"Cháu muốn có sức mạnh."
Tôi đứng trước cửa khu nhà xưởng bỏ hoang.
"Cuối cùng vẫn cần sức mạnh à?"
Người hùng Tia Chớp hút thuốc lá cuộn, Aristote đưa chân trước lên dụi dụi mắt.
Tôi tiện tay đặt hành lý xuống cửa, toét miệng cười, lôi trong túi ra cái đùi gà nướng.
"Cảm ơn ông đến xem cháu thi đấu. cháu vui lắm ạ" Tôi quăng hai cái đùi gà ra. Người hùng Tia Chớp trỏ một ngón tay cái lên, hai cái đùi gà lập tức bị một đám chớp điện vàng rực bọc lấy, lơ lửng giữa không khí.
Người hùng Tia Chớp giơ tay lấy một cái đùi gà, cái đùi còn lại bị Aristote ngoạm đi.
Đây là lần đầu tiên Aristote ăn đồ ăn tôi mang tới.
"Ngon đấy!" Người hùng Tia Chớp hài lòng nói, ngoác miệng xé thịt gà.
Tôi ngồi trên thùng xăng, gãi đầu; "Cháu nghĩ rồi,chị Tâm Tâm nói thích con trai dũng cảm, thật ra dũng cảm ở đây nghĩa là đối mặt với nguy hiểm mà không hề sợ hãi. Nhưng trên võ đài thì rất khó đối mặt với nguy hiểm, thế nên..."
Người hùng Tia Chớp nhồm nhoàm nhai thịt gà, nói lúng búng: "Về chuyện đối mặt với nguy hiểm, chẳng lẽ cứ bắt phải trở thành siêu anh hùng à?"
Aristote chén gọn cả cái đùi gà, lắc đầu, phì mũi,, như thể không đồng tình với những gì tôi nói.
"Có bắt buộc hay không cháu không cần biết, nhưng cháu nhất định phải trở thành siêu anh hùng!" Tôi nói chắc như dao chém cột. "Trước đây ông từng bảo, làm thế nào để có siêu năng lực là bí mật của các siêu anh hùng. Nhưng ông Tia Chớp, ông biết cháu lâu thế rồi, hẳn là ông cũng thấy cháu rất phù hợp trở thành siêu nhân. Hơn nữa cháu rất cần như vậy!"
Người hùng Tia Chớp giả ngốc: "Nếu cháu thực sự phù hợp, thì siêu năng lực sẽ tự tìm đến cháu thôi."
Tôi kêu rên: "Đừng nói với cháu mớ triết lý giả dối đó nữa! Cháu chắc chắn nếu có siêu năng lực, không bao giờ cháu làm việc xấu! Cháu chỉ muốn có được tình yêu thôi mà!"
Người hùng Tia Chớp nuốt xuống miếng thịt gà cuối cùng, nói bừa: "Có lẽ tình yêu không cần đến siêu năng lực, cho nên siêu năng lực không tìm đến cháu chăng?"
Tôi bắt đầu bực mình: "Gì chứ! Thế cháu muốn bảo vệ chính nghĩa có được không? Ông mau cho cháu biết bí mật để có được siêu năng lực đi!"
Người hùng Tia Chớp bật cười, nhìn sang Aristote. Aristote ngoảnh đầu đi chỗ khác, như coi lời tôi nói chỉ là những phát rắm.
Tôi muốn khóc. Ông già duy nhất có thể dạy tôi siêu năng lực thì lại không hứng thú với tôi chút nào.
"Nghe này, hừm. làm siêu anh hùng chẳng hay ho gì đâu. Để siêu anh hùng bảo vệ mình có hơn không?" Người hùng Tia Chớp ngoác miệng ngáp, bảo: "Đống sẹo trên người ta đều do mấy kẻ địch kỳ dị để lại. Xấu hết mức có thể. Hơn nữa siêu năng lực đâu phải là võ công để mà dạy được?" Nói xong Người hùng Tia Chớp còn định trút bộ y phục khoe sẹo khắp người.
Tôi không có chút hứng thú nào với các vết sẹo vinh quang của Người hùng Tia Chớp, bên nói: "Nếu không dạy được thì ông có thể kể. Ông cứ kể cho cháu, coi như ông đánh rắm thôi. Cháu mà không được học, cháu sẽ ăn vạ ở đây luôn."
Người hùng Tia Chớp trầm ngâm hồi lâu, có vẻ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Tôi ngồi xổm trên nắp thùng xăng, nín thở chờ đợi.
"Vẫn không được." Người hùng Tia Chớp đứng dậy vươn vai.
"Tại sao ạ?" Tôi nhảy xuống.
"Trừ phi cháu hứa với ta, cháu không bao giờ làm bậy." Người hùng Tia Chớp cực kỳ nghiêm túc, tay móc kẽ răng.
"Được ạ!" Tôi đáp ngay không cần nghĩ.
Người hùng Tia Chớp chìa bàn tay ra, một đám chớp điện màu trắng từ từ hội tụ trong lòng bàn tay, biến thành một quả cầu sáng, lúc nhảy múa, lúc xoay vùn vụt. Người hùng Tia Chớp hít thở sâu, gân xanh trên cánh tay nổi cuồn cuộn. Quả cầu sáng bị trường điện tử vô hình ép dẹp, biến thành một cái nhân nhỏ sáng rực, trông như chứa đựng một nguồn năng lượng khổng lồ.
