Chương 40
Hạnh vừa tới,tôi đã vội vàng kể lại sự tình cho nó nghe.Nghe tôi kể xong nó cũng không ngạc nhiên là mấy.Hạnh nó bảo tôi ngồi xuống ghế ở dãy hành lang,nó vào trước nói chuyện với bác sĩ.Bệnh viện này có người nó quen,nên nó sẽ sắp xếp nhanh thôi.
Mãi một lúc sau nó mới đi ra.Tôi đứng ngồi không yên mới chạy lại hỏi
—Thế nào rồi Hạnh?
—Chị và em ra ngoài kia em nói chuyện với chị
Hai chúng tôi chọn không gian khá yên tĩnh trong khuôn viên bệnh viện.Hạnh ngồi xuống,đôi mắt em ấy lạc đi trông thấy,điều đó càng làm tôi hoang mang.
—Chị Quỳnh Anh này
—Ơi,chị nghe
—Thực ra cách đây vài hôm Đạt có đến tìm em ,và Anh Vũ cũng biết điều đó,nhưng đã giấu chị.Lí do anh Vũ về Việt Nam gấp như vậy cũng một phần là vì lí do này.Em đã không nói với chị vì sợ chị lo,bây giờ để xảy ra cớ sự này em thực sự xin lỗi chị và gia đình chị.
Hoá ra Vũ và Hạnh hai người đều biết sự xuất hiện của Đạt,nhưng đều giấu tôi.Tôi không trách,vì tôi biết họ đều là muốn tốt cho tôi.
—Không sao,chị hiểu,dù sao ân oán giữa chị và nó cũng không phải ngày 1 ngày hai có thể giải quyết.Chỉ là bây giờ,chuyện của chị làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người,thực sự chị không biết phải làm thế nào nữa..Từ gia đình rồi bây giờ đến Vũ,đều bị liên luỵ.
—Em còn một chuyện nữa muốn nói
—Đừng nói với chị là lại liên quan đến hắn ta
—Không,không phải liên quan đến Đạt mà Là Anh Vũ.Em nghĩ chị nên biết và cần biết.
—Được,chị nghe..
—Chị còn nhớ cái hôm mà chị ở sân bay em ra đón chị không?
—Chị vẫn nhớ
—Thực ra trước đó vài hôm,Anh vũ có liên lạc và nhờ em giúp đỡ.Ban đầu anh cứ giấu em,sau cùng cũng chịu khai là chị bị Đạt lừa,anh ấy thương tình nên đã mang tới cảnh sát,sắp tới sẽ bị trục xuất về Việt Nam nên đã nhờ em giúp đỡ và đón chị lúc ở sân bay.
—Cái đấy chị biết mà
—Nhưng chị biết vì sao mấy ngày ở bên phòng giam giữ tạm thời bên Nhật,anh ấy không đến thăm chị không?
—Chắc anh ấy bận,mới cả lúc ấy mối quan hệ của bọn chị không giống như bây giờ
—Không phải đâu,Quỳnh Anh ạ,Anh Vũ sau khi cứu chị ra khỏi tay Đạt thì đã bị nó nhắm tới.Ngay sau cái hôm đưa chị đến cảnh sát ấy,thì đêm về anh ấy bị bọn thằng Đạt thuê người đánh đến chấn thương cả bả vai phải đi bệnh viện cấp cứu.Mấy hôm trước lại phải nhập viện phẫu thuật lần hai.Vết thương chưa kịp lành đã về Việt Nam để gặp chị.Rồi hôm nay,khi Đỡ cái ghế cho chị thì đã vô tình chạm vào vết thương cũ.Vừa em vào gặo bác sĩ,họ bảo anh khó mà hồi phục lại,có khả năng hoại tử và liệt luôn nửa bả vai bên trái.
Những lời Hạngh nói như vết dao đâm trực diện vào trái tim tôi.
—Hạnh em nói dối phải không?
—Em không nói dối,tất cả đều là sự thật.Anh Vũ,thực sự rất yêu chị.Chị thử hỏi xem,nếu anh ấy không yêu chị,không thương chị thì anh ấy có cần phải làm nhiều điều để bảo vệ cho chị hay không.Em nói ra những điều đó không phải là em trách chị,chỉ là em muốn cho chị thấy rằng anh ấy thực sự yêu chị nhiều đến thế nào
Hoá ra người đàn ông lạnh lùng trước giờ là như vậy sao.anh luôn lặng lẽ phía sau âm thầm mà giúp đỡ tôi như vậy.Ngay cả cái chuyện anh nói anh yêu tôi anh cũng chưa một lần thổ lộ,nhưng anh đều công khai với mọi người.Anh hơn tôi 6 tuổi,trong khi tôi mới chỉ có 19..Vậy mà anh sẵn sàng chấp nhận một người từng bị lừa làm gái để yêu.
