Sau khi xuống núi, tôi trở về cái ổ xập xệ chật hẹp nhưng trống trải đến tủ lạnh cũng không có, mệt mỏi ngả lưng xuống giường nghe đài. Không lâu sau, Kiến Hán cũng về đến nhà, kết thúc một ngày thao luyện ở trường cảnh sát. Trông hắn hết sức mệt mỏi, xem ra muốn làm cảnh sát đâu có dễ.
"Hai tuần không thấy mặt, mày có học lỏm được chiêu thức gì của Người hùng Tia Chớp không? Nhưng mà nói trước nhé, ngày kia tao phải lên lớp, sợ là không có cách gì đi xem mày thi đấu được." Kiến Hán ngáp.
"Ở trên núi, tao chỉ đánh nhau te tua hơn sáu chục trận với Aristote thôi." Tôi cởi hẳn áo ngoài, khoe những dấu vết ghê rợn do Aristote để lại trên cơ thể mình.
Tôi nói cho Kiến Hán biết bí mật để trở thành siêu anh hùng của Người hùng Tia Chớp cũng như siêu nhân trên khắp thế giới. Tôi cũng kể cho hắn nghe chuyện muốn mượn đòn tấn công ánh lân tinh của Aristote tạo nên đột biến trong cơ thể mình, hòng trở thành một siêu anh hùng v.v...
Kiến Hán nghe tôi kể chuyện, chỉ cười ha hả, động viên bừa mấy câu rồi nằm trở qua trở lại trên giường. Cái thằng đến tạm bợ sơ sài.
Tôi gọi điện mời chị Tâm Tâm đi xem trận đấu thứ hai của mình. Từ đầu dây bên kia, chị Tâm Tâm hắt xì một cái, vui vẻ nhận lời, còn dặn dò tôi không được để bị đánh ngất lần nữa. Bởi vì chị mới lĩnh lương gia sư, định sau trận đấu sẽ rủ tôi đi cửa hàng điện máy, mua một cái ti vi và tủ lạnh nhỏ làm quà tặng tôi. Chị đã nghe Kiến Hán kể về căn hộ rách rưới của bọn tôi, chẳng có gì ngoài đống quần áo bốc mùi.
"Ngoài ra, chị sẽ mang kéo." Chị Tâm Tâm cười ở đầu dây bên kia.
"Tuân lệnh, em sẽ ngoan ngoãn chờ chị ở phòng nghỉ võ sĩ." Tôi sờ tay lên mớ tóc vẫn còn rất dị dạng của mình.
"Lần trước Khả Lạc làm cái bảng "Nghĩa Trí vô địch" vẫn còn để đây, chị sẽ cầm theo luôn nhé!" Tâm Tâm nói, "Như thế sẽ dễ tìm thấy chị hơn, không phải ngó qua ngó lại."
"Thank you! Nhưng mà... Nhưng mà chị có cảm thấy... em cứ rủ chị đi xem thi đấu, chẳng có gì hấp dẫn, giống bọn trẻ con chơi đồ hàng, chỉ lãng phí thời gian không?" Tôi lo lắng.
"Ngốc ạ! Nói vớ vẩn gì thế. Em đứng trên võ đài hùng dũng lắm đấy nhé!" Tâm Tâm nói xong, bỗng phá lên cười. Tôi nghĩ dù có đứng ở đâu, trong mắt cô ấy tôi
vẫn cứ là thằng oắt con sợ cô ấy bị dị ứng hắt hơi.
Tám chuyện với chị Tâm Tâm thêm một chập rồi tôi cúp máy. Ước sao ngày thi đấu đến thật nhanh, thắng được bốn mươi nghìn đồng, nếu có thua cũng được mười nghìn. Tôi cũng muốn mua món quà gì tặng chị Tâm Tâm.
"À này, Kiến Hán, mày thấy chị Tâm Tâm có đang thiếu cái gì không?" tôi hỏi. Kiến Hán chẳng có gì để trả lời, ngoài tiếng ngáy o o.
Đồ con lợn, bộ dạng của kẻ thiếu vắng sức mạnh tình yêu là thế đấy.
Tôi đứng lên, đang định đùa ác phun cho hắn bãi nước bọt vào mặt, nhưng khi lại gần cái giường ọp ẹp của hắn, tôi chợt phát hiện dưới chiếc gối lệch lộ ra mấy lá thư. Nhìn là biết ngay không phải nét chữ của chị Tâm Tâm.
Tôi tò mò ngồi xuống gần, len lén săm soi.
"Ha!" Tôi vỗ đét vào mông Kiến Hán, hắn giật mình thức giấc.
"Thằng khốn, dám thư đi thư lại với Khả Lạc rồi à!" Tôi cười rộ, tay vung vẩy năm sáu lá thư.
"Này nhé, nó gửi thư cho tao trước, biết chưa!" Kiến Hán giơ tay tìm cách cướp lại mấy lá thư, miệng kêu oai oái: "Hơn nữa, nó ở cô nhi viện một mình thảm lắm, hiểu không. Mày là loài quái vật máu lạnh không có tình người!"
