Bị Người Yêu Lừa Làm Gái

Chương 42

Chương 42
Mọi chuyện đến với tôi một cách dồn dập và vội vàng khiến tôi không thể nào tiếp nhận.

Ngay từ sáng sớm tôi đã ra khỏi nhà để mẹ đỡ khó xử.Có lẽ mẹ đang giận tôi lắm,giận tôi vì đã nói dối nhiều đến như vậy?giận tôi vì đã từng tự mình quyết định một quá khứ không mấy tốt đẹp.

Tôi bắt xe sớm lên thành phố chỗ bệnh viện mà Mạnh Vũ đang nằm.Không biết là anh đã tỉnh lại chưa,thực ra là có y tá chăm sóc hết rồi,cũng như Hạnh còn ở đó nên tôi mới yên tâm mà về nhà.

Hạnh thì vẫn còn giận tôi nên nó cũng không thèm nhắn tin hay gọi điện.Đi đến giữa đường thì xe bị hỏng nên hành khách phải đợi để sửa .Mất công trả tiền rồi,giờ bắt xe khác cũng được thôi nhưng mà làm gì có.Hơn nữa toàn là trái tuyến,nên đành phải đợi xe hơn 2 tiếng mới chữa xong.

Cũng gần 10h sáng mới lên tới Hà Nội.Bệnh viện hôm nay đông đúc hơn hôm qua khiến tôi tìm phòng bệnh của Mạnh Vũ hơi khó dù có khi số phòng của anh.

Vừa thấy bóng Hạnh từ xa xa,tôi đã vội chạy lại hỏi.Hạnh vừa thấy tôi thì ánh mắt biến sắc,thay đổi lạ thường.Nó ra dấu bảo tôi im lặng,sau cùng nó chạy ra kéo tôi đi xa khoảng 1 đoạn cách phòng bệnh Của Mạnh Vũ

Tôi khá bất ngờ trước hành động của nó

—Gì thế Hạnh

—Ra ngoài ghế đá kia với em một lát

—Mà rốt cuộc có chuyện gì

—Cứ ra đây với em rồi em nói

Ra đến nơi.Hạnh nó thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng thanh minh giải thích cho tôi nghe

—Chị biết ai đến thăm Anh Vũ không?

—Ai..?chị biết làm sao được

—Mẹ anh đấy và thêm một con bé láo xược đi cùng

—Em chắc chắn chứ.

—Họ mới đến lúc em vừa đến được tầm 10 phút.Bà mẹ có vẻ hiền lành điềm đạm nhưng cái con bé đi cùng hỗn láo lắm.Không phải chửi tục hay gì nhưng mà cứ lườm em.

—Cô gái đi cùng tên Trang phải không?

—Hình như là thế?Mà sao chị biết hay thế

—Chị đã nhờ cô ta thông báo với gia đình Vũ bên nhật.Chỉ không ngờ rằng họ lại sang đây nhanh đến như vậy.

—Chị liên lạc bằng cách nào

—Chị lấy điện thoại của Anh Vũ

—vâng em hiểu rồi

—Mà anh Vũ tỉnh chưa em?

—Anh ấy tỉnh rồi chị?từ đêm qua,em nghe y tá bảo thế.Sáng nay em đến thì anh ấy có hỏi chị đâu,em bảo chị về nhà lấy ít đồ.Em còn tưởng chị sẽ ở lại chăm sóc anh ấy chứ

—Hạnh à

—Quỳnh Anh,mỗi lần chị gọi tên em thế này là em sợ lắm đó

—Mẹ chị biết hết rồi

—Biết cái gì cơ?

—Biết chuyện chỉ ở bên Nhật bị đạt lừa làm gái,sau đó trốn được bị trục xuất về Việt Nam ấy.

Hạnh như sốc tột độ,nó mực mực không tin vào lời tôi nói

—Chị đừng đùa em kiểu thế nha,em giận hơn hôm qua đấy

—Chị nói thật

—Mà ai nói mẹ chị biết,đừng nói với em là Thằng Đạt

—Không,là chị nói

—Sao chị lại nói

—Mẹ chị nghi ngờ,chị nhất định phải nói em ạ.Dù đau lòng nói ra nhẹ hơn,chẳng ai có thể giấu mãi một bí mật cả.Và chị đã nói và thừa nhận với mẹ chị mọi chuyện

—Chắc mẹ chị giận chị lắm.Có phải hôm qua chị khóc cả đêm không?Nhìn mắt chị là em biết rồi.Dù sao em cũng mong chị phải thật mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện.