"Cho cháu ạ? Ăn vào à?" Tôi hào hứng phát điên, rõ ràng tôi cũng sẽ là siêu anh hùng trong hệ điện.
"Không, chỉ để cháu hiểu, siêu anh hùng thành phố là thứ vận mệnh trời ban. Bởi để sở hữu được sức mạnh nằm ngoài tưởng tượng của người thường này, chúng ta phải trải qua rất nhiều cơ duyên kỳ lạ, chết đi sống lại vô số lần." Người hùng Tia Chớp nắm chặt cái nhân năng lượng, cơ thể ông lập tức phát ra tiếng tĩnh điện nổ lách tách, cùng cả hơi nóng.
Người hùng Tia Chớp thủ thỉ kể: "Dòng điện trên cơ thể ta, có thể coi là một kỳ tích sau tai nạn thập tử nhất sinh. Khi mang thai ta, mẹ ta làm việc ở nhà máy phát điện, hôm đó..."
Tôi chen ngang: "Lúc mang thai ông, mẹ ông làm việc ở nhà máy điện, chắc cụ bị giật điện, sau đó sinh ra ông có năng lực phóng điện phải không?" Đây là công thức "sức mạnh truyền từ mẹ sang con" trong truyện tranh siêu anh hùng.
"Đúng một nửa." Đôi mắt Người hùng Tia Chớp ngấn lệ. "Thời kỳ đầu mang thai, mẹ ta bị bệnh viện chẩn đoán đang mang quái thai rối loạn nhiễm sắc thể, đứa bé trong bụng rất có thể chết yểu ngay khi chào đời. Nhưng mẹ vẫn bất chấp mạo hiểm khăng khăng giữ ta lại. Thế rồi, trong một tai nạn nghiêm trọng ở nhà máy điện, mẹ ta bị dòng điện rất lớn chạy qua người, gần như cháy thành than, nhưng đứa trẻ khiếm khuyết nhiễm sắc thẻ là ta lại bất ngờ sống sót. Ta nghĩ, tất cả đều do nhiễm sắc thể gặp phải dòng điện cao thế đã tạo ra bước đột biến tiếp theo, không những giúp ta không bị chết yểu, mà còn khiến ta có được siêu năng lực điều khiển dòng điện."
Tôi thở dài, hóa ra Người hùng Tia Chớp cũng là trẻ mồ côi từ lúc chào đời.
"Cho nên, hoàn toàn không phải cứ bị diện giật là có được sức mạnh của dòng điện, ở đâu đó trong cơ thể cháu phải chuận bị sẵn sàng từ trước mới được." Người hùng Tia Chớp nói nghiêm túc. "Các loại cơ duyên cũng phải liên quan chặt chẽ với nhau, tất cả các siêu anh hùng đều từng đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, chỉ cần một mắt xích nào đó rời ra, chân sẽ đặt sang thế giới bên kia."
Tôi im lặng lắng nghe.
"Hồi ta còn nổi tiếng, từng quen biết một siêu nhân hệ thú. Ngươi này hễ sợ hãi là khắp người liền nổi vằn đen vện vàng như hổ Bangladesh, miệng cũng mọc răng nhọn hoắt, sức mạnh kinh
người. Anh ta là siêu anh hùng ở thành phố bên cạnh." Người hùng Tia Chớp vừa bước chậm rãi vừa kể. "Anh ta vốn là nhân viên trong vườn thú. Một đêm, có toán người thuộc tổ chức giải phóng động vật đột nhập vào vườn thú, lén thả mười mấy con hổ khỏi chuồng. Thảm kịch vì thế xảy ra. Nạn nhân đầu tiên là anh ta, bị lũ hổ cắn nát bấy. Khi được đưa vào bệnh viện, một nhóm chuyên gia cố đấm ăn xôi bèn sử dụng kỹ thuật tăng sinh tế bào hòng cứu anh ta. Cách làm này không ngờ khiến các tế bào trong nước bọt của hổ để lại trên người anh ta cũng bị đột biến, kết hợp với tế bào cơ thể anh ta. Từ đó thế giới này lại có thêm một siêu anh hùng sức mạnh khủng khϊếp, Người Hổ khổng lồ."
Tôi há hốc mồm. Đúng là thập tử nhất sinh, lại còn cần thêm thí nghiệm sai sót nữa.
Người hùng Tia Chớp vỗ vào vai tôi, noi: "Nhưng cháu có biết đêm đó trong vườn bách thú có bao nhiêu người chết không? Trong mười bảy nhân viên vườn thú, chỉ
có một mình anh ta sống sót. Nếu không phải là số trời đã định ban cho anh ta siêu năng lực, thì không còn cách giải thích nào khác."
Tôi rất nẫu ruột, bỗng dưng muốn biết Vũ Hiên đã trải qua những gì để có được năng lực kiểm soát siêu âm thanh.
"Không có kiểu nào thông thường hơn ạ? Kiểu chăm chỉ quyết tâm ấy?" Tôi hơi nản.
