm lấy cổ áo Người hùng Tia Chớp: “Ông ơi! Cháu vẫn luôn quý trọng ông! Vậy mà đến lúc gay go thế này ông lại tính chuyện khoanh tay đứng nhìn! Chị Tâm Tâm sắp chết rồi ông biết không! Trong kia có hơn trăm đứa trẻ, ông định ngoảnh mặt làm ngơ sao?”
Aristote gầm một tiếng giận dữ, muốn tôi buông Người hùng Tia Chớp ra.
Tôi ứa nước mắt, gạt Người hùng Tia Chớp và Aristote ra, trong lòng dồn lên một cơn giận khó nguôi, và cả nỗi lo không nói nên lời.
Tôi ngồi xuống đất, mở điện thoại di động, vội vã gửi tin nhắn cho Kiến Hán.
Mấy phút sau, Kiến Hán trả lời tin nhắn:
“Cái lối đó, tạm thời vẫn không bị bọn tao phát hiện ra. Nhưng chỉ lát nữa bản vẽ thiết kế đường ống sẽ được mang đến. Thời gian không nhiều.”
Tôi lẳng lặng chìa tin nhắn cho Người hùng Tia Chớp xem, Người hùng Tia Chớp lắc đầu.
“Aristote, mày bằng lòng giúp tao không?” Tôi chùi nước mắt, Aristote kiêu hãnh dựng thẳng đuôi, đôi mắt sáng rực ánh xanh.
“Hai đứa bay, đứa nào dám đi qua cái cây này thì đừng trách ta!” Người hùng Tia Chớp vội quát, ánh điện xuất hiện giữa hai bàn tay. “Không đứa nào được đi chết! Ta thà cho tụi bay ngất xỉu vài giờ đồng hồ.”
Tôi không đếm xỉa Người hùng Tia Chớp, tay ôm cái cổ to dày của Aristote, nói: “Mày vào một cái phải biến hình luôn nhé. Bọn kia không giống tao đâu, mày biết rồi đấy. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần mày ngoạm lấy chị Tâm Tâm chạy cho nhanh, được không?”
Aristote giận dữ nhìn tôi, như thể tôi đang coi thường nó.
“Trăm sự nhờ mày đấy!” Tôi ôm lấy Aristote, vỗ vỗ lưng nó, nó vùng ra vì không quen.
Đột nhiên khoảng đất trước mặt tôi bốc mùi khét lẹt. Người hùng Tia Chớp đã dùng “ngón tay điện quang” đốt một vệt đen sì trước mặt tôi, cảnh cáo không được đi tiếp.
“Nếu cháu có năng lực này thì tốt quá, từ nhỏ cháu đã ước ao được giống như anh hùng trong truyện tranh.” Tôi cảm khái thốt lên, từ từ ngẩng đầu. “Nhưng ít nhất, cháu đã học được lòng dũng cảm, dám dấn thân của các siêu anh hùng. Tất cả đều là ông dạy cháu.”
Người hùng Tia Chớp sững người.
Tôi đứng dậy, bình tĩnh nhìn vị anh hùng già đang ngày một hom hem tiều tụy.
Người hùng Tia Chớp cúi đầu, không nói gì nữa.
“Cháu còn nhớ trong truyện tran, có lần ông đã đẩy ‘điện quang từ trường nổi’ ra bảo vệ Người Nhện đang hấp hối, không cho kẻ ác bắt đi. Ông còn nhớ chiêu đó không?” Tôi nhìn Người hùng Tia Chớp.
“Điện quang từ trường nổi” là chiêu Người hùng Tia Chớp dùng để che chắn bảo vệ bản thân. Chỉ cần đạn không bắn thẳng trúng người, thì 80% sẽ bị lớp điện màu vàng chói bao bọc cơ thể đó hất dội ra, mà nếu có trúng thì mức độ nguy hiểm cũng giảm rất nhiều. Tuy nhiên chiêu này tốn rất nhiều năng lượng điện, hơn nữa hầu như không có tác dụng trước đòn tấn công của bọn dị năng.
Người hùng Tia Chớp vội vàng xua tay nói: “ ‘Điện quang từ trường nổi’ duy trì kỷ lục cũng chỉ được mười bảy phút. Với năng lượng còn lại hiện nay, cùng lắm ta chỉ duy trì được tám đến chín phút. Hơn nữa, chỉ có cơ thể của các siêu nhân may ra mới chịu đựng nổi chiêu này. Dùng trên người cháu chắc chỉ mười giây là cháu ngất xỉu.”
Tôi túm chặt lấy hai tay Người hùng Tia Chớp, hít một hơi thật sâu.
“Cháu sẵn sàng rồi.”
“…” Người hùng Tia Chớp im lặng. Ánh mắt ông già chuyển từ hoang mang sang bất lực, rồi đến kiên định.
“Cũng được, ta vốn muốn đánh ngất cháu, đừng trách ta.” Người hùng Tia Chớp nhíu lông mày.
Hai dòng điện xuất hiện từ đôi tay Người hùng Tia Chớp đang bị tôi cầm chặt, mau chóng truyền đi, trong tích tắc, tôi gần như mất hết tri giác, tim đột ngột ngừng đập, mất vài giây sau mới chầm chậm đập trở lại.
Tôi run rẩy, không nói nên lời, răng va lập cập, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên.
Cúi đầu xuống, Người hùng Tia Chớp đã buông tay ra từ lúc nào, bên ngoài cơ thể tôi dường như đang có một màng điện mỏng màu vàng.
Sau đó, máu mũi tôi tuôn ra, nước bọt cũng ứa khỏi khóe miệng nhểu xuống.
