Hắt Xì

Chương 4: Nghé Con

Trong câu lạc bộ quyền Anh, mùi mồ hôi là thứ nước hoa phóng khoáng nhất của một người đàn ông, găng tay tuột chỉ thủng rách là dấu hiệu mang lại cho anh ta tự trọng.

Quanh năm suốt tháng, ở đây ngập ngụa một thứ mùi mằn mặn, bí bức đến khó thở.

"Quyết rồi nhé. Đối thủ so găng đầu tiên của cậu là Vương Khải Nha của câu lạc bộ Kenov." Blues nhìn vào danh sách các võ sĩ thi đấu, nói: "1m79, 84kg, sở trường đâm thọc liên hoàn ở cự ly gần, tuyệt chiêu của hắn là Dempsey Roll*. Rõ chưa?"

(*Dempsey Roll: Kĩ thuật di chuyển được phát triển và sử dụng bởi nhà vô địch quyền Anh hạng nặng những năm 1920, William Harrison "Jack" Dempsey)

Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục chạy trên máy tập dù đã ở đây một hai tiếng đồng hồ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Thành tích của Vương Khải Nha thế nào?" Tôi cố kiểm soát hơi thở đang trở nên hỗn loạn. Trên sàn đấu, không có kỹ thuật nào giúp tiết kiệm sức lực tốt bằng kiếm soát hơi thở.

Blues ngáp một cái: "Mười tám trận thắng bảy trận thua, quá tầm thường. nhưng hắn đã có ba huy chương đồng so với cậu thì già đời tinh quái hơn nhiều."

Tôi le lưỡi, chinh chiến như thế đã thuộc trình độ khá. Blues đánh giá tôi quá cao.

"Dempsey Roll thật ra cũng là một kỹ thuật hay, nhưng cậu chỉ cần bắt đúng thời điểm, dùng đòn phản kích kim cương trong quyển sách mua qua bưu điện kia đấm gãy cổ nó, thế là thắng," Blues động viên tôi.

Blues không hề dạy tôi một kỹ thuật nào hết, nếu có nói đến chuyện kỹ thuật, bác ta cũng chỉ lôi cuốn sách bưu điện của tôi ra làm "giáo án", chọn bừa một đòn có sức hủy diệt thật lớn,

Cũng có nghĩa là, từ đầu đến cuối, Blues chỉ bảo tôi không ngừng tập các bài thể lực cơ bản, sau đó là không ngừng lặp lại, giống y như trong tất cả các truyện tranh về quyền Anh.

Tôi từng nghi ngờ hay là Blues không thật lòng muốn dạy dỗ mình. Nhưng khi lục lọi được mấy cái đĩa bụi bặm về thời toàn thắng của Blues cất trong phòng tư liệu câu lạc bộ và xem bác ta thi đấu thế nào, thì trời ạ, đó thực sự là bạo lực thể thao. Blues có một sức mạnh bộc phát và hoang dại, giúp lão ta có thể xưng hùng xưng bá giữa những gã cơ bắp cao hơn hai mét. Con đường xưng bá của bác hoàn toàn không liên quan đến kỹ thuật.

"Nếu trên sàn đấu cậu bị nện thê thảm, mẹ kiếp, cậu cú nhớ lại chuyện gì khiến cậu căm giận nhất!" Blues lại bắt đầu bài "phép thắng lợi tinh thần". "Sau đó cậu sẽ cuồn cuộn sức lực, mỗi cú đấm đều có thể nốc ao Vương Khải Nha! Dĩ nhiên, cậu phải đấm trúng nó trước mới được."

Tôi không khỏi mỉm cười, có lẽ phải tự tìm băng hình thi đấu của Vương Khải Nha về xem. Khi sếp là một thiên tài, thì nhân viên cực kỳ vất vả.

Blues thấy tôi cười, chắc là giận, nói: "Đừng chạy nữa, ta sang tập tạ. dù cậu có sức bền đến mấy, nhưng không đủ sức đấm nát đá vôi thì cả đời này cũng chỉ dám đánh ở hạng Cá mập thôi, đừng mơ thách đấu hạng Bão dông!"