"Thông thường hơn... À có đấy!" Người hùng Tia Chớp vỗ tay, hồi tưởng lại một người nào đó. "Cách đây hơn mười năm, ta có qua lại thư từ với Siêu nhân Cầu Lửa ở Bắc Kinh. Anh ta bảo trước đây là võ tăng trong chùa, trước khi thành siêu nhân, một mình anh ta có thể đốn gục năm mươi mấy tay võ nghệ. Đến một ngày, trong chùa cháy lớn, cột xà sập đổ, giam anh ta giữa vòng vây biển lửa. Thây sắp bị thiêu sống đến nơi, tay võ tăng thở dài quyết định tĩnh tọa, nhập niết bàn để lặng lẽ về Tây thiên. Nhưng anh ta vừa nhắm mắt ngồi xuống thì cơ thể đã tự động vận theo Dịch Cân Kinh vốn tham ngộ mãi không hiểu. Kể cũng kỳ lạ, Dịch Cân Kinh cứ thế liên tục hút hơi lửa, khí nóng vào hơn trăm huyệt đạo khắp người võ sư, rồi hội tụ về huyệt Đản Trung, Khí Hải, tạo ra một thứ tương tự như nội công."
"Thần kỳ thế cơ ạ?" Tôi háo hức muốn thử.
"Về sau, vị võ tăng bước ra từ đống gạch ngói nham nhở và xà cột cháy đen. Từ đó, nội công của anh ta gắn liền với lửa, hễ ra tay là có lửa cháy phừng phừng. Khi nội lực được đẩy đến đỉnh cao, anh ta có thể tay không bắn ra quả cầu lửa đường kính tới mười trượng!" Người hùng Tia Chớp mang vẻ mặt đầy hoài niệm.
"Tuyệt thật! Ý tưởng này hay đấy ạ!" Tôi tha thiết nói: "Ông với bác ta là chỗ quen biết, nói gì thì nói, ông cứ phải mượn cuốn Dịch Cân Kinh về cho cháu tập với!"
Người hùng Tia Chớp buồn bã cúi đầu: "Siêu nhân Cầu Lửa chết lâu rồi, trước khi thành siêu nhân anh ta đã tập võ hơn tám chục năm, chuyên tâm nghiên cứu Dịch Cân Kinh phải hơn năm chục năm. Sau trận hỏa hoạn đó khoảng vài năm, vị cao tăng 92 tuổi ấy cũng đã qua đời."
Tôi chưng hửng, ông già đó tập Dịch Cân Kinh đến gần nửa thế kỷ à? Làm sao tôi chờ lâu thế được.
"Ta nói rồi, khi thử thách xuất hiện, cơ thể cháu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng thì mới được. Trận hỏa hoạn đó cướp đi hơn trăm mạng võ tăng, chỉ một mình Siêu nhân Cầu Lửa nhờ khổ luyện Dịch Cân Kinh mới sống sót." Người hùng Tia Chớp tàn nhẫn lặp lại kết luận đáng ghét này.
Tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình, trời ơi, cơ thể tôi rốt cuộc phải chuẩn bị những gì, thì mới có thể từ cõi chết chạy ngược trở về, sau đó sở hữu một siêu năng lực thần thánh đây?
"Cả đến Aristote cũng phải như vậy đấy." Người hùng Tia Chớp nhìn Aristote rồi chậm rãi kể: "Trước đây Aristote chỉ là một con chó hoang bình thường. Sau khi bị
đội trộm chó bắt về công ty mỹ phẩm, nó phải chịu đựng đủ kiểu thì nghiệm hóa học vô nhân đạo, thậm chí bị mổ bụng. Đến khi không còn giá trị lợi dụng nữa, Aristote lại bị đưa đến nơi còn tàn khốc hơn, đó là trung tâm nghiên cứu bệnh chứng phóng xạ. Ở đây nó bị đem làm thí nghiệm phản ứng của một tia phóng xạ mới trên động vật. Kết quả, các tia phóng xạ kích hoạt hóa chất mỹ phẩm tồn dư trong các vết sẹo của nó, tạo ra đột biến kịch liệt. Cuối cùng, Aristote mới nhờ vào siêu năng lực do đột biến đó xông qua trùng trùng vòng vây để trốn thoát ra ngoài."
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nhìn sang thân hình gân bắp cuồn cuộn của Aristote.
"Anh bạn già, thể hiện một chút cho bạn trẻ này xem đi!" Người hùng Tia Chớp vừa dứt lười, những vết sẹo khắp mình Aristote lập tức phát ra ánh lân tinh kỳ dị giống lần chám trán đầu tiên với chúng tôi. Ánh lân tinh càng lúc càng sáng, sau cùng tôi gần như không mở được mắt ra.
"Sức mạnh của Aristote chính là hóa thành bóng đèn sáng chói mắt ạ?" Tôi bật cười.
"Hà hà, cậu không muốn nếm mùi đâu." Người hùng Tia Chớp lắc đầu, trộm cười.
Aristote giận dữ nhìn tôi, ánh lân tinh chói mắt tụ lại trên mỗi vết sẹo ghi dấu những đau đớn nó từng phải chịu đựng, cơ bắp căng cứng, bốn chân vươn thẳng.
"Vào đi!" tôi vào tư thế của võ sĩ quyền Anh, nói đùa: "Tao bây giờ là võ sĩ chuyên nghiệp rồi đấy nhé! Sau này mày đừng có mà khinh thường."