“Cháu…” Người hùng Tia Chớp thở dốc, nhìn tôi đang cố gắng duy trì tỉnh táo.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, giơ một ngón tay cái lên.
Dù không thể lên tiếng, nhưng vụ này nếu so với cú đớp lân tinh của Aristote thì vẫn kém một chút. Có điều hễ cử động, dã sẽ chạm vào lớp màng điện. Cảm giác bị điện giật liên tục rất khó chịu.
Aristote khẽ sủa một tiếng, toàn thân đã phát ra ánh sáng lân tinh.
Tôi biết thời gian của “điện quang từ trường nổi” có hạn, buộc phải tranh thủ.
Tôi nghiến chặt răng, ôm cổ Aristote, cưỡi lên lưng nó. Aristote lao xuống sườn núi, nhảy xuống một đoạn dốc gần vòng vây ngoài của cảnh sát, chui tọt vào đường ống nước vốn bị bụi cây cố ý che giấu. Đi trong ống tối đen như mực, tôi chỉ dựa vào những ký ức còn tươi rói, điều khiển Aristote lao nhanh về phía trước.
Tiến lên!
Tiến lên!
Tiến lên!
“Bên trên có ai không?”
Tôi hỏi khẽ vào tai Aristote.
Aristote hit hít mũi, lắc đầu.
Tôi dùng sức đẩy tấm đan bằng sắt trên đầu, thận trọng trườn ra. Mới chưa đầy một phút, tôi đã ngửi thấy mùi da mình bị cháy khét. Không những máu mũi chảy ròng ròng, mà tai còn bị ù nghiêm trọng, cả móng tay cũng bị nứt toác ra.
Aristote nhìn tôi. Tôi cố gượng cười: “Không sao, theo sát tao nhé.”
Không ngờ Aristote nhìn tôi xong, tự đi ra cửa bếp, đánh hơi mấy cái rồi quay sang nghiêm nghị nhìn tôi.
“Ngoài hành lang có người à?”
Tôi ra dấu số 1.
Aristote lắc đầu.
Tôi ra dấu số 2.
Aristote gật đầu.
“Mày thằng số một, tao thằng số hai, đừng cho nó mở miệng.” Tôi nói, đẩy hé cảnh cửa.
Aristote vυ't ra, tôi lập tức theo sau, nhìn thấy hai tên mặc đồ đen đeo súng máy, vừa hút thuốc vừa đi tuần dọc hành lang.
“Nhanh!” Tôi guồng chân. Aristote lao như viên đạn nhắm vào tên áo đen ở xa nhất. Hắn thất kinh, toan chĩa súng lên.
Chỉ trong tích tắc Aristote đã xé toang họng tên áo đen, sau đó đảo mình trên cao huých rơi súng tên còn lại. Tôi lao tới nơi, tay trái tung một cú đấm “linh dương” vào hàm dưới của hắn, tay phải lập tức bồi thêm một cú đấm dưới sườn.
Hai tên áo đen ngã vật xuống lặng lẽ.
Để bảo đảm an toàn, tôi đành phải vặn gãy cổ tên áo đen bị mình đấm gục.
Lúc này đã nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng đinh tai nhức óc từ xa bay tới. Tôi tựa vào bờ tường. Cô nhi viện làm gì có chỗ nào đáp được trực thăng nhỉ? Rất có thể là trên nóc hội trường.
Tôi rút điện thoại di động ra, mau chóng gửi tin nhắn thoại cho Kiến Hán đang ở bên ngoài cô nhi viện.
“Đột nhập hành lang bên ngoài nhà bếp, thuận lợi. Cho đội đột kích tấn công trước, tao sẽ kiểm soát thời gian, tìm cách giữ chân máy bay lên thẳng.”
“Phải thật nhanh, nếu không có thêm bốn thằng bệnh hoạn kia nữa là khó nuốt lắm.” Tôi nhấc súng máy lên săm soi.
Mẹ kiếp, giờ mới học bắn súng có phải hơi muộn không? Tôi vội nhớ lại hồi trước Kiến Hán được phát súng ngắn mang về, hắn đã hớn hở dạy tôi cách mở chốt an toàn, lên đạn. Cứ thế bắt chước mò mẫm mở chốt súng máy.
Dựa vào tài đánh hơi của Aristote kết hợp phát đoán của tôi, một người một cho lựa lối đi canh phòng lỏng nhất, từ từ tiến gần về phía nhà hội trường.
Ba tên?
Aristote gật đầu. Tôi hít thở sâu.
“Mẹ kiếp, mùi khét ở đâu ra?” Một tên áo đen nhăn nhó, tiếng bước chân lại gần chỗ rẽ.
“Vù!” Tôi nhắm đúng vào cổ họng tên áo đen vừa xuất hiện, một đòn “sát thủ kim cương” khiến hắn gục xuống tại chỗ.
Aristote đã lao qua chỗ rẽ, chồm lên!
Hai tên áo đen khác nhanh nhẹn rút dao găm đâm về phía Aristote. Nhưng ánh sáng lân tinh trên mình Aristote đã hóa giải hết sức mạnh của nhát dao. Nó còn cắn vào cổ họng một trong hai tên, nhưng gã này không dễ bị khuất phục, hắn dùng tay đẩy mõm Aristote.
Tên áo đen bị cắn vào tay, mắt trợn tròn, chuẩn bị ré lên thê thảm. Tôi vọt tới, đòn tay phải dữ dội nện gãy cổ hắn. Aristote rảnh tay giải quyết gọn tên còn lại.
“Sém tí thì!” Tim tôi như chực vỡ tung, tay phải đau không hề nhẹ.
Aristote gãi gãi đầu rồi tiếp tục tiến bước cùng tôi.