Tôi không nhịn được phì cười: "Em không hề định thách đấu hạng Bão dông đâu nhé. Vô địch hạng Cá mập là em thỏa mãn lắm rồi." Một tay tôi kéo quả tạ 16kg.

Blues không ép tôi một cách bừa bãi. Bác chìa ra hai tấm vé hạng rẻ tiền nhưng có thẻ tùy chọn trận đấu, bảo: "Cầm đi cho người yêu với bạn bè, rủ chúng nó tới xem thi đấu. Trận này nếu thắng được ba mười nghìn, thua cũng được năm nghìn. Nếu cậu thắng, tôi lấy mười nghìn. Nếu cậu thua, cho cậu tất."

Tôi gật đầu cảm ơn, để Blues nhét tấm vé vào túi quần mình.

"À đúng rồi, bao giờ em được đấu tập? Trước khi vào đấu chính thức, ít nhất phải có vài trận tập chớ nhỉ?" Tôi vừa nói vừa thêm 1kg vào quả tạ tay.

"Sắp xếp đâu vào đấy rồi. Từ ngày kia, mỗi ngày đấu một trận hai hiệp." Blues sờ râu trên cằm, nói: "Mới bắt đầu sẽ rất đau đấy, mẹ kiếp, nhưng tớ không bảo cậu chỉ cần quen với đau là xong đâu nhé. Phải làm sao cho trận đấu có nét riêng chứ. Cứ nghe lời sếp của cậu, đảm bảo không sai. Vài trận đấu tập chưa thể biết được cậu có thể đủ sức trở thành võ sĩ chuyênnghiệp hay không. Đấu tập mà thua cũng không sao, võ sĩ chuyên nghiệp không phải chỉ cần chiến thắng là xong."

"Không thì sao ạ?" Tôi bắt đầu cảm thấy sức nặng đè lên cơ bắp nhiều hơn hẳn.

"Mẹ kiếp, còn phải có bản lĩnh tạo được dấu ấn cá nhân trong trận đấu, như thế con đường nhà nghề mới lâu dài chứ!" Blues đắc ý nói: "Chứ không, cậu bảo làm sao tớ ngần này tuổi rồi mà vẫn có thể đánh ở hạng Bão? Có những khán giả chỉ thích cái chất côn đồ của tớ."

Nghe cũng hơi có lý. Tôi ngừng tập tạ tay, để cơ bắp giãn một chút.

"À này, mấy ngày trước thi đấu là không được gái gúbồ bịch đâu nhé." Blues căn dặn. "Đấu xong mới được bắn pháo ăn mừng, hiểu chưa?"

"Rõ rồi, thưa sếp." Em làm gì có bồ bịch.

Tôi quyết tâm thể hiện hình ảnh mạnh mẽ đầy khí phách của mình trước mặt chị Tâm Tâm. Trong mắt chị, tôi là một thằng con trai không bao giờ trưởng thành. Nhưng biết đâu, những trận đấu trên võ đài có thể cho chị thấy tôi đang nỗ lực trở thành người đàn ông trưởng thành.

Cho dù tôi biết, tôi có lợi hại đến mấy cũng không thể giỏi giang hơn Hiệp sĩ Siêu Thanh. Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề.

Không phải là trọng tâm nhé.

"He he! Hắt xì!"

"Ha! Ra tay đi!"

Tôi cười, ngồi trên ghế sắt trong phòng nghỉ của võ sĩ, còn cách giờ thi đấu nửa tiếng đồng hồ.

Chị Tâm Tâm giữ lời hứa, xuất hiện trước cửa phòng nghỉ với cái kéo trên tay.

Tôi cúi đầu, như hồi bé.

"Hôm nay là kiểu đầu gì?" Tôi nhìn lưỡi kéo sắc lạnh tì sát gáy, sau đó sàn nhà có thêm một nhúm tóc.

"Chị phải vừa cắt tóc vừa nghĩ, dựa vào cảm hứng tức thời, hiểu chưa," chị Tâm Tâm nói, cây kéo trên tay vẫn không ngừng nghỉ giây nào, cảm hứng của chị quả thực tức thời đến mức đáng sợ

Tôi nhìn từng đám tóc rơi rụng quanh chân, cảm nhận tay chị Tâm Tâm cầm tai tôi gập xuống, nghe nhát kéo xoẹt một tiếng, tóc phía trên tai rơi xuống đất.