Aristote chậm rãi tiến đến gần tôi, từ từ ngoác mõm ra, hàm răng sắc nhọn như răng khủng long tua tủa lấp lánh.
"?" Tôi không hiểu, nhưng vẫn tập trung tinh thần đề phòng Aristote tấn công bất ngờ, trong khi đó nó chỉ từ từ há mõm, đủng đỉnh ngoạm lấy ống quần bò của tôi.
Đúng lúc tôi định lên tiếng hỏi Người hùng Tia Chớp, thì bắp chân vừa bị Aristote ngoạm lấy bỏng như sắp nổ tung. Tôi la hét thảm thiết, nhảy dựng lên!
Miệng kêu oai oái, tay ôm lấy bắp chân với các thớ cơ vặn vẹo biến đổi, tôi quằn quại trên sàn nhà, thậm chí òa lên gào khóc.
"Đau lắm nhỉ?" Người hùng Tia Chớp bịt mồm cười, vẻ thích chí như thể thấy tôi bị cắn là đáng kiếp.
"Hu hu..." Tôi khóc, lâu lắm không tức tưởi thế này, thịt ở bắp chân tôi như sắp róc ra khỏi xương.
Aristote nhìn tôi khinh bỉ, ánh lân tinh trên mình nhạt dần. Nó ngồi xuống thưởng thức bộ dáng khóc mãi không nín của tôi.
"Aristote cắn đau kinh khủng, đó là siêu năng lực của nó." Người hùng Tia Chớp giơ ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi. "Ai càng càng thì càng đau, thật đấy!"
"Siêu năng lực gì vô duyên thế!" Tôi khóc rống: "Đau quá, hu hu..."
Người hùng Tia Chớp ngồi xổm trước mặt, vỗ vỗ vào bắp chân tôi. Tôi kêu ré lên, đá tay ông ra.
"Bắp chân cháu không sao đâu, vì Aristote chỉ ngoạm nhẹ một cái thôi. Cháu nhìn xem, quần bò còn không rách mà!" Người hùng Tia Chớp cười khì khì, lại đưa tay chạm vào chân tôi một cái, ông già xấu xa.
"Tránh ra!" Tôi đập loạn xạ, bắp chân vẫn như đang bén lửa.
"Ha ha ha. Cú cắn của Aristote chia ra làm sức công phá vật lý và sức công phá hóa học. Công phá vật lý chẳng có gì ghê gớm cả, cùng lắm ngang với sư tử hay hổ thôi. Nhưng công phá hóa học thì siêu vô đối. Chỉ cần răng của nó chạm nhẹ vào, trừ phi có kim loại ngăn cách, còn vải vóc thông thường sẽ không chặn nổi đòn tấn công hóa học của ánh sáng lân tinh!" Người hùng Tia Chớp vui vẻ giả thích. "Nếu răng nó cắn vào da thịt, cháu có thể ngất ngay tại chỗ, bài tiết tại trận cơ đấy!"
Tôimiên cưỡng nằm yên, cơn đau kỳ dị ở bắp chân cũng dần dần tiêu tan. Tôi lau khô nước mắt, đối diện với ánh mắt cười nhạo của Aristote mà run lẩy bẩy.
"Lần đầu tagặp Aristote, chó và người đánh nhau vì tranh một con thỏ rất ngon. Mặc dù ta nhìn ra ngay nó không phải là hạng chó ngốc bình thường, nhưng vẫn đánh giá nó quá thấp, chỉ dùng một đòn điện áp khoảng 10.000 vôn gõ nhẹ lên đầu nó." Người hùng Tia Chớp vừa nói vừa cười: "Kết quả bị nó cắn lại một nhát, ta đau ngất luôn tại chỗ, còn nó chỉ bị thương nhẹ và xơi mất con thỏ."
Trời ơi, không ngờ Người hùng Tia Chớp lại thua một con chó với siêu năng lực không có gì đặc biệt!
"Ánh lân tinh trên mình Aristote còn có thể tiêu giảm mọi đòn tấn công từ bên ngoài. Mặc dù chỉ là giảm nhẹ, nhưng cũng rất hữu dụng đấy. Về sau đến lần đối đầu thứ hai, ta mới phát hiện ra phải dùng đến tận 500.000 vôn mới hạ gục được nó!" Người hùng Tia Chớp vỗ vỗ vai tôi. "Dòng diện 500.000 vôn, không kém bất cứ đòn đánh nào của Hiệp sĩ Siêu Thanh đâu nhé! Hơn
nữa ta còn đánh cược rằng, nếu ngay từ đầu Hiệp sĩ Siêu Thanh không dùng đòn sát thủ, kẻ gục ngã chắc chắn không phải là con chó này đâu!
Tôi trợn tròn hai mắt.
Đến một con chó cũng mạnh hơn tôi?
Aristote lại khịt mũi, ngạo nghễ nhìn tôi bằng nửa con mắt. Quả thực là nó có tư cách đó.
"Có cách rồi!" Tôi nhổm dậy reo lên.
"Hở?" Người hùng Tia Chớp ngơ ngác.