Tôi lăn ra giường, cười to: "Mày không định cưa Khả Lạc chứ hả! Bắt, đầu, viết, thư, rồi, đớiiii!" Đoạn bắt đầu đọc thư.
Kiến Hán quẫn bách nói: "Mày điên à. Tao chỉ muốn giúp Khả Lạc đỡ buồn thôi." Rồi hắn xông vào cướp thư.
Tôi ngửi các đầu ngón tay, trầm trồ: "Giấy viết thư thơm quá, chắc chắn có vấn đề!"
Kiến Hán đỏ bừng mặt mũi, nói: "Bây giờ giấy viết thư nào chẳng tẩm hương liệu? Mua đại tờ nào về cũng thơm điếc mũi." Hắn tung ra một cú đấm, nhưng bị tôi chặn lại dễ dàng.
"Nắm đấm của sinh viên cảnh sát tệ quá!" Tôi cố ý nói, tạo điều kiện cho Kiến Hán đổi chủ đề.
"Thế à! Cho tao xem cú đấm hoạn quan the thé của võ sĩ nhà nghề 1 trận thua 0 trận thắng đi nào." Kiến Hán khiêu chiến, mặt vẫn đỏ hết cỡ.
Đêm đầu tiên sau khi xuống núi trôi qua như thế.
Phòng nghỉ võ sĩ, bừa bộn, sặc mùi dung dịch thuốc.
"Lâu lắm không gặp rồi! Nhìn sẹo của cậu là biết ngay cậu vừa tập huấn với cọp về! Khá lắm khá lắm, tìm được hổ để tập cơ đấy!" Blues nắn bóp qua quýt thịt da tôi xong bèn tính chuyện ra ngoài xem người khác thi đấu.
"Này sếp ơi, hôm nay sếp cũng đấu chứ? Dạy em vài cú xem nào?" Tôi toét miệng cười, ngồi xuống ghế băng.
"Được!" Blues vui vẻ đáp, cú đấm trái phóng vù từ dưới lên. Bóng đèn treo trên trần nhà khẽ đung đưa trước hơi gió của cú đấm.
"Cú đấm này có đòn thế gì đâu?" Tôi cố ý nói.
"Nhưng mà bị đánh trúng thì hỏng hết hàng họ! Ha ha ha ha!" Blues vỗ vỗ đầu tôi rồi đi khỏi phòng nghỉ. Bỏ lại tôi một mình chuyên tâm chờ chị Tâm Tâm đến cắt cho một quả đầu chiến chuyên dụng.
Thời gian trôi từng giây từng phút, trận đấu bên ngoài kia đang đến hồi kết. Tôi ngồi trong này cũng nghe thấy tiếng ca thán của khán giả vì võ sĩ được yêu thích bị xử thua. Có cả tiếng giậm chân của hàng trăm con người, nghe rất át vía.
Nhưng chị Tâm Tâm mãi chưa xuất hiện.
Tôi soi gương, hất hất đám tóc rũ trước trán.
"Bận việc gì rồi hay sao?" Tôi ngả lưng ra ghế băng, gác chân chữ ngũ.
Tôi ngồi dậy, sốt ruột đi đi lại lại, cơ bắp rất căng thẳng.
"Nếu không có thời gian cắt tóc cũng không sao, nhưng ít nhất nên đến vẫy tay một cái chứ nhỉ?" Tôi đứng ngồi không yên, đấm gió bừa mấy cái, bỗng phát hiện người mình ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cưỡng chế bản thân phải điều hoà hơi thở, tạm thời không nghĩ về chị Tâm Tâm với chuyện cắt tóc nữa. Tự nhủ trận đấu hôm nay hết sức quan trọng, hết sức gian nan. Địch thủ là một siêu sao mới nổi có 0 trận thua 10 trận thắng K.O.
"Miyamoto Sấm Tang Lễ, người Kyushu Nhật Bản, cao 1m78, nặng 84 kg, dung tích phổi rất khủng khϊếp, biệt hiệu Người cá. Sở trường đấm hai tay liên tục ba phút liền không thở. Tên gì dài thế..." Tôi nhìn tờ thông tin về các vận động viên dán trên tường, chậm rãi đọc những thứ đã biết từ lâu: "Thời gian trung bình để nốc-ao đối thủ là... một hiệp rưỡi. Ái chà, có cường điệu quá không nhỉ? Hắn đấu với bị cát à?"
Tôi làu bàu, nhưng thật ra không bụng dạ nào tìm hiểu đối thủ, bởi tâm trí đang u ám đến hoang mang.
"Sao chị Tâm Tâm vẫn chưa đến? Hay là định xuất hiện trên ghế khán giả cho mình bất ngờ?" Tôi thử trấn tĩnh, vỗ găng tay vào đầu.