Cảm giác thật dễ chịu, các thớ cơ căng cứng của tôi dường như thả lỏng hoàn toàn.

"Hôm nay là trận đấu đầu tiên của em, có vài người bạn đến xem đấy nhé." Kéo trên tay chị Tâm Tâm vẫn xọe xoẹt xoẹt, sau đầu tôi bỗng nhiên mát lạnh.

"Ai thế? Đầu em lạnh quá." Tôi không kìm được phải thò tay ra sau sờ mó, nhưng lập tức bị chị Tâm Tâm đập một phát làm tay rơi xuống.

Từ xưa đến giờ, tôi chỉ luôn được biết kiểu đầu mới của mình vào phút chót, một sự ngạc nhiên khủng khϊếp.

"Cứ chờ đi, lúc nữa em sẽ thấy người cổ vũ cho mình ngồi trên khán đài," chị Tâm Tâm ra vẻ bí mật. "Nhớ phải dũng cảm lênnhé, đừng có biến thành bị bông!" Lại một tràng xoẹt xoẹt xoẹt dứt khoát mau lẹ.

"Vâng." Tôi ngắm đôi găng tay màu đỏ trên tay. Không lẽ nào, người đến cổ vũ tôi chính là kẻ có khả năng nốc-ao đối thủ trong tích tắc, anh Vũ Hiên?

Đét!

"Xong rồi!" Chị Tâm Tâm đập mạnh vào đầu tôi. Trời ạ, sau đầu tôi sạch sẽ trơn trụi!

Tôi đứng dậy, soi vào gương trên tường.

Phía sau từ gáy đến tai đã không còn sợi tóc. Tóc phía trước thì bị cắt thành kiểu siêu Xay-da.

"Thêm cái này nữa!" Chị Tâm Tâm bóp keo tóc ra đầy tay, xoa xoa vuốt vuốt trên đầu tôi, nói vẻ bí hiểm: "Như thế này mới phong độ! Chắc chắn khán giả sẽ bị ấn tượng sâu sắc."

Tôi nhìn cái đầu như chó gặm trong gương cười khổ sở, nhưng ruột gan mát lịm ngọt ngào.

Có những cảm giác, khi cứ được gọi về từ ký ức tuổi thơ xa xôi hết lần này đến lần khác, sẽ mang một mùi hương xa xăm đặc biệt, nồng nàn và da diết.

"Phù, để đấy em." Tôi hôn lên găng tay.

Cửa phòng mở toang.

"Ngầu chưa! Chiến!" Tôi gào lên.

"Thằng nhóc thừu năng lượng! Lên sàn đánh một trận tới bến với Vương Khải Nha nào!" Blues cười ha hả.

Không gian sàn đấu tối đen, có tiếng xì xào trong bầu không khí yên lặng, cảm tưởng một trận động đất lớn có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Tiếp đó là khói đá khô phun ngút trời, cộng thêm tia lửa nhiều màu, y hệt như tôi từngxem trên ti vi, nhưng cũng không hoàn toàn giống.

"Bên xanh! Câu lạc bộ Kenos! Tay đấm Dempsey Roll - Vương Khải Nha!"

MC hào hứng thông báo. Khán giả rộ tiếng vỗ tay la hét. Ngọn đèn pha sang quắc chiếu về phái bên kia sàn đấu. Một gã to cao lực lưỡng trong bộ áo choàng xanh lam sải bước tiến vào võ đài. Đội nghi thức trang bị đắt tiền của câu lạc bộ Kenos theo sau như đội quân người máy. Ai nấy hừng hực khí thế, như chuẩn bị một trận đánh tập thể.

"Thằng nhóc, gặp may rồi. Tiếp theo sẽ là một trận quan trọng hạng Cá voi xanh, nên khán giả rất đông." Blues cười hì hì, cùng tôi nhìn Vương Khải Nha lực lưỡng xé toang tấm áo choàng màu xanh một cách dữ dằn, giật lấy mic từ tay MC, đứng giữa võ đài gào lớn.

"Thằng nhóc hôi sữa! Mau bò ra đây chịu chết! Cho mọi người chứng kiến câu lạc bộ Quỷ Ảnh nghèo rách đào tạo ra một thằng ngu như thế nào!" Vương Khải Nha hò hét, không khí khán đài lập tức bùng nổ.