"Cháu đến cái công ty mỹ phẩm kia tình nguyện cho người ta thí nghiệm các loại chất hóa học độc hại, sau đó sang trung tâm nghiên cứu bệnh chứng phóng xạ chiếu
tí phóng xạ, thế là từ đó cháu sẽ sở hữu "cú đấm siêu đau" thiên hạ vô địch!" Tôi xúc động sắp rơi nước mắt.
Người hùng Tia Chớp và Aristote không hẹn mà cùng lắc đầu, sau đó thở dài.
"Ông già này nói đến thế mà cháu vẫn không hiểu à? Siêu năng lực không phải là thứ có được bằng cách lên kế hoạch. Siêu năng lực là thứ trời ban! Aristote cũng không thể nhớ được nó đã bị làm thí nghiệm với bao nhiêu chất hóa học, kể cả có thuộc được đống thuốc hóa học ấy, thì thứ tự các chất hóa học đem tiêm vào nó cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến đột biến tế bào. Dù cho nắm được thứ tự, thời gian, liều lượng thì sau khi bị chiếu phóng xạ cháu cũng không thể biến thành "người cắn đau" được, bởi vì cháu là... người. Aristote là chó!" Người hùng Tia Chớp càng nói càng lớn giọng, làm như tôi là thằng ngốc dạy thế nào cũng không sáng ra được.
Tôi ngã vật xuống, nắm dang tay giạng chân giữa nền nhà.
Tìm hiểu cả ngày trời, các yếu tố để trở thành siêu anh hùng vốn không có gì bí mật, bởi vì làm gì có yếu tố nào.
Ông trời muốn bạn làm Hiệp sĩ Siêu Thanh, thì bạn sẽ trở thành Hiệp sĩ Siêu Thanh.
Ông trời muốn một con chó đạp lên đầu tôi, tôi sẽ khong có lấy cơ hội nào để chống lại.
Hóa ra, tất cả đều là "duyên tiền định". Thí chú không nên cưỡng cầu.
Tất cả những điều đó, tôi đều có thểchấp nhận được.
Duy nhất một điều, ông trời tuyên bố tôi không có tư cách cho tình yêu này, tôi phản đối.
"Giúp tao đi."
Tôi ngồi dậy, mắt đăm đăm nhìn Aristote.
"Êu chó, đừng tưởng tao sợ mày nhé." Tôi đứng dậy, hùng hổ thủ thế chiến đấu.
Người hùng Tia Chớp gãi đầu gãi tai, vẻ mặt như thấy một tương lai bê xê lết của tôi: "Ta biết cháu đang nghĩ gì, nhưng cháu sẽ phải hối hận cho mà xem."
"Để xem thằgn nào ngã trước," tôi cố ý đe dọa, đấm gió về phía Aristote để gây gổ.
Aristote đứng lên, quay mông đi ra khỏi khu nhà xưởng, liếc mắt ra hiệu tôi đi theo.
"Kệ nhé. Trời này ngủ trưa là sướиɠ nhất." Người hùng Tia Chớp lôi túi ngủ ra trải xuống sàn.
Tôi siết nắm đấm, bước ra ngoài.
Aristote và tôi nhìn chòng chọc vào nhau trong ánh nắng chiếu.
Cơ thể cường tráng như sư tử của nó khẽ động đậy. Vài con chó hoang nằm bên cạnh chờ xem trò hay.
"Đừng khách sáo với tao, biến hình đi!" Tôi nín thở, tìm cách quên đi cảm giác đau đớn gần chết ở bắp chân vừa rồi.
Aristote không xông vào, mà chỉ nheo mắt.
Tôi đám gió đe dọa. Trải qua thời gian dài kiên trì luyện tập, cú đấm của tôi đã đủ sức đánh ngất người bình thường. Chỉ đấm gió không thôi cũng đầy uy lực, tiếng gió vù vù.
"Hừ..." Aristote không hề kích hoạt siêu năng lực, có vẻ nó cho rằng đốn hạ tôi là chuyện hết sức đơn giản.
Thực ra tôi rất kính nề Aristote, trước đến giờ đều vậy.
Cách nhìn của nó đối với tôi, từ thù địch, nghi ngờ, không thèm đếm xỉa ba năm trước, đã trở thành khinh thường về sau này. Nhưng cái nhìn của tôi về nó thì vẫn trước sau như một.
Nhưng lúc này đây, tôi không thể tạo ra một số thay đổi.
"Biến hình đi! Nếu không mày không thắng nổi võ sĩ quyền Anh nhà nghề đâu!" tôi hét lên, chân tung cú đá thật mạnh về phía Aristote!
Aristote nổi khùng, không hề né cú đá của tôi. Thân hình to lớn của nó đảo một cái. Tôi đã đá trúng vai Aristote, nhưng lại ngã văng về sau hai ba mét, l*иg ngực đau âm ỉ.
Aristote phì hơi ra đằng mũi, chậm rãi bỏ đi, có lẽ cho rằng tôi đã lãnh đủ bài học.
"Đứng lại!" Tôi hét lên, vội vàng xông tới ôm chặt Aristote, chẳng khác nào ôm cái bao cát rất to.
"Gầu!" Aristote cáu sườn, đạp mạnh chân, cơ thể hơn 70kg của tôi bất ngờ bị hất văng khỏi mặt đất rồi rơi bịch xuống.
Nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy Aristote, hét vào tai nó: "Chó ngốc, nghe đây! Mau kích hoạt năng lượng cắn tao mấy phát đi!"