Hít thở sâu, cơ thể nhẹ nhàng nhún nhảy, cố vận động để rũ bỏ mọi áp lực ra khỏi đầu.
Cửa phòng nghỉ bật mở, võ sĩ của trận đấu trước được một đám người dìu vào. Blues chen lấn trong đám đông, kêu to: "Nhóc, đến lượt rồi!"
Tôi lơ đễnh đáp: "Chờ vài phút nữa được không?"
Blues trợn mắt, bàn tay hộ pháp tóm lấy đầu tôi: "Mẹ kiếp, thằng oắt này sợ rồi hả? Tớ có bắt cậu phải thắng con rùa nhịn thở này đâu, cậu hoang mang nỗi gì?"
Tôi ngơ ngẩn: "Chị Tâm Tâm, là người cắt tóc lần trước đó, chị ấy vẫn chưa đến."
Blues khênh luôn tôi lên, vừa đập vào mông tôi vừa tiến ra võ đài, miệng bảo: "Mẹ kiếp, đàn ông đánh nhau, đàn bà thò mũi vào làm gì. Sếp cậu đã bảo trước thi đấu không được bắn pháo rồi nhớ không! Thằng khỉ, thầy trò ta lần lượt lên sàn thôi!"
Tôi nằm vắt trên vai Blues, chao qua chao lại, đi xuyên hành lang chật hẹp, đến sát bên võ đài. Người dẫn chương trình đang giới thiệu về ngôi sao mới lên, được mệnh danh là đáng sợ nhất trong lịch sử.
"Thưa các quý ông quý bà! Xin giới thiệu một siêu sao mới hạng Cá mập, người không biết thế nào là thất bại, niềm hy vọng của giới quyền Anh, đang chuẩn bị viết nên một trang lịch sử mới! Mi-ya-mo-to Sấm - Tang - Lễ." Người dẫn chương trình hét lên bằng giọng hưng phấn đến run rẩy.
Xung quanh tối om, đèn rọi chiếu lên võ đài, một anh chàng cơ ngực cuồn cuộn, cơ bụng như vách đá đứng dưới luồng sáng, găng tay màu xanh lam, quần xanh lam, giày xanh lam. Tất cả đều là màu tôi rất ghét.
"Mạnh nhất trên mặt đất! Chính là tôi!" Miyamoto Sấm Tang Lễ gầm lên. Tay trái giơ về phía khán giả đang vỗ tay kịch liệt. Hai con mắt anh ta lồi ra ngoài, môi dày bịch. Quả nhiên là một tên người cá ngoi lên bờ.
Đèn phụt tắt.
Người dẫn chương trình chậm rãi nói giọng tăm tối: "Thức ăn của Người cá đêm nay sẽ là ai? Ồ ố ố... Chuyên gia nôn mửa Vương Nghĩa Trí! Một võ sĩ khùng mới, tự xưng không thèm né tránh bất cứ đòn đấm nào! Đêm nay anh ta sẽ đối mặt với đòn tấn công tàn khốc nhất, đấm liên hoàn ba phút không thở!"
Blues ném tôi vào võ đài. Ánh đèn rọi khiến tôi suýt không mở nổi mắt. Nhưng tôi vẫn vội dáo dác nhìn lên khán đài tối om om, tìm kiếm hình bóng chị Tâm Tâm.
Thái độ của khán giả cực kỳ nồng nhiệt, tiếng cười lớn và châm biếm rộ khắp khán đài.
"Thằng nhóc nôn vào mặt Vương Khải Nha! Hôm nay đừng đi ngủ sớm nhé!"
"Êu! Thằng cu nôn mửa, mày nhìn đi đâu đấy? Ha ha ha...!"
"Cố lên nhé! Hôm nay cũng đừng bị mất vía trước nắm đấm của Người cá nhé!"
"Thằng nhóc nôn oẹ! Vết thương trên người mày là sao hả! Nghe nói trượt chân trong buồng tắm à! Thi đấu phải tập trung vào! Ha ha ha...!"
Ánh đèn rọi biến mất, nhà thi đấu bừng sáng. Trọng tài tiến vào giữa sàn đấu.
"Anh kia!" Giọng trọng tài rất nghiêm khắc.
"Dạ?" Tôi vẫn nhìn Đông nhìn Tây.
"Định thần lại đi! Tôi phải tuyên bố bắt đầu trận đấu rồi!" Trọng tài cảnh cáo tôi.
Tôi miễn cưỡng tập trung tinh thần. Giờ mới nhìn rõ hình thể cực kỳ khủng bố của Miyamoto Sấm Tang Lễ ở khoảng cách gần. Ngực hắn vồng lên rất cao, như nhét đến hai bình ôxy bên trong. Thảo nào hắn có thể đấm tơi bời ba phút liền không nghỉ không thở.