Tiếng cánh quạt trực thăng càng lúc càng lớn, tôi nghĩ bọn chúng sắp hạ cánh, chúng tôi chỉ còn cách hội trường hai căn phòng và một đoạn hành lang với sáu tên áo đen cầm súng canh gác. Hoàn toàn không có chỗ để ẩn mình.
“Phù, phù, phù, phù…” Tôi xoa l*иg ngực trái. Cơ thể tôi sắp không chịu đựng nổi tác hại của “điện quang từ trường nổi”. Máu mũi đã chảy ướt áo từ bao giờ.
Aristote lo lắng nhìn tôi. Tôi xua xua tay.
“Người hùng Tia Chớp quả là lợi hại. Chiêu này rất hợp để lấy khẩu cung.” Tôi vỗ vào tai, hy vọng giảm bớt tiếng ù, nhưng nhìn xuống lòng bàn tay mới biết lỗ tai cũng đã rỉ máu.
Tôi nhớ lại khung cảnh vừa được chiếu trên ti vi. Trong hội trường, ngoài Gul còn có hai tên áo đen cầm súng đứng đằng sau bà cô Hổ và các giáo viên. Hai tên nữa hình như đứng ngay sau cửa ra vào, canh bọn trẻ con đang bị trói. Tôi đoán bên cạnh phóng viên bị bắt cóc còn có một tên nữa. Số còn lại, đa phần đều được bố trí trên nóc nhà và sân thượng để giám sát hành động của cảnh sát.
“Chút nữa máy cứ thế xông thẳng nhé, gặp thằng nào hạ thằng đó. Tao cũng thế. Sau đó chỉ cần tiếp cận được chị Tâm Tâm thì mày ngoạm lấy chị ấy, nhảy xuống đất, để tao đối phó với thằng thủy tinh chết giẫm kia.” Tôi nhìn Aristote.
Tiếng cánh quạt trực thăng yếu dần, nhưng tiếng động cơ lại mỗi lúc một lớn.
Thời gian gấp rút.
Tôi loạng loạng.
Bao nhiêu mỏi mệt cùng đau đớn từ trận đấu vừa xong bỗng ập xuống.
Giữa cơn đờ đẫn, tôi chỉ mong sao nghe thấy một tiếng “Hắt xì”…
“Không cần che giấu nữa, càng nhanh càng tốt.” Tôi nhìn màng điện đang yếu dần, nói: “Nếu tao không chết, ra khỏi đây tao sẽ nhận mày làm bố nuôi.”
“Gầu…” Aristote lắc lắc đầu, có lẽ nó không muốn có thằng con nuôi ngu như tôi.
Xông lên!
Aristote như một luồng sáng xanh vụt đi, lao lên bức tường, vυ't qua trần nhà! Trận cắn xé lân tinh ghê rợn nhất thế giới đã bắt đầu!
Sáu tên áo đen kinh ngạc, lập tức chĩa súng vãi đạn!
Tạch tạch tạch tạch tạch - tạch tạch tạch - tạch tạch - tạch tạch tạch
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch - tạch tạch tạch tạch tạch tạch - tạch
Tạch tạch tạch tạch tạch - tạch tạch - tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch - tạch tạch - tạch tạch
Tạch tạch - tạch tạch tạch - tạch - tạch - tạch tạch tạch - tạch tạch tạch tạch
Các họng súng vừa nhắm vào Aristote, tôi lập tức xách súng lao ra, xối đạn lên sáu tên giặc!
Vỏ đạn hai phe lập tức vương vãi đầy sàn. Aristote bị thương, nhưng vẫn quật ngã hai tên áo đen. Hai gã này rú lên đau đớn tưởng chết. Nhờ lớp điện quang bảo vệ, tôi tránh được năm sáu viên đạn lạc. Bốn tên còn lại hứng cơn mưa đạn, tung người đổ gục tại chỗ. Tôi đạp toang cánh cửa hội trường!
Hai tên áo đen đứng sau cửa vội né sang một bên, nhưng mau chóng bị Aristote cắn tóe khói.
“Chuyện gì vậy?” Gul vùng đứng dậy.
“Các em nằm xuống!” Tôi hô to, vừa chĩa súng vãi đạn về phía Gul, vừa lao tới tên áo đen đứng sau bà cô Hổ. Gul giơ hai tay lên, đạn va vào cơ thể thủy tinh của hắn tóe ra vô vàn ánh lửa. Aristote xông vào tên áo đen phụ trách quay phim. Tiếng kêu thét vang lên khắp hội trường.
Tôi vứt khẩu súng hết đạn xuống. Ba tên áo đen khác chĩa súng vào tôi bóp cò!
Nín thở, tôi nhất định không được né. Nếu không đạn lạc sẽ trúng bọn trẻ. Lúc viên đạn nổ tung vì chạm vào lớp điện trường bảo vệ, tôi đã đứng ngay trước mặt tên áo đen, khom người xuống, hai chân trụ vững.
Đối với tôi, bọn chúng tên nào cũng là đương kim vô địch, mỗi một cú đấm đều không được hụt ra ngoài.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Bọn áo đen lần lượt đổ gục, tôi ngẩng đầu lên. Gul đang lạnh lùng tiến về phía chị Tâm Tâm. Bản thân tôi lúc đó còn chưa nhận ra bụng mình đã thủng hai lỗ, gãy hai dẻ xương sườn.
“Aristote! Nhanh!” Tôi từ mé phải hội trường lao sang chỗ Gul. Aristote thương tích đầy mình, ánh lân tinh vẫn phát sáng tối đa, nó từ giữa hội trường lao về phía chị Tâm Tâm.
Bóng Aristote bỗng ngoặt sang phía Gul, lao vào tên sát nhân lạnh lùng, dùng cú đớp lân tinh tấn công cánh tay hắn!