—Chị sẽ cố gắng..chỉ là không phải bây giờ..

Về phía Vũ,mẹ anh và Tranh đã có mặt ở bệnh viện.Có lẽ họ đang làm thủ tục xuất hiện để đưa Vũ về Nhật Bản điều trị sớm thôi.

Trang thì vẫn còn nghi ngờ,cứ đưa mắt nhìn xung quanh.

Mẹ Vũ thì vẫn thắc mắc lí do vì sao anh về Việt Nam nhiều lần như vậy,nhưng thấy anh trong tình trạng như này,bà cũng không muốn hỏi,hơn nữa,anh cũng lớn rồi,chỉ là lâu nay được sống thoải mái bên ngoài nên bà không để ý mấy.Nay bị thương nặng như vậy,việc mẹ anh bắt anh về Nhật là điều chắc chắn.

Hạnh đi vào

—Cháu đã nói với bác sĩ,đợi tình hình 2,3 ngày tới ổn hơn là có thể lên máy bay về nhật được rồi ạ

Mẹ anh trả lời một cách hiền hậu

—Bác cảm ơn

Trang thấy thế nói thêm vào

—Anh Vũ bị như này hẳn là có nguyên nhân.

Hạnh ghét Trang ra mặt

—Vậy cô thử hỏi Anh Vũ đi,mắc mớ gì trách móc tỏ thái độ với tôi.

—Cô..đúng là..

—Đúng cái gì,đây không phải bệnh viện tôi đã cho cô mấy bạt tai rồi.

Vũ nhăn mặt,tỏ ý nhắc nhở

—Hạnh và Trang 2 người ra ngoài một chút được không?Anh muốn được yên tĩnh một lát.Cả mẹ nữa..

Nói xong họ dần dần rời đi bỏ lại khôg gian cho Vũ.

Một lát sau,điện thoại Vũ rung lên.Nói thật bây giờ anh cũng khá khó khăn trong việc cử động nên là cẩn thận vẫn hơn.Nhưng khi vừa nhìn thấy dẫy số quen thuộc của tôi là anh vội nhấc máy

—Alo..

—Quỳnh Anh,em đang ở đâu?sao không đến thăm anh ?

—Anh tỉnh rồi đúng không?anh có đau lắm không,vết thương chắc không ổn chút nào đâu nhỉ?

—Anh đang hỏi sao em không trả lời

—Thì em cũng đang hỏi anh mà

—Vết thương của anh ổn,nhỏ thôi mà.Giờ đến lượt em trả lời anh

—Sao anh lại nói dối em

—Nói dối

—Chuyện về vết thương em đã nghe Hạnh nói cả rồi,anh đừng giấu em nữa

—Anh xin lỗi,chỉ là anh sợ em lo

—Anh thực sự còn ngốc hơn cả em đó,Mạnh Vũ ạ.Đau thì phải nói cho em nghe chứ

—Từ bây giờ có chuyện gì anh nhất định sẽ nói,chỉ là bây giờ muốn em đến thăm ,có được không?

—Em nhất định sẽ đến,nhưng bây giờ em đang bận chút chuyện.Đợi em một chút nữa thôi

—Chuyện gì không nói với anh được sao?hay là Thằng Đạt nó lại đến gây cản trở cho em

—Không,nó không làm gì em hết.Nhà em có chút chuyện riêng thôi.Chuyện nhỏ nên anh đừng quan tâm,bây giờ việc quan trọng nhất là anh phải cố gắng quay lại Nhật Bản để chữa trị vết thương

—Sao em lại biết chuyện anh sẽ quay lại về Nhật Bản?Có phải em đang ở quanh bệnh viện không?

—Nếu em ở bệnh viện thì em sẽ đến thăm anh,việc gì phải nói chuyện qua điện thoại này chứ.Anh không tin em sao

—Anh tin..

—Nhớ phải ăn uống cẩn thận,uống thuốc và nghe lời bác sĩ đó biết chưa?khi nào gặp em,nhất định phải đẹp trai hơn đó.

—Anh nhớ rồi.Mà giọng em lạ quá,có phải đang khóc không?

—Không,em bị cảm tí thôi.Nước mắt đâu mà khóc chứ.Mà anh nghỉ ngơi đi nhé.Em cúp máy đây.Em sẽ đến thăm anh sau

—Anh sẽ đợi em

Vừa cúp máy cũng là lúc tôi gục mặt xuống mà khóc.

“So với việc gặp anh,đối diện với anh,em ngồi đây khóc một mình có khi còn ổn hơn”

---------