"Oắt con! Tao đặt cược một trăm nghìn, cá mày không trụ nổi hết hiệp một!" Miyamoto Sấm Tang Lễ chậm rãi nói, âm thanh đầy nội lực truyền qua micro cực nhạy lắp bốn phía võ đài, vang khắp nhà thi đấu, làm dậy lên một tràng hoan hô.
"Chờ chút đã." Tôi đột ngột cắt ngang nhịp điệu khai cuộc, không thể không quét mắt lên khán đài một lần nữa. Cả khán đài xôn xao, tiếp đó lại là trận cười rộ.
Trọng tài nổi giận, chém tay xuống, trận đấu bắt đầu!
Miyamoto Sấm Tang Lễ hít vào một hơi thật sâu, hai bên l*иg ngực nở phồng lên như quả bóng bay thổi căng. Hắn vốn cao hơn tôi 3cm, nặng hơn tôi trên chục cân, lúc này trông càng thêm to lớn.
"Đánh!"
Miymoto Sấm Tang Lễ lao vọt tới, tôi bỗng có ảo giác mình đang quan sát hắn qua kính lúp.
"Che mặt! Thấp xuống!" Blues gào lên. Tôi sực tỉnh.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Chuỗi đấm liên hoàn quả là kinh khủng!
Tôi làm theo lời Blues, giơ găng tay che mặt, cố gắng khom người thật thấp, thu nhỏ tiết diện bị tấn công.
Nhưng chuỗi đấm của Miyamoto Sấm Tang Lễ chẳng khác gì súng hoa cải xối đạn vào tôi từ khắp các phía, tìm cách phá vỡ phòng ngự của tôi, xuyên vào trong bắp thịt. Tôi không thể mở hai tay ra, cũng không có tầm nhìn tốt về phía trước.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Quả là đáng sợ, những cú đấm nhanh dù có vẻ lộn xộn, nhưng cú nào cũng nặng như quả tạ chì. Hễ tôi lỏng cơ bắp lập tức sẽ bị đấm dội ra sau.
"Mẹ kiếp!" tôi kêu thầm. Cứ thế này thì chỉ nửa phút nữa hai tay tôi sẽ tê dại, nửa người trên sẽ phơi ra phó mặc cho đối thủ tấn công.
Rồi ngay sau đó, trận đấu sẽ kết thúc trong vòng hai giây đồng hồ.
"Tốt, Sấm Tang Lễ! Sắp phá được phòng thủ của thằng khùng rồi!" Huấn luyện viên của Sấm Tang Lễ đứng sát dây đài hét lớn. Khán giả cũng đang hò hét cổ vũ.
Cứt chó! Định phá thế phòng thủ của tôi ư?
Còn lâu nhé!
"Được đấy! Vốn tôi không hề định phòng ngự!" Tôi nổi xung, buông lỏng hai tay. Tay phải vung ra phía sau, cả người nhảy vào giữa trận bão đấm liên hồi của Sấm Tang Lễ!
Hự!
Tôi ngã xuống võ đài, nhìn ánh đèn quay cuồng, quay cuồng.
"Một!" Tiếng của trọng tài.
Blues ra sức đập hai tay xuống sàn, tôi mơ mơ màng màng nhìn bác ta.
"Hai!" Thì ra trọng tài đang đếm số!
"Mau dậy đi!" Blues gào lớn. "Thiếu ngủ thì về nhà rồi ngủ! Bây giờ tập trung đánh cho ra thằng đàn ông!"
Tôi lảo đảo gượng dậy. Cảm thấy lòng mình có gì đó khác lạ.
"Còn đấu tiếp được không?" Trọng tài nhìn vào mắt tôi, hỏi.
"Vớ vẩn, đòn đấm này đối với tôi chỉ như hắt hơi thôi!" tôi đáp, điều chỉnh hơi thở, chuẩn bị sẵn sàng xông vào quyết đấu với con ba ba đáng ghét.
Câu nói của tôi truyền qua micro, cả khán đài cười rộ.
"Thằng oắt! Đừng có mà ngông cuồng!" Sấm Tang Lễ gạt trọng tài sang bên, phát động một trận cuồng phong vũ bão ập tới chỗ tôi.
"Đi chết đi!" Tâm trạng tồi tệ hết sức, tôi quyết định nghênh đón đợt tấn công với tinh thần một đi không trở lại. Hai chân găm chặt xuống sàn đấu.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
"Mẹ nó chứ, đấm cứ huỳnh huỵch!" Tôi nổi điên, mặt và ngực đều dính khá nhiều đòn, cơ thể cứ thế bị đẩy lùi sát dây đài dưới cơn mưa trái đấm!
Tôi gần như không mở nổi mắt, ráng sức tung ra vài cú đấm lấy lệ, nhưng Sấm Tang Lễ ra đòn quá nhanh, tất cả đòn đấm của tôi đều bị tay hắn đánh văng. Tôi nghiến răng, cơ thể khom hết mức tối đa. Sợi thừng sau lưng căn ra như có thể đứt bất cứ lúc nào. Không ngờ sức tấn công từ loạt đấm liên hoàn không thở của Sấm Tang Lễ lại kinh khủng đến vậy.
