Bị Người Yêu Lừa Làm Gái

Chương 41

Chương 41
Một loạt tin nhắn bao gồm cả những tin nhắn từ tháng trước và rất lâu từ trước đó.Tôi đọc…

—Mạnh Vũ,anh định tránh em đến bao giờ?

—Anh lại về Việt Nam à?

—Vết thương của anh còn chưa đỡ,anh định đi đâu?

—Em sẽ nói với bố mẹ anh.

—Mạnh Vũ quay về Nhật Bản ngay lập tức?

—Em gọi điện sao anh không nghe?

—Anh đang làm gì?anh đang ở đâu?Anh đang ở cùng với Quỳnh Anh sao?

—Anh nghĩ thế nào lại đi yêu một người đã từng làm gái chứ?

—Nếu anh không quay về Nhật Bản sớm thì em hứa sẽ về Việt Nam tìm anh bằng được..?

Hầu hết những tin nhắn đó Mạnh Vũ ít khi trả lời,hầu như chỉ hiện lên hai chữ đã đọc.Tuy nhiên có một dòng tin nhắn mà anh rep lại cho cô gái tên Trang kia khiến tôi không thể không rời mắt.

—Em hỏi vì sao anh lại yêu Quỳnh Anh ư?Vì Quỳnh Anh cô ấy không giống em,anh yêu cô ấy vì cô ấy chính là cô ấy,chứ không phải ai khác.

Đúng..Quỳnh Anh vẫn hồn nhiên mà ngây thơ như vậy đấy.Đó là tôi của ngày trước,còn bây giờ,bây giờ vẫn vậy,chỉ là sau khi quen Mạnh Vũ thì càng trưởng thành mà mạnh mẽ hơn thôi.

Thậm chí lúc yêu anh đến giờ,tôi chẳng nhớ là mình đã cười bao nhiêu lần?nước mắt từ đó cũng rất ít khi rơi?

Ngồi suy nghĩ một lúc,tôi mới mạnh dạn chụp một bức ảnh Vũ đang nằm viện gửi cho cô gái tên Trang với dòng nhắn :

—Xin chào bạn.Mạnh Vũ vừa gặp một chấn thương.Hiện giờ Vũ đang nằm trong phòng 2 -KB khu A khoa chấn thương bệnh viện X-Hà Nội.

Chỉ mất khoảng 1 phút để cô gái hồi âm lại

—Xin hỏi ai đang cầm điện thoại của Vũ đấy ạ.Có thể gọi nói tình hình cụ thể cho tôi nghe không?

Bàn tay run run của tôi gõ từng chữ

—Xin lỗi tôi không phải quen biết với người bạn này của cô.Cô đang ở nhật bản đúng không,nếu cô cảm thấy lo lắng cho anh ta thì có thể về Việt Nam 1 chuyến được không?Hoặc là cô có thể liên hệ gia đình của anh ấy hộ tôi được không?

—Người đang nhắn tin của tôi là trai hay gái vậy.

Do dự một lúc tôi mới rep lại

—Tôi là con trai

—Vậy tại sao bạn lại biết tôi và gia đình Anh Vũ đang định cư ở Bên Nhật vậy…

Đúng thật là tôi có nói hơi quá,cũng chỉ vì muốn cho Trang biết mà giúp anh ấy thôi.Nếu cứ nhắn qua nhắn lại thế này e rằng sẽ bị phát hiện mất.

—Xin lỗi,tôi chỉ có thể nói được thế thôi.Mọi chuyện mong cô giúp đỡ.

—Quỳnh Anh?Là cô phải không?

Tôi như giật mình khi thấy dòng chữ mà Trang gửi ỏ meserger,đúng trang đã hiểu đúng và nghĩ đúng về đối phương đang nhắn tin của cô ấy.Tôi chỉ đọc cũng không có ý muốn muốn rep lại.Tình hình của anh hiện tại,nếu về Nhật Bản mà tìm được sơ đồ chữa trị phù hợp thì không chừng sẽ khoẻ lại nhanh chóng.

Tôi đặt điện thoại về vị trí cũ,sau cùng nhìn anh lại một lần cuối rồi ra bến xe bắt tạm một chiếc xe khách về quê.

Về đến nhà trời cũng đã sâm sẩm tối.Rạp 100 ngày của bố thì đã rỡ,họ hàng cô bác cũng về thưa bớt,số còn lại chỉ còn anh em bạn gì thân thiết.

Vừa thấy tôi họ đã lao vào hỏi dồn dập khiến tôi không thể trả lời

—Chuyện xảy ra thế nào rồi?

—Thế thằng Vũ có sao không?

—Bị nó cho cả cái ghế vào lưng thế cơ mà?

—Thế khâu mấy mũi?

—Cái thằng Lúc trưa là thằng nào?

—Nó có quan hệ gì với mày hả Quỳnh Anh..