"Lên!" Blues bất ngờ khom người cõng hẳn tôi lên. Tôi giật nảy mình, đành ngồi yên trên vai, hai chân kẹp cổ bác ta phó mặc cho Blues vừa cười ha hả vừa tiến lên võ đài!

Cả khán đài ồ lên kinh ngạc, tiếng huýt sáo vang lên không dứt. Dưới luồng đèn chiếu di động, Blues gầm một tiếng rồi bất ngờ ném bổng tôi vào trong võ đài. Khán giả rú lên. Tôi không kịp đứng vững, xô ngã cả Vương Khải Nha đang đứng đực tại chỗ!

Trên khán đài vang lên tiếng cười như sấm nổ. Vương Khải Nha khổ sở gượng dậy, tôi càng bối rối vô cùng, luôn miệng nói xin lỗi.

"Thằng nhóc tóc tai lộn xộn! Đợi đấy! Tao sẽ dạy mày biết thế nào là đau đớn!" Vương Khải Nha lau máu mũi, hắn rất bực mình vì bị tấn công bất ngờ.

"Keng!" Tiếng kẻng vang lên!

"Trụ vững!" Blues gào to.

Tôi giật mình, vội vàng giơ găng lên che cằm và cơ thể, Vương Khải Nha tung ngay một cú đấm tay phải đầy uy lực. Cả người tôi dội ra đằng sau va vào cột góc. Không ngờ nắm đấm của hắn lại mạnh đến thế!

"Phù!" Tôi thở phì phò, quả nhiên xứng đáng là thi đấu nhà nghề, chỉ một đòn đấm đã Kiến Hániến tôi căng cứng cả người.

Vương Khải Nha không đeo bám tấn công, vừa đứng chờ vừa ngoáy cái cổ to đùng, tay trái linh hoạt hơi đu đưa ngước ngực.

"Ê, đứng cho vững, kết thúc ngay giờ đây," Vương Khải Nha nói. Toàn mấy câu dậm dọa quen thuộc trong thi đấu nhà nghề.

Tôi ra hiệu qua loa với đối thủ đang nghe nanh múa vuốt, mắt đảo lên khán đài. Nếu kết thúc ngay bây giờ thì tôi muốn biết chị Tâm Tâm và Kiến Hán ngồi ở đâu, và rốt cuộc là có ai đến cổ vũ tôi.

Có lẽ Vương Khải Nha cũng hết sức ngạc nhiên. Tôi tỏ ý đợi chút rồi tính, hắn cũng không ra đòn, chỉ nhìn theo ánh mắt tôi quan sát khán đài đang chật kín khán giả.

"Đầu đất! bọn tao ở đây!" Có tiếng gọi to của Kiến Hán.

Tôi tìm ra chỗ ngồi của Kiến Hán. Hắn cầm bảng chữ "Nghĩa Trí vô địch" vẫy qua vẫy lại. Chị Tâm Tâm và siêu anh hùng Vũ Hiên ngồi ngay cạnh. Nhưng điều khiến tôi trợn tròn mắt là Khả Lạc và Người hùng Tia Chớp đã lâu không gặp cũng đang cười hì hì ngồi cùng bọn họ. Vũ Hiên trông hết sức phấn khich, có lẽ vì Người hùng Tia Chớp.

Người hùng Tia Chớp giơ ngón tay cái về phía tôi, đôi mắt già nua híp lại thành một sợi chỉ.

"Được nể mặt quá chừng," tôi cảm thán, tôi vung tay gầm lên một tiếng.

Phần đông Kiến Hánán giả huýt sáo, có lẽ rất không hài lòng về tôi.

"Vương Khải Nha, kết thúc thằng ranh đó nhanh đi!"

"Mau tẩn chết thằng đàu tóc ngố kia đi!"

"Đánh đi chứ! Đánh đi để còn xem trân sau!"

"Mẹ kiếp thi với chả đấu! Hai cái đồ bị thịt chết đi cho rảnh!"

Vương Khải Nha gầm lên một tiếng, từ từ áp sát. Nắm đấm trái như cái lò xo đầy đe dọa.