Gượm đã.
Kinh khủng đến vậy?
"Nhưng mà tao vẫn chưa ngất xỉu!" tôi gầm lớn. Trong tiếng ồ lên kinh ngạc của khán giả, tay trái tôi che trước con mắt đã sưng vù, gắng gượng tạo một khe nhìn thật hẹp, tay phải tôi tung ra một cú sốc!
Cái cằm rắn đanh của Sấm Tang Lễ hứng trọn cú đấm của tôi, nhưng hoàn toàn không hề hấn gì. Hắn vẫn tiếp tục lặp lại tuyệt chiêu vô địch của mình, không ngưng nghỉ. Những trái đấm cực nhanh không cố định phương hướng cứ thế dội bom vào tôi.
Hự!
Bụng tôi quặn thắt. Sấm Tang Lễ giáng liền mấy cú đấm vào bụng tôi. Hai chân tôi cơ hồ không bám được xuống nữa, đế giày vang lên tiếng ken két ma sát với sàn đấu.
"Mẹ kiếp!" Tôi bất chấp rủi ro có thể ngất xỉu lần nữa, quyết định dấn bước tiến tới. Nếu cứ thế này chịu trận, tôi không bị đấm ngất thì cũng bị đấm văng ra khỏi võ đài.
Tôi bắt chước chiêu đấm liên hoàn không thở của Sấm Tang Lễ, cũng tung đòn loạn xạ. Mặc dù tốc độ của tôi kém xa Sấm Tang Lễ, nhưng hắn cũng không thể gạt đỡ tất cả các đòn đấm của tôi. Hai bên lao vào một cuộc tranh đòn không cân sức, nện lẫn nhau sát cạnh dây đài.
Khán giả bùng nổ, bởi vì tôi quả thực không né sang hai bên tránh cơn mưa đòn của Sấm Tang Lễ, mà quyết tâm đối đầu trực diện. Bọn họ thích cách đánh thiểu năng như vậy.
Sấm Tang Lễ cũng lộ vẻ băn khoăn. Hắn không hiểu tại sao tôi vẫn không bị trận mưa đòn của hắn quật ngã?
"Trúng!" Trong loạt đòn đấm dày đặc của hắn, tôi tìm thấy một kẽ hở, liền tung ra một đòn móc phải cực mạnh!
Sấm Tang Lễ giật mình, né sang một bên, tránh được đòn đấm bằng tất cả sức lực của tôi.
Mưa đòn không thở bất ngờ tạnh ráo!
Nhà thi đấu lặng ngắt, rồi một tích tắc sau đó bỗng bùng nổ tiếng vỗ tay vang trời!
"Láo!" Sấm Tang Lễ tức lộn ruột, hít một hơi thật sâu, lại định xông lên.
Mắt tôi bị đấm sưng rất to, tầm nhìn hơi mờ, nhưng cơn bức bối trong lòng vẫn thúc đẩy tôi dấn bước, nhằm thẳng vào bụng Sấm Tang Lễ tung ra cú "ngũ tấu tanh máu" đẹp mắt.
Sấm Tang Lễ lách người, tránh được đòn của tôi, đang chuẩn bị tung ra cơn mưa đòn không thở thì nghe khán giả la ó chê bai: "Sấm Tang Lễ không được né!" "Đối đầu với hắn chứ!" "Đừng có trốn, đồ hèn! Siêu sao mới nổi cái thá gì!"
Mặt Sấm Tang Lễ sượng sùng, bước chân có vẻ ngập ngừng. Tôi lập tức tận dụng cơ hội, nhắm vào ngực hắn tung một đòn "kim cương sát thủ". Sấm Tang Lễ đành chiều theo ý khán giả, hứng lấy đòn tấn công của tôi!
"Đừng có chạy!" Tôi chồm lên, bồi thêm đòn "linh dương". Hàm dưới của Sấm Tang Lễ rung lên, nhưng hắn vẫn kiên cường trụ vững. Xứng đáng là siêu sao mới nổi.
Hai đòn tấn công của tôi triệt giảm rất nhiều cảm giác nhịp độ trận đấu của Sấm Tang Lễ. Trong khi vũ khí mạnh nhất của hắn chính là trận mưa đòn không thở nhằm áp đặt đối phương phải cuốn theo nhịp độ ngang ngược của mình, đến khi đối phương hoàn toàn không còn khả năng trả miếng, hắn có thể đánh nhanh diệt gọn.
Nhưng tôi đã dùng khí thế của một kẻ ngông cuồng không biết sợ, khơi dậy cảm xúc của khán giả, xoay chuyển tình thế bất lợi to lớn này.
Sấm Tang Lễ đấm qua đấm lại rời rạc với tôi. Mặt mũi hắn cực kỳ nhăn nhó, cực kỳ khó chịu.