Thực ra khi suy nghĩ về chuyện tôi và Vũ yêu nhau,tôi có một suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.Tôi thử suy nghĩ xem một người con gái bị lừa làm gái liệu có xứng đáng với một người đàn ông bao dung và vị tha giống như anh không?
Ban đầu tôi nghĩ đó là điều quá là hoang đường,lâu dần chính vì trái tim ấm áp mà chân thành đó khiến tôi rung động.Tôi biết mình không thể bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy.
Những việc tôi làm anh đều biết,nhưng những việc anh làm tôi đều phải nghe qua miệng của người khác.Khi ở bên tôi anh cũng không đề cập đến quá nhiều chuyện tương lai,vì anh biết trái tim tôi còn quá tổn thương để tính tiếp chuyện sau này.
Tôi đã từng yêu một người,bị người ta lừa làm gái..Và rồi hôm nay tôi yêu anh,tôi lại làm anh tổn thương.
Thực ra có đôi lúc tôi cứ hay tự hỏi lòng mình xem thực ra anh và tôi,đối phương ai mới là người có tình cảm nhiều hơn.Trước giờ tôi cứ nghĩ tôi yêu anh nhiều hơn,nhưng sau khi nghe những lời Hạnh nói,tôi chắc chắn một điều,anh yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh
Chỉ có điều cách yêu của anh lạ lắm,không hoa mĩ ,phô trương,thậm chính miệng anh chưa bao giờ nói anh yêu em hay gì cả.Tất cả những gì anh làm đều thể hiện qua hành động.
“Mạnh Vũ,có lẽ kiếp này em nợ anh hơn cả một cuộc đời”
Tôi ngồi tha thẩn một mình trên ghế đá ngoài bệnh viện.Hạnh đã rời đi từ lúc nào.Có lẽ con bé cũng khá thất vọng về bản thân tôi.Thực ra Hạnh hơn tôi nhiều tuổi,nhưng nó vẫn gọi tôi là chị vì nó bảo “Quỳnh Anh là người anh Vũ thích nên em sẽ gọi chị là chị.Như thế mới thực sự tôn trọng”
Chính Mạnh Vũ là người giúp tôi vực dậy tinh thần tốt như vậy.Là người đã giúp tôi trở thành một chiến binh mạnh mẽ.
Tôi đã quá quen thuộc với hình ảnh anh ấy bước về phía tôi,bây giờ,Hạnh nói anh ấy có nguy cơ bị liệt nửa vai trái,tôi làm sao mà chấp nhận nổi đây.
Tôi đứng dậy,cố gắng dặn bảo thân không được phép rơi nước mắt.Những thứ cần làm bây giờ là phải làm trước.Yếu đuối rồi ai xem,ai an ủi.
Bác sĩ cũng chỉ dám băng bó lại vết thương mà cũng không dám can thiệp nhiều.
Nhìn anh nằm trong phòng bệnh,khoé miệng nhợt nhạt hẳn đi,da thì lại xanh xao trông thấy.
Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh anh.Tôi chạm nhẹ vào bàn tay mà anh đã từng ôm tôi,tôi khóc,khi đối diện với anh tôi không nghĩ mình có thể mạnh mẽ được nữa.
—Mạnh Vũ..
Đến cái tên của anh giờ tôi cũng chẳng còn đủ tự tin để gọi nữa.Mệt mỏi,mọi thứ xen lẫn trong cảm xúc của tôi lúc này là từ bỏ.
—Anh mệt lắm đúng không?
—Em biết anh mệt mà..Tại sao lại giấu em,tại sao không nói với em.Những điều em làm anh đều biết,vậy tại sao,những việc anh làm em đều phải nghe qua người khác.
Thực sự cảm xúc lúc này không còn gì để diễn tả hơn nữa.Đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua,anh vẫn chưa tỉnh lại.Có lẽ vết thương của anh vẫn còn đau lắm nên anh muốn nghỉ.
Tôi cũng chẳng biết có cách nào để liên lạc với gia đình anh ở bên Nhật.Vô tình điện thoại anh được các bác sĩ để trên bàn nhấp nháy vài tin nhắn.Ban đầu tôi không để tâm,nhưng biết đâu có thể tìm cách liên lạc được với gia đình anh nên tôi đành đứng dậy,cầm chiếc điện thoại đó lên
Điện thoại anh không đặt mật khẩu,màn hình là ảnh của tôi khiến tôi càng xúc động hơn.Tin nhắn từ meserger gửi đến,điện thoại anh vẫn để mạng,nhưng chỉ còn 20% ,số lượng tin nhắn từ một facebook có tên “Trang Wantanabe” hiện lên rất nhiều.Nghe tên “trang”có điều gì đó quen quen,tôi quay lại nhìn anh một hồi lâu một cách ngập ngừng,sau cùng vẫn quyết định ấn vào phần tin nhắn để đọc.
---------