Arístote có vẻ ngao ngán, không hề muốn biến hình mà chỉ nhảy lên một lần nữa. Cả thân hình to lớn của nó mang theo tôt vọt lên lưng chừng không rồi đột ngột lộn mình rơi xuống, định cho tôi một cú ngã qua vai thê thảm.
"Ác quá!" Tôi gối vào bụng Aristote giữa không trung. Nó giận dữ ngoái cổ ngoạm vai tôi.
"Bịch!"
Tôi mặc kệ cơn đau ở bả vai, lập tức nhổm dậy, van vỉ: "Vẫn chưa đủ! Ngần ấy vẫn chưa đủ đối phó tao đâu! Mau biến hình đi!"
Nếu Aristote cần tôi điên cuồng, những tế bào đột biến của nó sẽ ngấm vào vết thương của tôi theo ánh sang lân tinh, biết đâu, biết đâu...
"Gầu... Gầu..." Aristote như viên đạn pháo bật lên, lao thẳng một đường kẻ chỉ về phía tôi.
Không xong rồi, tôi vội xoay mình né đồng thời vung tay phải đấm nhẹ vào cổ Aristote.
"Tao mà dùng sức thì mày ngất từ đời rồi!" tôi kêu lớn. Aristote quay ngoắt lại cào mạnh móng vuốt trước. tôi thụt lùi. Nhưng chiếc áo thể thao đã kịp rách toạc.
Ngực tôi hình như bị thương, song chút đau đớn đó chẳng nhằm nhò gì, thua cả cú đấm của Vương Khải Nha.
Tôi khom người, hét lớn: "Xin lỗi nhé!" Tay trái tống thẳng một cú đấm "linh dương" vào quai hàm Aristote. Một cú đấm rất đáng đồng tiền bát gạo.
Thân hình Aristote khựng lại tích tắc, nó đã hứng trọn cú đấm của tôi!
Tôi hơi áy náy, nhưng tôi thực sự mong Aristote biến hình, dùng siêu năng lực bảo vệ chết tiệt của nó chặn đòn của tôi.
Tôi căng thẳng nhìn Aristote. Chó già chăm chú nhìn tôi, mắt trợn trừng.
"Ra tay đi!" Tôi sẵn sàng tư thế tấn công, chân di chuyển nhanh như đang trên võ đài.
Aristote gầm lên một tiếng. Tôi giật mình kinh hãi. Aristote đã biến mất ngay trước mắt tôi, với tốc độ nhanh gấp ba lần lúc nãy!
"?!" Tôi còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, cả người đã bị hất bổng lên không trung.
Sau dó rơi uỵch xuống đất!
Một cú xô đổ quá nhanh! Lẽ nào chó già không hề có ý định biến hình vì nó vỗn dĩ chẳng cần biến hình cũng có thể dễ dàng hất tôi văng lên trời?
Tôi vừa đập mông xuống đất, đã thấy khuôn mặt Aristote lù lù trước mũi đầy ma quái. Sau đó tất cả tối sầm.
"Oái!" tôi kêu lên đau đớn. Bị Aristote tông thẳng vào mặt mà không kịp phòng bị, đốt sống cổ thiếu nước gãy đôi!
Tôi nằm vật trên đất, thở rất khó khăn, bởi vì máu mũi đang chảy ròng ròng.
Aristote quét đuôi qua mặt tôi, hài lòng bỏ đi.
Đòn hạ gục vừa xong của nó, hoàn toàn ngang ngử với đòn quyết định thắng bại trên võ đài chuyên nghiệp.
Nếu Aristote cần tôi điên cuồng, những tế bào đột biến của nó sẽ ngấm vào vết thương của tôi theo ánh sang lân tinh, biết đâu, biết đâu...
"Gầu... Gầu..." Aristote như viên đạn pháo bật lên, lao thẳng một đường kẻ chỉ về phía tôi.
Không xong rồi, tôi vội xoay mình né đồng thời vung tay phải đấm nhẹ vào cổ Aristote.
"Tao mà dùng sức thì mày ngất từ đời rồi!" tôi kêu lớn. Aristote quay ngoắt lại cào mạnh móng vuốt trước. tôi thụt lùi. Nhưng chiếc áo thể thao đã kịp rách toạc.
Ngực tôi hình như bị thương, song chút đau đớn đó chẳng nhằm nhò gì, thua cả cú đấm của Vương Khải Nha.
Tôi khom người, hét lớn: "Xin lỗi nhé!" Tay trái tống thẳng một cú đấm "linh dương" vào quai hàm Aristote. Một cú đấm rất đáng đồng tiền bát gạo.
Thân hình Aristote khựng lại tích tắc, nó đã hứng trọn cú đấm của tôi!
Tôi hơi áy náy, nhưng tôi thực sự mong Aristote biến hình, dùng siêu năng lực bảo vệ chết tiệt của nó chặn đòn của tôi.
Tôi căng thẳng nhìn Aristote. Chó già chăm chú nhìn tôi, mắt trợn trừng.
"Ra tay đi!" Tôi sẵn sàng tư thế tấn công, chân di chuyển nhanh như đang trên võ đài.