Tôi sững người. Cánh tay của Gul chẳng hề động đậy, dù Aristote có cắn kiểu gì cũng vậy.
“Ngu như chó, thủy tinh có biết đau không?” Gul nói lạnh tanh, tung một cú đấm trời giáng vào bụng Aristote. Aristote nhả hàm ra, cơ thể khựng lại giữa không trung. Gul nện thêm một cú quật Aristote xuống đất. Aristote vốn đã bị thương khắp mình mẩy, ngã vật xuống đất không kêu một tiếng. Không ngờ đòn đánh kỳ dị của Gul có thể phá tan lớp lân tinh bảo vệ của Aristote.
Aristote hộc máu mồm, cố trở mình đứng lên, nhưng bốn chân mềm oặt lại ngã xuống, chỉ còn biết nhìn Gul bằng ánh mắt căm hờn.
Tôi hiểu rõ tình trạng của Aristote. Nó đã che chắn hầu hết đạn cho tôi. Hàng chục viên đạn trực diện đã khiến nó bị gãy xương nhiều chỗ.
Nhưng nó vẫn quyết không để tôi đối đầu với Gul.
“Chó ngốc! Tao không chịu kém mày đâu!” Tôi xông tới, chân trái dấn thật mạnh, khom người, tay phải tung một cú trọn vẹn vào Gul.
Gul không hề tránh né. Cú đấm toàn lực của tôi nện thẳng vào khuôn mặt thủy tinh rắn đanh lạnh lẽo của hắn.
“Kẻ không gục ngã à?” Gul nhếch mép cười. “Tao có thấy mày trên ti vi.”
Xương tay tôi gãy vụn, lòi cả ra ngoài, máu tươi từ từ chảy đẫm khuôn mặt kỳ dị của Gul.
Binh!
Gul tung một cú đấm từ dưới l*иg ngực tôi. Hai chân tôi không còn bám vào mặt đất được nữa. Lưng tôi đập mạnh lên trần nhà rồi rơi xuống cùng vô vữa lả tả.
Tôi nằm bẹp ra sàn, mắt nhìn chị Tâm Tâm.
Hình như xương sườn của tôi gãy vụn… Lớp điện quang trên người đã tiêu tan từ bao giờ.
“Nghĩa Trí!” Chị Tâm Tâm khóc. Lũ trẻ cũng sợ hãi bật khóc. Không khí trong hội trường u ám kịch đáy.
Gul lạnh lùng nói: “Một đứa người trần mắt thịt, một con chó biết phát sáng, thì làm nổi chuyện gì? Trực thăng đã ở trên đầu rồi.” Hắn rút trong túi ra một cái điều khiển từ xa. “Đợi khi bọn tao lên máy bay rời khỏi đây, bọn mày nếu còn sống sót với hơn một tấn thuốc nổ thì nhớ chuyển lời cho Hiệp sĩ Siêu Thanh…”
“Chuyển lời gì cho hắn? Ha ha ha…”
Một giọng nói the thé vọng tới. Gul quỳ một chân xuống, thái độ cung kính.
Một gã đàn ông cao lớn mất tay phải, khoác áo gió đen bước vào hội trường. Theo sau là ba kẻ tướng tá dị dạng. Răng Thép lực lưỡng điên khùng, Người Báo gầy gò nham hiểm, Thằng Ngốc Phun Lửa tay cầm cuốn tạp chí người lớn.
Tôi nằm trên đất, nhìn chị Tâm Tâm.
Không kịp nữa rồi. Năm tên đầu sỏ đã tề tựu. Không ngờ lại kết thúc như vậy.
“Gul, lần này mày làm rất tốt.” Giọng tay trùm băng Đầu Lâu cực kỳ chói tai. Gã cười nói: “Nhưng trên trực thăng chắc chắn đã bị gắn bom, chỉ chờ chúng ta bay lên tầng không bọn chúng sẽ kích nổ, hoặc dùng tên lửa bắn. Mày có kế hoạch rút lui khác an toàn hơn không?”
Gul đứng dậy, chậm rãi đáp: “Kế hoạch là cả năm người đi thẳng ra cổng, gϊếŧ hết bọn cảnh sát, lái xe bọc thép của bọn chúng rời khỏi đây. Chỉ cần năm người chúng ta liên kết lại, không có gì là không làm được.”
Cả năm tên cùng cười ha hả, tiếng cười rùng rợn bao trùm cả hội trường.
“Nhưng đã có người vào được đây, hẳn phải có đường hầm bí mật. Lũ chuột nhất định không chỉ có hai con này.” Gul vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. “Tôi đã chuẩn bị thuốc nổ. Sau khi ra khỏi đây sẽ cho nổ banh xác cả bọn này lẫn mấy thằng bảo vệ vô dụng. Vụ nổ lớn này cũng rất có lợi cho chúng ta khuấy đảo một phen.”
Cánh tay tôi run rẩy, muốn rút điện thoại ra cảnh báo cho Kiến Hán và mọi người bên ngoài, nhưng các ngón tay không cử động được nữa.
Tôi rất muốn khóc. Tôi căm hận bản thân yếu đuối.
Không những không cứu được chị Tâm Tâm và mọi người, còn liên lụy cả Aristote phải chết theo tôi…
“Cảm ơn em.” Chị Tâm Tâm nhìn tôi từ xa, khẽ giọng nói. “Tất cả các bạn nhỏ, chúng ta không khóc nữa. Chúng ta cùng nhau cầu nguyện.”