"Nhịn thở đi Người cá!" Tôi hét lớn trong giận dữ. Nhưng sự giận dữ của tôi bắt nguồn từ nỗi hoang mang lo lắng, từ những giọt nước mắt muốn tuôn trào.
Khán giả cực kỳ hào hứng. Ai nấy thi nhau giậm mạnh chân, âm thanh chấn động màng nhĩ.
Bịch!
Trái đấm của tôi trám lên mũi Sấm Tang Lễ, máu mũi hắn phọt ra không trung.
Bịch!
Trái đấm của Sấm Tang Lễ găm vào bụng tôi. Tôi vừa nôn oẹ vừa cố gượng đứng vững trên hai chân.
"Keng!"
Tiếng kẻng vang lên, hiệp một kết thúc.
Tôi ngồi xuống góc nghỉ của mình, cả người nóng rực.
Đây là lần đầu tiên trong đời võ sĩ nhà nghề, tôi được vào hiệp hai.
"Chơi tốt đây! Cậu đúng là có năng khiếu mua vui!" Blues vui vẻ chườm đá cho tôi. Khắp người tôi từ trên xuống dưới đều sưng phù bầm tím.
Tôi nôn nao nhìn về khán đài, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng chị Tâm Tâm cùng tấm biểu ngữ cổ động bắt mắt. Lắng nghe cũng không thấy tiếng hô quen thuộc.
"Mẹ kiếp! Cậu chịu đựng giỏi đấy! Kiểu tấn công liên tục chết người như thế, gặp mấy thằng khác đã sớm đi đời rồi. Chỉ phòng ngự thôi là kiệt quệ tinh thần!" Blues vừa chườm đá vừa tấm tắc khen ngợi. "Nhưng mà, cậu nghịch đủ rồi thì tốt nhất là ngã xuống! Đừng để mấy chỗ sưng mới này làm cho vết thương cũ xấu đi. Tớ chả muốn cậu bán rẻ sự sống."
Tôi ngớ người.
Đúng nhỉ, hoá ra là như vậy.
"Em từng quần nhau hơn sáu chục lần mới một con chó cắn đau kinh khủng, đã nếm trải cái gọi là "đau đớn" thực sự. Loạt đấm vừa rồi nếu đủ sức làm em ngất xỉu mới gọi là lạ," tôi nói, nhưng mắt vẫn thảng thốt không rời khán đài.
Chị Tâm Tâm không phải là người hay quên, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì dọc đường?
Chẳng may, chẳng may chị Tâm Tâm gặp phải bọn bắt cóc thì biết làm sao bây giờ? Vũ Hiên có kịp đến cứu chị ấy không?
Chẳng may chị Tâm Tâm bị tai nạn xe?
Chẳng may...
"Keng!" Tiếng kẻng bắt đầu hiệp hai đã vang lên.
"Chú ý nhé! Đừng có cố quá!" Blues vỗ vào má tôi một cái, đẩy tôi bước ra.
Sấm Tang Lễ đã hít no không khí từ lúc nào, hùng hổ xông về phía tôi!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tôi chìm nghỉm trong trận mưa đòn rào rào, bụng dạ không hề để vào việc làm sao tấn công lại đối phương.
Dần dần, tràng liên hoàn đấm tựa mưa sao băng trút xuống của Sấm Tang Lễ đã hoá thành một mớ từ tượng thanh. Tôi không quan tâm, không cảm thấy đau đớn, chỉ một mực khom người, hai chân bám chặt sàn đấu, dùng găng tay che trước mặt, ánh mắt lang thang vô định tìm kiếm hình bóng chị Tâm Tâm.
Không thấy, không thấy, không thấy, không thấy...
Tôi như đang đi xuống đáy biển sâu, bị một rừng từ tượng thanh nhấn chìm, có lúc là nỗi cô đơn tịch mịch đến chết người, có lúc lại là những trận oanh tạc khiến ma kêu quỷ khóc.
Giống như hồi xưa trên triền đồi mênh mang những bông bồ công anh vàng nhạt, có thằng bé căm ghét trò chơi trốn tìm, sốt sắng kiếm cách động đậy, phát ra âm thanh, sốt sắng muốn chị Tâm Tâm tìm ra mình.
Nhưng chị Tâm Tâm đâu rồi không thấy.
Chị không tìm thấy em nữa sao?
Chị không nhìn thấy em đang chìm trong dông bão điên cuồng sao?
Tìm ra em khó thế này sao?
Lưng tôi tì vào sợi dây đài bằng cao su. Cảm giác rất khó chịu. Không ngờ tôi lại bị con ba ba này đem giấu mất.
Thảo nào chị Tâm Tâm không tìm ra tôi.
"Cút đi!" Tôi bật khóc, chân trái tiến một bước, tay phải đấm ra. Sau đó chân phải tiến một bước, tay trái đấm ra.
Một bước, một cú đấm, một bước, một cú đấm. Tôi vừa khóc vừa tiến lên dưới làn mưa trái đấm trí mạng không kẽ hở để thở.