—Hay nó là côn đồ trước xích mích với thằng Vũ..

Tôi nhìn xunh quanh,thậm chí không còn được một lời hỏi thăm.Tôi thở dài,cố gắng gượng trả lời qua loa cho xong

—Hiện tại cháu rất mệt,mọi người làm ơn đừng hỏi nữa được không?Hôm nay mọi người vất vả rồi ạ,cháu cũng xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra,cháu xin phép lên phòng trước ạ.

Mẹ tôi đứng từ xa nhìn bóng lưng tôi tôi rời đi.Ánh mắt chất chứa nỗi lo lắng không hề ít.

Đợi tới khuya,khi không gian đã trở nên im ắng.Tôi mới xuống nhà

Mùi hương,nhan khói vẫn còn thoang thoảng dư âm.Tôi lay thái dương,lòng chợt dạ ra ngoài phòng khách uống cốc nước cho tỉnh táo thì vẫn thấy mẹ thức ở trong phòng thờ

Mẹ ngồi đó,mắt cứ nhìn lên bàn thờ có di ảnh của bố mà đăm chiêu suy nghĩ.Tôi bước vào.

—Mẹ ,sao giờ này mẹ còn ở đây.

Mẹ không nói,cũng không nhìn tôi.Mẹ xoay người ,cố lấy thêm một đoạn hương vòng để thay đoạn hương đã hết.Xong xuôi mẹ mới quay ra nói

—Quỳnh Anh,ra ngoài ban công,mẹ có chuyện muốn nói

Tôi ra trước,mẹ ra sau.Cái sương lạnh của buổi đêm làm tôi chưa kịp thích ứng.Tôi xoay người về hướng mẹ,cố gắng dõi theo nét mặt

Mẹ nói như sắp khóc

—Quỳnh Anh?nói cho mẹ biết,con và cậu thanh niên sáng nay đến gây rối có quan hệ gì?Cả Mạnh Vũ nữa.Hai đứa giấu mẹ điều gì đúng không?

Như bản năng sợ bị phát hiện,tôi quay người cố lấy lại tinh thần và tiếp tục nói dối.Tôi sợ,sợ mẹ phát hiện ra cái sự thật mà tôi không muốn nhắc lại.

—Dạ,cậu ta trước có hiểu lầm đôi chút với con và anh Vũ thôi.Chúng con sẽ giải quyết sau

Nét mặt mẹ như khá thất vọng với lời giải thích của tôi thì phải.Mẹ tiến lại về phía tôi.

—Nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói sự thật,nhanh lên.Hiểu lầm nhỏ mà người ta đến tận nhà mình để làm loạn à

—Con..

—Quỳnh Anh,nếu con còn nói dối mẹ thì mẹ sẽ từ mặt con ngay từ giây phút này

Cuối cùng lời doạ ấy cũng mẹ khiến tôi chấp nhận mà nói ra sự thật.

Tôi quỳ xuống,hai tay buông xõng,hai hàng nước mắt khẽ rơi.Giọng nói kể lên nấc từng hồi liên tục.

Cuối cùng cái quá khứ bị người yêu lừa làm gái ở bên Nhật,đã đến tai mẹ tôi.Mẹ tôi cũng đã biết.,,

Mẹ nghe xong ,toàn thân mẹ không cử động đủ thấy rõ mẹ sốc như thế nào.Mặc tôi quỳ ở đó,mẹ không nói mà đi vào thẳng trong nhà.Tôi nhìn theo bóng mẹ mà bất lực bật khóc

Làm cha làm mẹ,khi con gái bị lừa phải ngủ với đàn ông thì có ai mà chấp nhận nổi.Tôi không biết mẹ sẽ chịu và tiếp nhận cú sốc này ra sao đây.

—Mẹ con xin lỗi,con là đứa con gái bất hiếu.Mẹ thất vọng về con lắm phải không?mẹ chửi con đi,,thậm chí mẹ gϊếŧ con đi cũng được..

Đến hiện tại bản thân tôi còn cảm thấy ghê tởm tôi nữa là người khác.

Thực sự trong tận đáy lòng tôi vẫn không thể chấp nhận cái quá khứ đã từng đi làm gái.Dù có bị ép,bị lừa đi chăng nữa,cũng chẳng thể phủ nhận một điều rằng tôi đã từng làm gái.Đến tôi cũng không thể chấp nhận thì đừng nói đến việc người khadc nghe xong sẽ chấp nhận,Đặc biệt là mẹ của tôi.Tôi không đổ lỗi cho hoàn cảnh,cũng không đổ lỗi cho số phận,tôi trách và đổ lại cho chính con người mình sao lúc ấy lại ngu dại đến mức như vậy..

Nhưng cuộc đời mà…sai có thể làm lại,nhưng mà mãi mãi không thể trọn vẹn

---------