Bà cô Hổ và các giáo viên, cùng hơn một trăm đứa trẻ dần dần nín khóc. Mọi người nhắm mắt lại, cùng nhau khấn nguyện: “Lạy Cha trên trời, xin hãy ban cho chúng con ánh sáng ấm áp, xin hãy dùng đôi tay nhân từ, chăm sóc con dân nhỏ bé dưới mặt đất. Cầu mong mọi người đều được hạnh phúc, an vui…”
Tên trùm băng Đầu Lâu cười khinh bỉ nhìn đám sinh linh yếu ớt thảm thương: “Rác rưởi, vừa đẽ ra đã bị vứt vào thùng rác, tư cách gì để nói hạnh phúc?”
Tôi nhìn chị Tâm Tâm, nhìn Aristote. Một người dẫn dắt mọi người cầu nguyện, một kẻ vẫn đơn độc cố tìm cách đứng dậy.
“Lũ ác ôn!”
Thằng Ngốc Phun Lửa đột nhiên gục xuống, toàn thân bốc khói khét lẹt.
Tia điện chằng chịt, ánh vàng chấp chới. Đầu kia của hội trường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, rồi đột ngột biến mất.
“Ai?” Tên trùm băng Đầu Lâu co tay lên cảnh giác.
“Mọi người cẩn thận!” Gul đạp một chân lên bàn, ánh mắt bình tĩnh quét một lượt.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế? Có phải Hiệp sĩ Siêu Thanh không?” Răng Thép nhìn Thằng Ngốc Phun Lửa đang chực rú lên, lòng thầm kinh hãi.
“Không phải, hắn vẫn đang còn trên ti vi.” Gul liếc lên màn hình trong hội trường.
Vừa dứt lời, Người Báo nhanh nhạy bỗng vọt lên trần nhà, một tay tóm lấy quạt trần kêu to: “Cẩn thận!”
Một bóng người nhanh như chớp vọt đến sát Răng Thép. Áo choàng của gã trùm băng Đầu Lâu chao động, một đòn đánh mạnh bổ xuống bóng người kia. Răng Thép cũng há mồm đớp một cú thật mạnh. Nhưng một tiếng sấm nổ trầm đυ.c, Người Báo bám trên quạt trần bỗng rơi xuống, khắp mình chằng chịt tia điện màu trắng.
“Tránh thôi!”
Răng Thép lôi hai gã Người Báo và Thằng Ngốc Phun Lửa đã dính đòn, cùng gã trùm băng Đầu Lâu thụt lùi liền mấy bước, đứng sát với Gul.
“Rốt cuộc là ai?” Tổng tư lệnh Đầu Lâu quát lớn, dùng chân đá móc khẩu súng máy của một tên áo đen nằm trên sàn, cầm vào tay, quét một tràng đạn lên trần nhà. “Ra mặt đi, nếu không tao gϊếŧ bọn nhỏ này!”
“Kẻ ác cũng biết sợ rồi à?”
Bóng người nhanh như chớp điện dừng lại. Khẩu súng máy trong tay gã trùm đã bị nung chảy từ bao giờ. Tổng tư lệnh Đầu Lâu tức giận ném khẩu súng vô dụng xuống, trợn mắt nhìn chủ nhân già nua của cái bóng vừa rồi.
Chính là Người hùng Tia Chớp! Chân không, áo phông, tóc bạc lưa thưa, ống quần xắn móng lợn!
“Ta thật là mất mặt. Để một đứa trẻ dạy cho vì sao nên xuất hiện ở đây, đối mặt với lũ ác ôn các ngươi.” Người hùng Tia Chớp thở phì phò, đứng trước mặt hơn trăm đứa trẻ, vai chảy máu tươi, vì cú tấn công vừa xong của Răng Thép.
Tôi siết nắm đấm. Ông Tia Chớp, ông xuất hiện không khác gì trong truyện cả, vừa nguy hiểm vừa hợp lý. Tốc độ siêu phàm của ông đã đẩy năm tên ác ôn vào một góc hội trường.
“Lão già, mày là thằng chó nào?” Răng Thép tức giận.
“Dám đánh lén tao…” Người Báo đứng lên, liếʍ móng vuốt.
“Hình như hắn biết phóng điện?” Thằng Ngốc Phun Lửa ấm ức, cách mỗi chữ lại khạc ra một cục lửa.
“Khai tên ra đi!” Gul bóp nắm đấm.
Người hùng Tia Chớp mồ hôi ướt áo, từ từ đưa hai tay lên. Ánh chớp vàng chói trên người ông thoắt ẩn thoắt hiện, lúc mạnh lúc yếu. Ông quả thực đã già, nhưng ông đang quyết tâm tìm lại năm tháng đã qua.
“Các ngươi không biết ta, không sao cả. Ta đã bị người đời lãng quên từ lâu, quên sạch sẽ. Nhưng từ phút tiếp theo đây, các ngươi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đòn đánh này.” Đôi lông mày của Người hùng Tia Chớp bốc khói, hai bàn tay giơ cao nắm hai quả cầu ánh sáng.
Hội trường rung chuyển nhẹ, giữa vỏ đạn rơi vãi trên mặt đất lách cách bay lên. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt bọn trẻ cũng bay lên lơ lửng. Tôi cảm giác tóc mình cũng đang dựng đứng.
Tổng tư lệnh Đầu Lâu đánh hơi thấy nguy hiểm, hét to: “Không ổn! Gul!”
Gul từ phía sau bốn gã dị nhân nhảy vọt ra trước, lao thẳng tới Người hùng Tia Chớp, toàn thân hóa thành thủy tinh cường lực.
Toàn bộ vỏ đạn và nước mắt đã bay lên sát nóc nhà.
Hai luồng chớp khủng khϊếp chém toạc sàn hội trường, xuyên qua người Gul, bổ thẳng tới, đến tận đầu bên kia của hội trường mới nhập làm một, nổ tung tường!