Sắc mặt Sấm Tang Lễ hơi tái. Cú đấm của hắn so với hiệp một đã yếu đi khá nhiều. Bởi lẽ hắn chưa từng phải thi đấu lâu như vậy. Tuyệt chiêu mưa đòn không thở của hắn rốt cuộc đã đến giới hạn.
"Chị Tâm Tâm có đây không!" Tôi vẫn khóc, dùng tay trái gạt đòn đấm phải đã có phần cứng đờ của Sấm Tang Lễ, sau đó tiến một bước, tung đòn đấm phải vào sườn hắn.
Sấm Tang Lễ không ngờ bắt đầu lùi bước, bị tôi ép dần về giữa võ đài. Cú đấm của tôi dội vào l*иg ngực dày như bánh xe tải, khoan vào cơ bụng rắn chắc của hắn. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị một thằng nhóc khóc mũi khóc dãi, mình mẩy đầy thương tích và ám dai như đỉa bức lui.
Khán giả ai nấy đều bất ngờ, nhất là thấy tôi vừa khóc vừa chiến đấu thì hết sức khó hiểu.
"Đừng khóc! Cậu đánh hay lắm mà!"
"Đừng khóc! Cậu cực kỳ dũng cảm! Bọn tớ ấn tượng lắm!"
"Cố lên! Trong mắt tôi, cậu đã thắng trận này rồi!"
"Tâm Tâm là ai? Có ở đây không nhỉ?"
Nước mắt tôi không ngừng rơi, tôi thấy rất lo sợ, rất nhỏ bé. Tại sao tôi lại bị trận mưa trái đấm dày đặc này che kín ở đây? Tại sao chị Tâm Tâm vẫn không mau mau tìm ra tôi?
Tôi đau khổ khủng khϊếp, khóc rống lên giữa võ đài. Sấm Tang Lễ khó xử đứng trước mặt tôi, cuối cùng, hắn nhảy tránh sang một bên.
"Nhóc! Mày sợ đau như thế thì đừng chơi đấm bốc! Rên rẩm sụt sùi khó coi tệ hại!" Sấm Tang Lễ vừa nói vừa thở phì phò. Vốn hắn với tôi không thù không oán, ai biết đâu lại đánh tôi khóc ré thế này. Hắn nằm mơ cũng không ngờ có chuyện như vậy xảy ra.
"Chị Tâm Tâm, em ở đây!" Tôi đau khổ tung ra một cú đấm, trúng luôn Sấm Tang Lễ còn đang mải nói. Hắn đã thấm mệt, lại bị tôi đấm trúng eo, đau đớn nhăn mặt.
Khắp khán đài ai nấy đều cảm động, bắt đầu vỗ tay.
Tôi xuyên một cú đấm nữa vào bụng Sấm Tang Lễ, tấn công lá gan để triệt phá sức lực vốn chẳng còn nhiều của hắn. Sấm Tang Lễ không chịu nổi, bèn né người sang bên, tránh đòn thứ ba của tôi.
Tôi không đuổi đánh, mà tận dụng cơ hội để tìm kiếm khuôn mặt thân quen trên khán đài. Ánh mắt tôi nhìn đến đâu, ánh mắt khán giả cũng tập trung đến đó. Mọi người đều hết sức tò mò người tôi muốn tìm rốt cuộc là ai.
"Thì ra mày cả gan giả chết!" Sấm Tang Lễ chậm chạp tung một cú đấm phải, tôi thuận tay gạt ra, rồi ôm khoá hắn lại, tấn công dưới sườn ở cự ly gần, trong khi Sấm Tang Lễ cũng đang làm điều tương tự.
Mười mấy giây sau, hai bên đều quỳ xuống sàn, vẻ mặt đau đớn. Trọng tài chuẩn bị nhảy vào đếm giây.
"Keng!" Hiệp hai kết thúc.
Tôi mệt muốn xỉu, hai cẳng tay chịu đựng phần lớn các cú tấn công giờ đã tím bầm, xương sườn rạn gãy đau âm ỉ, chưa tính sọ não bị sang chấn. Đầu tôi nặng trịch, choáng váng, như muốn nổ tung.
Hơn nữa tôi vẫn khóc như mưa.
"Mẹ kiếp! Cậu có năng khiếu quá đi! Lại còn biết khóc nữa! Làm quan khách hai họ ngớ cả người. Cực kỳ có tương lai!" Blues rú rít như gặp được thần tiên. Bác ta cầm khăn lạnh đắp vào vết bầm tím trên tay tôi, sau đó cầm luôn cục nước đá chườm vào vết thương bị rách để cầm máu.
Tôi thẫn thờ nhìn về phía khán đài, hình ảnh loà nhoà. Hình như có tới mười mấy người giông giống chị Tâm Tâm, nhưng hình như lại không phải. Tôi nghĩ con mắt bị thương của mình cần được nghỉ ngơi, nếu không tôi nhìn gì cũng nhoè nhoẹt.