"Blues!" Tôi di chuyển bước chân, hai tay ở tư thế tấn công.

"Cái gì?" Blues đáp lời.

"Thi đấu nhà nghề ồn ào quá!" Tôi gào to, xông lên trước!

Trận đấu đầu tiên, bắt đầu!

"Cúi xuống! Mẹ kiếp!" Blues hét lớn.

Cú đấm của Vương Khải Nha ập tới, tôi Kiến Hánông làm theo lời Blues, chỉ dùng tay trái che mặt, quyết tâm hứng cú đấm này!

Bụp!

Vương Khải Nha hét to, gang tay trái của tôi tựa một lớp không khí, lực đấm xuyên qua đó, dội vào mặt tôi như một tạ chì. Tôi nghiến chặt quai hàm hai chân ghìm tấn để không bị bắn ngược về sau, hiên ngang đứng sừng sững giữa võ đài.

Thời gian thoáng như dừng lại.

"Hừ." Cánh tay trái tôi để sát mặt đã tê dại, quả nhiên là võ sĩ nhà nghề, không xoàng chút nào.

"Đừng quá coi thường trái đấm của bố mày." Vương Khải Nha rất bất mãn.

"Tao cứ tưởng đang được gãi ngứa chứ!" Tay trái tôi sắp sửa bốc khói.

Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển hai chân, trái đấm phỉa mau lẹ thọc về phía Vương Khải Nha. Nhưng gã này sở hữu một tốc độ rất không tương xứng với cơ thể kềnh càng, linh hoạt tránh được ba cú đấm của tôi, sau đó, chỉ với một bước chân đã vòng sang cánh phải tôi.

Tôi lập tức khom người, chủ động xông vào Vương Khải Nha, đón một loạt cú đấm trái của hắn. rồi trong chuỗi âm thanh bụp bụp, tôi ra sức tung một cú đấm vào cơ thẻ đô con của đối thủ.

Vương Khải Nha cười gằn, cú đấm của tôi một lần nữa rơi vào hư vô.

"Xem mày hứng nổi mấy cú đấm!" Cơ thể Vương Khải Nha bắt đầu vờn phải vờn trái, tiếng nói của gã truyền qua mic gắn bên cạnh sàn đấu vang khắp khán đài. Đây

là trò kích động không khí của giải quyền Anh nhà nghề.

"Không đau, chả ngứa!" Tôi từ từ cử động cánh tay trái đã tê dại, mắt nhìn dán vào tư thế chuẩn bị tấn công liên tục đảo trái ghé phải của Vương Khải Nha. Mặc dù mồm nói cứng không đau không ngứa, nhưng kỳ thực loạt đấm trái lia lịa vừa rồi của hắn đã khiến tôi xây xẩm mặt mày.

"Đỡ này!" Vương Khải Nha triển khai kỹ thuật Dempsey Roll siêu đẳng, nửa trên cơ thể vờn sang cánh trái tôi, kế đó trái đấm phải bật lên như lò xo tung về phía tôi.

Tôi tạm chặn được cú đám này bằng tay trái, nhưng sức công phá của tuyệt chiêu Dempsey Roll cực lớn, cả người tôi bị hất tung lên, đập vào dây thừng chăng quanh võ đài.

"Hay!" Khán giả đồng loạt hò reo. Không hiểu hào hứng trước phong cách quyết đấu không né đòn của tôi, hay với cú đấm dữ dội của Vương Khải Nha.

Tôi thừa lúc Vương Khải Nha còn ở cự ly xa, tranh thủ dõi mắt lên khán đài, chị Tâm Tâm há hốc mồm, hai tay nắm chặt tay Vũ Hiên.

Điên thật.

"Thằng ranh, đừng có phân tâm!" Blues rú lên.

Vương Khải Nha chủ động áp tới. Gan ruột đang bừng bừng, tôi đứng thẳng lưng hét to một tiếng.

"Coi chừng!" Hai chân tôi găm cuống sàn, cả người cog lại, bật tới, tung một cú đấm "linh dương" nhằm thẳng cằm Vương Khải Nha.

Vương Khải Nha một lần nữa mất tăm, cú đấm "linh dương" của tôi chỉ giáng vào không khí.