Khói trắng mù mịt, vụn đá lơ lửng.
Tổng tư lệnh Đầu Lâu cúi xuống nhìn cái lỗ lớn trên người mình, ngẩng đầu lên, hai hốc mắt của hắn cũng tóe lửa đen sì. Răng Thép quỳ dưới đất, toàn thân cháy đen. Thằng Ngốc Phun Lửa không chỉ mồm ọe ra lửa mà khắp người cũng cháy nham nhở. Người Báo không kịp tránh, bị đánh bay qua bức tường vỡ của hội trường, rơi xuống đất.
Người hùng Tia Chớp quỳ hai đầu gối trên nên nhà, người như đang trong l*иg hấp. Ông đã dùng cạn năng lượng, lẩm bẩm tự nhủ: “Đây… là… đòn… ‘sét rồng đôi’ hoành tráng… nhất trong… đời ta…”
Tôi hét to: “Cẩn thận!”
Kẻ hứng đòn “sét rồng đôi” đầu tiên là Gul căm phẫn tung cú đá vào Người hùng Tia Chớp. Tuy kịp thời giơ tay lên đỡ, nhưng Người hùng Tia Chớp mệt mỏi vẫn bị đá văng, va rất mạnh vào bức tường bên ngoài hội trường, mặt mũi đau đớn.
Thủy tinh không dẫn điện, Gul hoàn toàn không chịu tác động của đòn “sét rồng đôi” vừa rồi, chỉ có quần áo trên người là hóa thành từng mảnh tro tàn.
“Thằng già chó chết!” Gul điên cuồng l*иg lộn. Quay đầu nhìn thấy Tổng tư lệnh Đầu Lâu thủng một lỗ lớn trên bụng, hắn ngửa mặt rú lên: “Tất cả bọn mày đều phải chết! Đều phải chết!”
Gul bi phẫn gầm rít, tay rút cái điều khiển. Hơn trăm cặp mắt non nớt sợ hãi nhắm chặt lại.
“Gầu!” Aristote không biết lấy đâu ra sức mạnh, từ sau lưng Gul nhảy tới đớp lấy cái điều khiển, rồi lăn lông lốc trên nền nhà.
“Aristote, mau chạy khỏi đây!” Chị Tâm Tâm hét lên, giãy giụa cố thoát khỏi mớ dây trói.
Gul giẫm ngay một chân lên đuôi Aristote, hắn cúi xuống, mặt mũi nanh ác, vươn cánh tay to lớn trong suốt.
Tên điên này định chết cùng tất cả mọi người, hoặc có thể sẽ nhấn nút kích nổ trong tích tắc lao ra khỏi hội trường.
Tình hình quá nguy cấp.
Bỗng nhiên, tôi phát hiện mình đã đứng dậy từ bao giờ…
Tôi hơi chếnh choáng.
“Đồ chó, dám đòi ăn cái điều khiển!” Gul cầm điều khiển lên, đá bay Aristote, va hỏng cả quạt trần.
Tôi cực nhọc lê bước về phía Gul.
Gul trừng mắt nhìn, thọi một cú vào bụng tôi. Hai chân tôi nhũn ra, cảm giác bụng sắp nổ tung.
Nhưng tôi không ngã xuống.
Tôi vẫn đứng nguyên, không phải vì tôi là Kẻ không gục ngã.
Chống đỡ cơ thể tôi, là một lý do khác.
Tại sao tôi đứng ở đây?
Tôi nhìn Gul.
Tôi đã từng thề rằng, đời này tôi sẽ không bao giờ trở lại cái địa ngục bị cả thế giới lãng quên này.
Nhưng tôi đã liều chết chạy đến đây, và giờ sừng sững đứng ở đây, thậm chí quyết không lùi một bước.
“Tại sao tao lại ở đây?” tôi hỏi Gul.
“Vì mày muốn ăn đòn!” Gul đấm trúng mặt tôi, gián đoạn nhận thức của tôi.
Hai mươi năm qua, từ khi biết suy nghĩ, tôi luôn đi tìm ý nghĩa của việc mình có mặt trên đời.
Nếu thế giới này không cần đến tôi, thì việc gì phải cho tôi sinh ra trên đời?
Đã sinh tôi ra trên đời, tại sao không cho tôi niềm hạnh phúc duy nhất mà tôi khát khao?
Tôi là một câu đố chăng? Là câu đố mà không ai muốn giải đáp.
Không, không phải.
Thật ra, tôi đã biết từ lâu rồi, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước, từ lúc tôi sinh ra trên đời.
Cái ngày tuyết rơi dày ấy, tôi đã xuất hiện ở đây khi còn là đứa trẻ sơ sinh, chờ chị Tâm Tâm, chờ đến tận bây giờ.
Nếu tôi không quen Kiến Hán cùng đem lòng yêu chị Tâm Tâm ở đây, để rồi hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay thần tượng Người hùng Tia Chớp của hắn, thì tôi đã không quen biết vị anh hùng già hôm nay ra tay diệt ác, và Aristote sát cánh chiến đấu cùng tôi.
“Không hiểu sao cơm chị Tâm Tâm lấy trộm lại ngon đặc biệt nhỉ.” Kiến Hán xoa xoa bụng.
“Bởi vậy, tao quyết định rồi, cưới luôn chị Tâm Tâm cho gọn,” tôi nói, chuyện này chỉ có một mình Kiến Hán biết.
“Gọn cái đầu mày. Sớm muộn tao với chị Tâm Tâm cũng sẽ thành vợ chồng.” Kiến Hán nói, chuyện này chỉ một mình tôi biết.