Aristote gầm lên một tiếng. Tôi giật mình kinh hãi. Aristote đã biến mất ngay trước mắt tôi, với tốc độ nhanh gấp ba lần lúc nãy!
"?!" Tôi còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, cả người đã bị hất bổng lên không trung.
Sau dó rơi uỵch xuống đất!
Một cú xô đổ quá nhanh! Lẽ nào chó già không hề có ý định biến hình vì nó vỗn dĩ chẳng cần biến hình cũng có thể dễ dàng hất tôi văng lên trời?
Tôi vừa đập mông xuống đất, đã thấy khuôn mặt Aristote lù lù trước mũi đầy ma quái. Sau đó tất cả tối sầm.
"Oái!" tôi kêu lên đau đớn. Bị Aristote tông thẳng vào mặt mà không kịp phòng bị, đốt sống cổ thiếu nước gãy đôi!
Tôi nằm vật trên đất, thở rất khó khăn, bởi vì máu mũi đang chảy ròng ròng.
Aristote quét đuôi qua mặt tôi, hài lòng bỏ đi.
Đòn hạ gục vừa xong của nó, hoàn toàn ngang ngử với đòn quyết định thắng bại trên võ đài chuyên nghiệp.
Tôi nghiến chặt răng, mặc cho Aristote tấn công vào ngực mình... Khối thuốc nổ trong l*иg nực tôi nổ tung!
Tôi sững sờ, rồi gào khóc điên cuồng.
"Ối.. Đau quá..." tôi tru lên, đau đớn ngã vật ra đất, quằn quại dữ dội như con sên bị xát muối.
Có lẽ cảm giác bị trúng trăm nghìn mũi tên cũng chỉ thế này!
Tôi vật lộn kêu đau, toàn bộ dây thần kinh vũng ngực như bốc cháy. Cảm giác trên ngực mình đang có một gia đình quây quần nướng thịt, hay công nhân làm đường trải nhựa đường nóng chảy. Trong tích tắc, tôi ngỡ mình sắp chết đến nơi.
Trước khi bất tỉnh vì đau đớn, ánh mắt yếu ớt của tôi còn kịp chứng kiến ánh lân tinh trên mình Aristote nhanh chóng biến mất, và cả tiếng phì mũi: "Đã nói rồi mà không nghe"...
"Chị Tâm Tâm, chị nghĩ vì sao em bị bỏ rơi?"
"Điểm đến của mỗi người đều do số phận sắp đặt. Nghĩa Trí không bị bỏ rơi đâu."
Đó là một buổi chiều mùa thu nóng dị thường.
Kiến Hán, tôi, chị Tâm Tâm, Khả Lạc cùng chơi trốn tìm giữa bãi bồ công anh cao ngang đầu. Trong bãi bồ công anh rộng ngút tầm mắt, chúng tôi chỉ ngồi thụp xuống, hoặc lom khom che đầu, là có thể dễ dàng ẩn mình vào một góc vắng vẻ của thế giới.
Vậy nên, tôi cứ ngọ nguậy mãi, bắt chước tiếng kêu kỳ quặc của các con vật.
Sau đó loáng cái đã bị người đi tìm là chị Tâm Tâm tóm cổ tại trận, xách theo đi tìm Kiến Hán vàKhả Lạc.
Chị Tâm Tâm rất hiểu tôi, không bao giờ đi bắt hai đứa kia trước khi bắt được tôi. Chị hiểu tôi rất sợ bị bỏ rơi, sợ chỉ còn một mình, sợ bị bỏ quên trong xó xỉnh của thế giới này, bất kể do cố tình hay cố ý, tôi đều sợ.
"Có phải rất khó tìm ra em không nhỉ, nếu không tại sao những người bị bỏ rơi em vẫn chưa tìm thấy em?" Tôi ngước nhìn chị Tâm Tâm. Chị 12 tuổi, cao hơn tôi mấy cái đầu.
"Nghĩa Trí đáng yêu thế này, làm gì có chuyện bị bỏ rơi? Nghĩa Trí chỉ bị giấu đi đấy thôi." Chị Tâm Tâm nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi dắt đi, ngón út ngoắc với ngón út, thong thả lướt giữa những khoảng không đầy những hạt bồ công anh chao liệng.
"Thế tại sao em lại bị giấu vào nơi xấu thế này? Có phải vì người ta không yêu em?" Tôi vừa đi vừa dụi mắt.
"Ai bị giấu vào chỗ nào, đều có một lý do rất tuyệt vời đấy nhé." Chị Tâm Tâm cười khúc khích.
"Nhưng mà em không thích bà cô Hồ, hu hu..." Tôi khóc òa.
Chị Tâm Tâm ra dáng bà mẹ nhỏ, đưa tay áo lau sạch nước mắt và cả nước mũi cho tôi.
"Đến một ngày Nghĩa Trí đi khỏi đây, em sẽ phát hiện ra lý do mình bị giấu ở chỗ này." Chị Tâm Tâm cũng không nói ra được cái lý do rất tuyệt vời đó là gì, chị chỉ luôn cố gắng an ủi tôi.
Sau đó, chúng tôi phát hiện ra một kẻ đang cố đào hố giấu mình, là Kiến Hán...
"Tỉnh lại đi, cháu không sao chứ?"