Định thần đã thấy Vương Khải Nha lại khởi động kỹ thật Dempsey Roll, một luồng gió mạnh thốc tới mé phải.

Cú đấm trái của Vương Khải Nha vung lên, nhằm vào bụng tôi, một cú đấm móc!

"Đấm đi!" Tôi gào lên, Kiến Hánông tránh né, nín thở.

Cú đấm móc của Vương Khải Nha xuyên vào bụng tôi, cơ thể tôi như sắp nổ tung, muốn há miệng ra hét lớn, nhưng không kìm được ộc một đống bầy nhầy ra thẳng mặt Vương Khải Nha, Vương Khải Nha kêu thất thanh, cả khán đài dậy sóng.

Tôi chẳng màng đến hình tượng, tóm ngay lấy cơ hội nghìn năm có một, nhằm mặt Vương Khải Nha tang một cú đấm "kim cương sát thủ". Vương Khải Nha bất ngờ không kịp tránh, khuỵu chân xuống giữa võ đài, gục ngã hết sức nhanh gọn.

"Hự!!!" Tôi hét lớn, gắng gượng dựa vào dây đài, tiếp tục phun về phía khán đài những thứ lúc nãy còn chưara hết.

Blues chạy lại gần, đập tay xuống sàn đấu hỏi tôi: "Này! Cậu không tránh nổi hay là không muốn tránh thế?"

"Em là thằng không sợ bất cứ cú đấm nào hết!" tôi gào lên. Lời tuyên bố của trang nam nhi truyền qua mic gây rung động cả khán đài. Tôi vừa nhìn chị Tâm Tâm vừa nôn ọe, chị đang đứng hẳn lên hô to những con số.

Lúc này trọng tài cũng đã chạy vào giữa võ đài bắt đầu đếm giây. Vương Khải Nha phẫn nộ đẩy trọng tài ra, loạng choạng đúng lên. Tiếc quá, nếu không vì lúc đó bụng tôi dính đòn tiêu hao phàn lớn sức lực, thì một cú "kim cương sát thủ" đúng cơ hội ngon ăn vừa rồi cũng đủ đánh Vương Khải Nha ngất xỉu tại chỗ.

"Bố láo!" Vương Khải Nha dùng tay gạt bừa bãi nôn trên mặt, nổi điên lao về phía tôi.

"Ai sợ!" Tôi xông lên, rồi bất ngờ nhảy ngược về sau tự va vào dây đài, mượn lực đàn hồi lao về phía trước, vung tay phải tung ra một cú "đấm xoáy chân vịt" đầy uy lực!

Vương Khải Nha đấm hụt tôi vì cú nhảy lùi đó, còn tôi chiếm được ưu thế tấn công bất ngờ, một cú đấm xuyên thẳng mũi Vương Khải Nha, toàn bộ sức mạnh trong người tập trung hết vào đòn đánh.

"Đổ xuống!" Tôi thầm gào lên. Cảm giác ở đầu gang tay rất trọn vẹn. Chính là cú đấm này rồi!

"Phù!" Tôi thở dốc, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chị Tâm Tâm trên khan đài, giơ cả hai tay lên tuyên bố thắng lượi.

"Cẩn thận!" chị Tâm Tâm hét lên.

Tôi cứng người, cảm thấy trên mặt bỏng rát, khét mùi cao su cháy.

Keng!

Chuông hiệp một vang lên. Trận đấu kết thúc.

Tôi mở hai mắt, in vào giác mạc là ánh mắt lo lắng của chị Tâm Tâm, và một mớ sao bay lượn trên đỉnh đầu.

"Còn đau không?" Chị Tâm Tâm túm lấy mũi tôi, nở nụ cười tinh nghịch khác hẳn lúc nãy.

"Á!" Tôi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo, chỉ cảm thấy đầu rất đau, bụng rất đau, cả người đau ê ẩm.

Tôi định ngồi dậy, nhưng bị chị Tâm Tâm ấn nằm trở lại giường.

"Đù, cậu thua con mẹ nó rồi." Blues ngồi một bên, lật xem tạp chí mát mẻ, giọng rất thờ ơ.

Tôi không đủ sức mở mồm ra hỏi, đành cố nhớ lại...

"Khoan đã! Em thua rồi á?" Người tôi nẩy bật lên.