Sấm Tang Lễ thở như trâu, đang ngồi bên góc đối diện. Hai chân hắn hình như bị quá sức, run lật bật. Huấn luyện viên và trợ lý hối hả giúp hắn điều hoà hơi thở. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như kiểu cố gắng hiểu xem người ngoài hành tinh nghĩ gì.
"Nhớ này! Vẫn câu nói cũ! Không trụ được thì thôi! Cậu đã phát huy 200% năng khiếu biểu diễn rồi. Lần này khuấy động được không khí, giá trận đấu sau nhất định
càng cao!" Blues cứ thế nói chuyện nọ chuyện kia. Tôi cũng vui vì đã làm hài lòng bác ta, nhưng vẫn không kìm được bật khóc.
"Keng!"
Tôi từ từ đứng dậy, đưa găng tay chỉ lên mái tóc, hy vọng nếu chị Tâm Tâm đang ngồi ở góc nào đó của khán đài sẽ hiểu được ý tôi.
Sấm Tang Lễ xông đến phía tôi bằng tốc độ chậm hơn một nửa so với đầu trận. Tôi đấm dứ một đòn, hắn lập tức né theo phản xạ, bỏ ngoài tai tiếng chê bai của khán giả. Tôi đấm thêm cú nữa, hắn vẫn né người, thực sự không còn đếm xỉa đến tình cảm khán giả nữa. Mục tiêu duy nhất lúc này là làm sao để thắng một cách nhanh nhất.
Tôi gạt nước mắt, đấm bừa, muốn dùng sức mà chẳng có sức, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn hoàn toàn.
Sấm Tang Lễ cũng chẳng khá hơn, đối với một kẻ mạnh chưa từng phải đấu đến hiệp thứ ba, thì kéo dài lôi thôi thế này quả thực là đày đoạ. Hắn mất khá nhiều sức lực để né các đòn đấm của tôi, trái đấm của hắn ném lại cũng chẳng còn tốc độ và sức mạnh như ban đầu nữa. Có lúc tôi thuận thế giơ tay hắn ra, có lúc tôi xáp luôn vào ôm khoá lấy Sấm Tang Lễ đang kinh hãi. Hai bên cứ thế múc vào bụng nhau, cho đến khi cùng ngã ra sàn mới thôi.
Quyền Anh nhà nghề của thành phố Nhện không áp dụng luật "ngã sàn hai lần", vì vậy trận đấu giữa tôi với Sấm Tang Lễ trở thành một trận sống mái với vô số dị vật nôn oẹ khắp sàn. Sau mỗi hiệp, nhân viên vệ sinh vừa bịt mũi vừa lau sàn, còn khán giả thì vỗ tay reo hò, thể hiện cảm phục.
Càng về sau, hai tay tôi càng bị thương nặng đến mức cơ hồ không nhấc lên nổi, phải chắt chiu sức lực cho những cú tấn công ngẫu nhiên, không còn quan tâm gạt dỡ những đòn đấm cũng rã rượi yếu ớt của Sấm Tang Lễ nữa. Số lần tôi ngã sàn càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng, khi chỉ còn vài giây là kết thức hiệp thứ chín, Sấm Tang Lễ ra hai cú đấm thẳng rất đơn giản khiến tôi chẳng còn gì để mà nôn. Trước khi đổ gục, tôi cũng ra một cú đấm, nhưng chỉ trúng không khí. Tôi nằm bên cạnh dây đài, tay móc vào sợi dây, tìm cách gượng dậy. Tiếng kẻng vang lên một lần nữa. Trận đấu kết thúc. Sấm Tang Lễ ôm lấy trục góc đứng thẫn thờ, miễn cưỡng tiếp nhận kết quả thắng trận theo tổng điểm chín hiệp. Trợ lý dìu hắn ta xuống lối đi u ám dành cho võ sĩ. Kết thúc cơn ác mộng dài nhất trong đời quyền Anh của hắn ta.
Blues vác tôi lên vai, bầm giập nát nhừ như mớ phế liệu, đón nhận niềm vinh dự từ những tràng pháo tay của khán giả nhất tề đứng dậy. Blues hồ hởi tuyên bố tôi là một nam nhi sắt đá, không bỏ cuộc, không tránh né mọi thách thức, là đệ tử khiến bác ta hãnh diện nhất, và cũng là đệ tử duy nhất của bác ta.
Người dẫn chương trình trèo lên võ đài, thực hiện phỏng vấn theo yêu cầu của khán giả, hỏi tôi vì sao lại khóc. Blues không trả lời được, tôi cũng không muốn nói nhiều, đành đáp qua loa đại khái "Cô gái mà tôi yêu không đến xem thi đấu, khiến tôi rất buồn lòng". Khán giả đáp lại bằng tiếng vỗ tay như sấm, thể hiện sự xúc động.
Sau đó, tôi ngủ thϊếp đi trên vai Blues.