Người hùng Tia Chớp phóng một dòng điện nhẹ giúp tôi tỉnh lại. Tôi sờ lên ngực, cảm giác đau đớn nát gan nát ruột đã không còn.
"Đòn cắn của Aristote không tệ nhỉ? May là không bao giờ chết người, chỉ đau muốn chết thôi!" Người hùng Tia Chớp đưa cho tôi một cốc nước.
Tôi gật đầu, uống nước. Cảm kích nhìn Aristote, kẻ vừa ban cho mình một nhát cắn. Con chó già đang nằm dài bên cạnh, để hai con chó hoang mát xa cho mình.
Tôi thử siết nắm đấm. Chẳng thấy có gì khác lạ. Thử thở sâu, cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Ông Tia Chớp, cho cháu đấm thử một cú nhé?" Tôi bồn chồn muốn thử, nhưng vẫn ngồi trên mặt đất.
"Ôi dào, thôi đi thằng nhóc, xác suất cơ hội nhỏ đến mức đang thương." Người hùng Tia Chớp chìa tay ra.
Tôi đám nhẹ một cú vào lòng bàn tay Người hùng Tia Chớp, ông lắc đầu.
"Không có cảm giác gì ạ? Không hề đau thấu xương cốt hay gì?" tôi hỏi.
"Hoàn toàn không."
Tôi đấm một cú nữa, mạnh hơn. Người hùng Tia Chớp vẫn lắc đầu.
"Chắc là tại cắn chưa đủ." Tôi thấy ruột bốc hỏa, phủi đít đứng phắt dậy. Một người một chó lại ẩu đả với nhau. Được ba phút, Aristote không chịu nổi cái kiểu bám dai như đỉa của tôi, đành phải biến hình. Chỉ trong một tích tắc, tôi lại bị cắn ngất đi.
Rốt cuộc, cả buổi tối của tôi trôi qua lúc tỉnh lúc ngất, tổng cộng bảy lần đau chết đi sống lại. Nhưng tôi chẳng nhận được một tẹo teo sức mạnh nào cả. Được cái khắp người chi chít vết thương trông rất chi khí phách.
Tôi nhớ như in lời cảnh báo của Người hùng Tia Chớp rằng siêu năng lực không thể dựa vào may rủi để có được.
Mà phải dựa vào "cực kỳ cực kỳ may rồi."
Vì thế sáng hôm sau tôi bèn xuống núi mua vài hộp cơm ngon mời Aristote ăn, tiếp đó lại cười hề hề chiến đấu tiếp với con chó già.
Aristote hình như cũng muốn chứng minh điều gì đó, nó luôn dùng dằng đến phút chót mới biến hình hạ gục tôi, khiến cho con đường trở thành siêu nhân của tôi vừa đau đớn vừa dài lê thê.
Tôi cũng từng nghĩ liệu Aristote có phải là con chó thích đánh nhau? Trong núi này nó không hề có đối thủ, đâu dễ dàng gặp được một thằng dám khiêu chiến với nó như tôi. Lẽ đương nhiên, nó sẽ tận tình chiến đấu với tôi vài trận chứ. Nhưng từ đầu đến cuối nó luôn mang bộ mặt bực dọc và miễn cưỡng phải dạy dỗ thằng oắt con là tôi.
Cứ thế tối nào cũng như tối nào, trước khi xuống núi, tổng cộng tôi đánh nhau kịch liệt với Aristote được mười ngày. Các vết thương trên người tôi phải nhờ tới năng lượng điện của Người hùng Tia Chớp để nhanh chóng lên sẹo còn tiếp tục khiêu chiến Aristote. Cơ thể tôi cũng dần thích nghi với năng lượng tấn công của nó. Có lần tôi chịu đựng được đến nhát cắn thứ ba mới ngất đi oanh liệt.
Con chó già Aristote cũng càng đánh càng hăng. Tôi cảm nhận được rõ rệt sự gia tăng tốc tốc độ trong những cú ra đòn của nó, cũng rất hiếm khi nó bị động tác giả của tôi đánh lừa.
Thậm chí Aristote còn biết dùng động tác giả lừa lại tôi, sau đó lập tức xoay mình hất tôi ngã ra đất.
Có lẽ đây chính là nguyên lý giáo dục "vừa dạy vừa học" chăng.
"Cho đến khi trở thành siêu anh hùng, tao sẽ tiếp tục chiến đấu với mày." Tôi khoác ba lô, đứng trước cửa, vẫy tay chào từ biệt.
"Gầu...!" Aristote kiêu hãnh nhìn tôi.
Ngày kia sẽ là ngày thi đấu của tôi với cái thằng thần đồng mới nổi tên gì đó quên mất rồi. Tôi phải kiếm tấm vé mời cho chị Tâm Tâm. Để chị chứng kiến vẻ dũng mãnh quyết không né tránh của tôi trên võ đài.
"Chúc cháu chiến thắng!" Người hùng Tia Chớp cười.
"Ông không đến xem ạ? Cháu tặng vé cho ông nhé?" Tôi nói trước khi ra về.
Người hùng Tia Chớp thoái thác. "Những gã hết thời rất ngại bị bọn trẻ nhận ra."
Tôi cũng không ép, ôm chào từ biệt Người hùng Tia Chớp xong, bèn mang trên mình đống vết thương chằng chịt, bước vào chặng đường chinh chiến mới.