"Thua rất không đáng!" Giọng của Kiến Hán. Tôi nhìn sang bên cạnh, hắn đang vắt khăn bông cùng Khả Lạc. Kiến Hán nhe nhởn đứng lên, thay cái khăn đắp trên trán tôi bằng cái mới. Đây hình như là phòng nghỉ của võ sĩ.

Tôi ngơ ngác hết sức, hỏi: "Nhưng em rõ ràng đã đốn gãy cái thằng vờn vờn họ Vương đó rồi mà?"

Blues ngáp dài, cầm điều khiển ti vi lên bấm bấm. Màn hình ti vi đầu giường lập tức hiện ra khung cảnh năm giấy trước khi trận đấu kết thúc. Rõ ràng Blues và mọi người đã xem những hình ảnh này rất nhiều lần.

Trên to vi, tôi giơ cao hai tay hớn hở, Vương Khải Nha mà tôi cứ ngỡ đã bị đấm gục hóa ra chưa hoàn toàn ngã xuống. Gã đô con khuỵu một đầu gối xuống bên cạnh tôi, sau đó từ từ gượng dậy.

Tiếp theo, trận đấu kết thúc một cách quay cuồng vào đúng lúc tôi đang dương dương tự đắc.

"Mắt cậu nhìn đi đâu thế? Cả trận đấu chẳng nhập tâm gì cả. Ha ha ha." Blues không trách cứ tôi, ngược lại còn cười ha hả.

Chị Tâm Tâm đỏ mặt, nhưng lập tức bt trở lại, nói:" Em thật là, phải tập trung thi đấu chứ, sao chẳng chịu tránh đòn thế? Cứ để bị đấm vui lắm à?"

Tôi cười trừ, chỉ hỏi: "Không tránh không né, có phải rất dũng cảm không nào?" Đưa mắt nhìn quanh, tôi Kiến Hán không thấy Vũ Hiên.

Kiến Hán nhìn thấu bụng dạ tôi, nói: " Vũ Hiên về đi làm rồi. Anh ấy phải bỏ giờ làm đến xem mày thi đấu đáy."

"Tia..., ờ..., ông ấy đâu rồi?" Tói nhớ ra Người hùng Tia Chớp bặt tín đã lâu nhưng vẫn đến cổ vũ mình. Có điều Blues không hề biết chúng tôi quen thân với Người hùng Tia Chớp.

"Ông ấy xem hết trận đấu của anh, ký tặng Vũ Hiên xong thì đi về rồi." Khả Lạc cười hì hì, noi: "Ông bảo anh đánh khá lắm, so với hồi ở nhà hoang thì ra dáng hơn hẳn."

Blues không hiểu gì, hỏi: "Mẹ kiếp, ông già đó là ai? Còn ký tên?"

Tôi không trả lời, chìm đắm trong niềm hứng thú từ trận đấu đầu tiên vừa trải qua.

Mặc dù bị thua, nhưng cũng chẳng sao, tôi đã thể hiện được vẻ dũng cảm của một thằng đàn ông, đó mới là mục đích của tôi.

"Còn cười! Hệt đứa trẻ ranh." Chị Tâm Tâm cầm túi đi chườm các vết bầm tím trên người tôi.

"Gì? Trẻ ranh?" Tôi tặc lưỡi, Kiến Hán và Khả Lạc ngồi bên xô nước bật cười khúc khích.

"Chắc tại đầu kiểu này xui, lần sau chị cắt cho em kiểu tóc chiến thắng mới," chị Tâm Tâm nói.

Tôi thiếu chút nữa lại ngất xỉu, thì ra con dường chứng minh chất đàn ông chân chính lại khó khăn chồng chất đến thế. Tình yêu của tôi thật là đau đớn.

"À này, đã sắp xếp trận tiếp theo cho cậu rồi nhé. Hai tuần nữa chiến với siêu sao mới nổi Miyamoto Sấm Tang Lễ. Cơ hội lớn đấy." Blues tắt ti vi, vừa nói vừa cười hì hì.

"Sao nhanh thế?" chị Tâm Tâm có vẻ lo lắng.