Nếu tôi không quen Người hùng Tia Chớp đang ngày một già yếu, ông sẽ không đời nào xuất hiện nơi chiến trường mà bản thân đã rũ áo nhiều năm, trong giây phút sinh tử một đòn đốt bốn tên dị năng ác ôn thành tro than.
“Ông có định tái xuất giang hồ không ạ?” Khả Lạc giơ tay hỏi.
“Không,” Người hùng Tia Chớp trả lời.
“Vậy khi thế giới cần ông thì sao ạ?” Tôi giơ tay.
“Không,” Người hùng Tia Chớp đáp.
“Nếu xuất hiện bọn tội phạm khó lòng khuất phục thì sao ạ?” Kiến Hán giơ tay.
“Không,” Người hùng Tia Chớp nói.
Nếu không nhờ Người hùng Tia Chớp, tôi đã không quen một Aristote có khả năng tấn công với ánh sáng lân tinh, cũng không luyện được khả năng chịu đựng đau đớn phi thường qua hàng trăm lần vật nhau với chó già.
“Gâu!” Aristote câu sườn, đạp mạnh chân, cơ thể hơn 70kg của tôi bấtngờ bị hất văng khỏi mặt đất rồi rơi bịch xuống.
Nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy Aristote, hét vào tai nó: “Chó ngốc, nghe đây! Mau kích hoạt năng lượng cắn tao mấy phát đi!”
Nếu tôi không buộc phải chiến đấu liên tục với đối thủ trên võ đài, tôi đã không cần đến khả năng chịu đựng đau đớn bất khuất kinhngười như thế này, cũng không thể thành chiến hữu trong cơn hoạn nạn với Aristote sau những lần vật lộn với nó, để hôm nay nó cùng liều chết bên tôi.
“Mày vào một cái phải biến hình luôn nhé. Bọn kia không giống tao đâu, mày biết rồi đấy. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần mày ngoạm lấy chị Tâm Tâm chạy cho nhanh, được không?”
Aristote giận dữ nhìn tôi, như thể tôi đang coi thường nó.
“Trăm sự nhờ mày đấy!”
Nếu không vì muốn chứng minh cho chị Tâm Tâm thấy lòng dũng cảm có một không hai của mình, chắc chắn tôi đã không quyết tâm trở thành võ sĩ quyền Anh, cũng sẽ không thể đấu nổi mười hai trận đấu siêu kịch liệt.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Quả là đáng sợ, những cú đấm nhanh dù có vẻ lộn xộn, nhưng cú nào cũng nặng như quả tạ chì. Hễ tôi buông lỏng cơ bắp lập tức sẽ bị đấm dội ra sau.
“Mẹ kiếp!” Tôi kêu thầm. Cứ thế này thì chỉ nửa phút nữa, hai tay tôi sẽ tê dại, nửa người trên sẽ phơi ra phó mặc cho đối thủ tấn công.
Nếu tôi không quen với đòn tấn công đau đớn khó lòng tưởng tượng của Aristote, thì tôi đã không chịu đựng nổi tấm áo “điện quang từ trường nổi” của Người hùng Tia Chớp, cũng không thể cùng Aristote hạ gục bọn áo đen, hết tên này đến tên khác.
Mới chưa đầy một phút, tôi đã ngửi thấy mùi da mình bị cháy khét. Không những máu mũi chảy ròng ròng, mà tai còn bị ù nghiêm trọng, cả móng tay cũng bị nứt toác ra.
Aristote nhìn tôi. Tôi cố gượng cười: “Không sao, theo sát tao nhé.”
Nếu tôi không lỡ bước vào giới quyền Anh, nếu tôi không kiên cường gượng dậy sau mỗi lần ngã xuống, thì đã không thể có cơ hội đọ sức với nhà đương kim vô địch.
Blues giáng một nắm đấm xuống tấm thiết bản nóng rực. Sức nóng khiến da tay bác kêu xèo xèo.
“Mẹ kiếp, phải nói rằng đây là cơ hội hiếm có khó tin, nhóc ạ. Tớ muốn cậu chỉ một lần thắng bù lại tất cả những lần ngã xuống!” Mắt Blues sáng rực lên. “Chúng ta bê một cái đai về nhà!”
Nếu tôi không liên minh muốn lật đổ nhà vô địch, tôi đã không có cơ hội đứng trước bức tường chịu lực, tung ra hàng vạn cú đấm đầy uy lực, để cuối cùng đấm thủng bức tường dày, sở hữu bản lĩnh có thể quật đổ tất cả.
“Cháu định làm gì?”
“Không tập gì khác, ngoài động tác này ạ.”
Tôi hạ thấp trọng tâm cơ thể, tay trái ép sát trước mặt, chân phải hơi lùi ra sau, chân trái đạp thật mạnh về phía trước, nắm đấm phải từ vị trí eo vọt qua đầu. Bụp!
Đệm bảo hộ rung lên. Bức tường đương nhiên bất động vẹn nguyên.
“Cháu có hai tháng để bổ sung mọi yếu tố cần thiết cho đòn đánh này, bao gồm cảm giác thăng bằng cơ bắp, tốc độ, sức mạnh, và cả ý chí dám hy sinh bàn tay mình. Phải rèn xong trong vòng hai tháng.”
Nếu tôi không sống ở cái xó xỉnh này mười tám năm, tôi đã không thể nào biết đường ống nước bỏ hoang dẫn tớinhà bếp, dẫn tới giờ phút tôi đang cố sức đứng vững trên hai chân lúc này.
Nếu tôi không yêu chị Tâm Tâm, mọi điều kiện nói trên đều sẽ không tồn tại.
Nếu tôi không yêu chị Tâm Tâm, thì giờ này tôi đã không đứng ở đây.