"Mẹ kiếp. Nó đấm trận này quá đủ chất giải trí, không chỉ nôn vào mặt Vương Khải Nha, mà còn liên tiếp sử dụng hai đòn tuyệt chiêu rất khoa trương, lại thêm thằng nhóc không tránh không né, mắt nhìn nháo nhác láo liên như thằng điên. Khà. Mặc dù chỉ mỗi một hiệp, nhưng phản hồi của khán giả rất tốt. Hiệp hội tổ chức thi đấu rất hài lòng. Vì thế trận tiếp theo được bố trí rất sớm. Cặp đấu này cũng hấp dẫn đây!" Blues tỏ ra rất hứng thú. "Tớ làm người quản lý của cậu quá là đúng đắn. Tỷ lệ cá cược tăng gấp đôi rồi."

Tôi cười khô khốc: "Em đấu thua, sếp có được phần trăm nào đâu."

Blues cười hề hề: "Mẹ kiếp, lão già này đương nhiên hiểu rõ giải nhà nghề hơn cậu. Tớ đã yêu cầu hiệp hội xếp trận của tớ sát dít trận của cậu. Hê hê, nhưthế, trận của tớ sẽ được hưởng sái tí nhiệt, đương nhiên tỷ lệ cá cược cũng tăng."

Tôi gật gù, quay sang hỏi chị Tâm Tâm: "Chị Tâm Tâm, em kiếm được năm nghìn đồng nhé, chị muốn gì không em mua quà tặng chị."

"Lần sau lại tặng chị vé xem nhé." Chị Tâm Tâm cười, vỗ vỗ vào má tôi.

Tôi vui vẻ nhắm mắt lại, cơn đau khắp người dịu đi rất nhiều.

Hai tuần để hồi phục, về cơ bản là đủ. Tôi còn có thời gian lên núi sau thăm Người hùng Tia Chớp và Aristote.

Lúc này, một huấn luyện viên xông vào phòng nghỉ, nói oang oang: "Tàn dư của bảng Đầu Lâu ở Tây thành phố tấn công nhà tù, chắc là muốn cứu đại ca bị bắt cách đây không lâu. Hiệp sĩ Siêu Thanh vừa mới đến nơi! Tất cả các kênh đều đang đưa tin trực tiếp!" Rồi bật ti vi lên. Cả đám võ sĩ mồ hôi đầm đìa cùng ùa vào phòng nghỉ, đứng dồn bên cạnh tôi.

Tôi thở dài, theo dõi cuộc đối đầu Thiện -Ác trên màn hình LCD, không hề kém cạnh phim Siêu nhân.

Cảnh sát trại giam nằm la liệt.

Hàng rào điện bị cắt hỏng.

Tường bao thủng hàng chục lỗ.

Tàn dư băng Đầu Lâu mặc đồ da liền thân màu đen, nhô lên thụp xuống,vây chặt Hiệp sĩ Siêu Thanh trong bộ đồ xanh rực rỡ, miệng hò hét thách thức.

Tiếng đạn rít, tiếng gào thét, tiếng nổ, tiếng khiên chống đạn của cảnh sát va vào nhau, cả những tuyệt chiêu của Hiệp sĩ Siêu Thanh - Vũ Hiên, chiêu nào cũng đinh tai nhức óc.

Tôi nhìn siêu anh hùng mà mình ngưỡng mộ nhất trên màn hình, sau đó nhìn chị Tâm Tâm.

Chị Tâm Tâm chảy nước mắt, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện, thỉnh thoảng nhắm nghiền mắt run rẩy, rồi lại mở mắt lầm rầm cầu khấn.

Biểu cảm này, chưa từng xuất hiện, dù chỉ một khoảnh khắc, trong suốt trận đấu vừa rồi của tôi.

Sau đó, Hiệp sĩ Siêu Thanh đứng hiên ngang giữa đám cướp tù gục ngã la liệt, không mất sợi tóc nào. Cảnh sát ùa lên. Hiệp sĩ Siêu Thanh lướt đi mất hút.

Chị Tâm Tâm thở phào, khuôn mặt ánh lên một niềm hạnh phúc mà tôi tìm kiếm suốt đời.

"Mẹ kiếp. Đây mới là siêu anh hùng," Blues lẩm bẩm.

Kiêu hãnh như bác ta mà còn phải nói thế.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Siết chặt.