Người hùng Tia Chớp nói không sai. Phải có vô vàn những cơ duyên tình cờ gắn kết với nhau mới hình thành nên được một siêu anh hùng, thiếu chút cũng không được.
Hạnh phúc cũng tương tự.
Khi tất cả mọi thứ xâu chuỗi vào nhau, đan xen, cùng nhau sinh sôi nảy nở, sẽ không còn là một mớ các sự tình cờ vô nghĩa nữa, mà trở thành cái gọi là số phận.
Thì ra, đây chính là lý do tôi tồn tại.
Hạnh phúc biết bao.
Vì chị Tâm Tâm.
Chỉ vì chị Tâm Tâm.
Trên nóc nhà, đâu đâu cũng có tiếng đạn rít. Bọn Kiến Hán sắp vào tới nơi, nếu thuốc nổ bị kích hoạt thì không xong.
Nhưng hiện tại, tôi lại phát hiện ra một điều.
“Gul… Mày… Mày cao đúng bằng đương kim vô địch nhỉ…”
Tôi bật cười. Đây hoàn toàn không phải là chuyện tình cờ bình thường.
Thì ra, từ đầu tới cuối, tôi luyện cú đấm tử thần này, chưa bao giờ là để đấm vào mặt nhà vô địch.
“Thế thì sao, hả thằng không biết ngã?” Gul giơ cao nắm đấm, nhìn tôi khó hiểu.
Tôi mỉm cười, hạ thấp trọng tâm cơ thể, tay trái ép chặt trước mặt, chân phải hơi lùi một bước.
“Hóa ra, tao là người hạnh phúc nhất.” Nước mắt trào ra, tôi nhìn Gul nói: “Ngay từ đầu, suốt hai mươi năm qua, toàn bộ sự sống của tao là để tung ra đòn đấm này, cứu người con gái tao yêu thương.”
Gul một tay cầm điều khiển, tay kia siết chặt nắm đấm từ trên cao giáng xuống: “Lải nhải cái gì!”
Cú đấm nặng trịch của Gul dội xuống!
Chân trái tôi dấn thật mạnh về phía trước. Cơ thể khom thấp mau chóng né sang bên trái. Ngay trong tích tắc đòn của Gul sượt qua tóc tôi, tay phải tôi từ eo vạch lên một đường hoàn hảo!
Rầm!
Tôi không ngẩng mặt lên. Bởi từ thời điểm tung ra đòn này, tôi đã biết chắc kết quả.
Bất kể Gul là Người Thủy Tinh Cường Lực, Quái Vật Thiên Thạch, Quỷ Lửa hay Người Kim Cương gì đi nữa, đều không thể chống chọi nổi đòn đấm mang theo toàn bộ số phận hạnh phúc của tôi.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc…
Cái điều khiển lăn lông lốc trên sàn.
Còn tôi vẫn đứng yên, không ngã.
Tôi nhìn chị Tâm Tâm và mỉm cười, mảng vỡ toác trên tường hội trường in vừa vặn một trời hoàng hôn đỏ rực, ráng chiều lớp lớp.
Chị Tâm Tâm cố vùng vẫy thoát ra khỏi sợi dây trói, chạy lại bên tôi.
Tôi thậm chí không nói được nên lời.
Tất cả sức lực, tất cả vận mệnh đều đã hóa thành một cú đấm vừa rồi.
Tôi bây giờ, chỉ có thể mỉm cười, rồi nhờ có chị Tâm Tâm đỡ từ từ ngồi xuống.
Chị Tâm Tâm khóc mãi, khóc mãi. Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy chị đau lòng đến thế. Bỗng nhiên, tôi thấy nghẹn họng, một cảm giác tự hào vì hạnh phúc.
Mỗi một người, đều có vị trí của riêng mình trong trái tim người mà ta yêu.
Có người được yêu, có người không được yêu.
Có người được quý mến, có người bị căm ghét.
Có người phù hợp để làm bạn, có người phù hợp với yêu đơn phương.
Tôi rất hạnh phúc, cũng rất vinh dự, trong cuộc đời tôi, không ngờ lại có được một cơ hội như thế, sở hữu tất cả để có thể cứu sống người tôi yêu nhất.
“Chị Tâm Tâm… Em quả thực không bị giấu đi, giờ thì em biết rồi…”
Tôi mừng rỡ nói: “Thì ra em là… siêu anh hùng… của riêng chị… mà thôi…”
Chị Tâm Tâm ôm lấy tôi trào nước mắt, vuốt đuôi tóc của tôi, khẽ khàng cởi nó ra.
Tôi cười, lại nhớ tới ngày mưa hôm đó.
Ngoài trời mưa rất lớn, tôi đứng một mình ở cuối hành lang trước sân. Tiếng giọt mưa tí tách, tí tách, tí tách, tí tách.
Hồi đó, tôi 10 tuổi.
Sau thời điểm tôi chính thức trở thành trẻ mồ côi đúng 10 năm.
“Hắt xì!”
Chị Tâm Tâm cầm cái kéo đứng sau lưng tôi.
Lưỡi kéo liên tục mở ra khép vào.
Còn nhớ, đó là một quả đầu punk.
Hoàng hôn thật đẹp, nhưng mí mắt tôi đã mỏi.
“Em biết, tóc em lại dài rồi…”
Tôi gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng chị Tâm Tâm, không nói gì nữa.
Không nói thêm gì nữa.
Nhớ buổi hoàng hôn ngày sinh nhật tuổi hai mươi, thời tiết thật mát mẻ, không có một giọt mưa.
Không khí rất thơm.
Bởi vì tôi đang hít ngửi mái tóc người con gái tôi yêu nhất, ở khoảng cách hạnh phúc nhất.