Chương 39
Còn nhớTrong cái bữa 100 ngày của bố thì Đạt xuất hiện.
Lúc ấy mọi người còn đang uống bia,rượu rồi ăn đồ nên làm gì có ai để ý đến thái độ của hắn.Hơn nữa,ai cũng tưởng là khách nên cũng không để ý cho lắm.
Đợi đến khi nó ngồi xuống một bàn cỗ trên cùng.Nó với cái cây thuốc lào,rít một hơi.Trong nó lúc này chẳng khác gì một ông lão.Nó để râu,da nó sạm đen lại vì đi dầm nắng.Mặt nó còn bị một số vết thương,tôi cũng không rõ là bị ngã hay bị đánh.Thân hình thì gầy trông như thằng nghiện.
Mợ tôi vốn dĩ trước giờ là người kị tính nên hay quan sát.Vừa thấy cậu thanh niên này vào đã sinh nghi.Ban đầu mợ tôi cứ tưởng là nghiện vào xin đểu,nhưng nhìn dáng vẻ cũng không đến nỗi.Lúc ấy mợ mới chạy ra chỗ tôi để hỏi
—Quỳnh Anh này
—Dạ,con nghe đây mợ
—Mày nhìn cái thằng kia xem.Có phải bạn mày không?
—Bạn nào ạ?
—Cái thằng ngồi bàn gần đầu kìa
Tôi đưa mắt nhìn theo cái chỉ tay của mợ.Toàn thân tôi đơ cứng,hơi thở không còn đều,cả người dường như chết lặng khi thấy dáng vẻ và khuôn mặt ấy.
Mợ nhận thấy vẻ khác lạ của tôi thì nhéo tôi một cái rồi nói
—Quỳnh Anh,sao thế,sao lại đơ hết người thế.Thế nó có phải bạn mày không?
Tôi không còn nghe thấy lời Mợ nói nữa,toàn thân như chết lặng,tai ù đi thấy rõ.Mợ lay lay tôi mấy lần tôi mới tỉnh.Vũ lúc này thấy vậy ngó ra,biết có chuyện lạ bèn chạy ra xem xét tình hình
Mạnh Vũ nói
—Có chuyện gì vậy Mợ,Quỳnh Anh?
Miệng tôi mấp máy
—Anh,,đạt..
—Cái gì,em vừa nói gì Đạt
—Thằng Đạt
Vũ lúc này mới hiểu ra vấn đề.Đạt thì cũng đã nhìn thấy tôi và Mạnh Vũ.Anh ta đứng dậy đi đến chỗ hai bọn tôi và mợ.Vũ kéo tay tôi lại đằng sau lưng anh.
Đạt cười..hắn nói
—Lâu quá rồi không gặp,Quỳnh Anh,Mạnh Vũ.
Vũ không tiếp lời,anh chỉ quay sang nói với mợ tôi cho mợ yên tâm mà rời đi
—Đây là người quen của bọn con.Mợ ra ăn với mọi người đi ạ.Con và Quỳnh Anh sẽ tiếp.
—Thế mợ đi nhé.
Đợi mợ đi xa một khoảng cách nhất định,Vũ mới ghé sát tai vào Đạt mà nói
—Mày đến đây làm gì?Có chuyện gì tao với mày ra ngoài nói chuyện.Hôm nay nhà Quỳnh Anh có việc bận,tao không muốn làm ảnh hưởng
—Mạnh Vũ à,tao không nói chuyện với mày.Tao đến đây là để gặp con Quỳnh Anh.Sao mày cứ phải giấu nó sau lưng mày thế.Bảo nó thò cái mặt ra tao xem phát nào.
—Mày nên rời khỏi đây trước khi tao điên lên
—Mày tưởng doạ được thằng này là ngon á?
Tôi phía sau sợ hãi chỉ dám bám chặt vào mép áo anh mà nói khẽ.
—Anh ơi,bình tĩnh đi.Em biết tính nó,mình càng làm càn nó càng dễ manh động.
Vũ gật đầu,anh quay sang tiếp tục thương thảo với Đạt
—Mày muốn gì?nói đi
—Tao muốn gặp Quỳnh Anh
Tôi bước ra trước mặt rồi nói.
—Anh Vũ,để em đi nói chuyện với nó
Tại vì hôm nay quan khách cũng nhiều,hơn nữa sợ Đạt nhỡ mồm mà nói ra những điều không nên nói.Hắn mò tận tới đây chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Đạt nghe xong cười lớn làm mọi người xung quanh chú ý.
—Tao đổi ý rồi,tao có nên kể cho hàng xóm họ hàng nhà mày biết tí quá khứ bên Nhật. của mày không nhỉ?
Vũ nói vào
—Đạt,tao cấm mày.
—Thằng chó,tao cứ thích nói ấy
Trong lúc đôi co không kiềm chế được cảm xúc mà Vũ đã lỡ tay đấm mạnh một cái vào mặt Đạt.Hắn không kịp đỡ mà nằm lăn ra giữa sàn.Mọi người lúc này mới thực sự chú ý.
Đạt máu mồm chảy xuống,miệng liên tục chửi thề
—Mẹ thằng chó,mày dám đánh tao á
—Mày đến đây nói chuyện tử tế tao tiếp,không thì cút
—Mẹ kiếp,tao cho chúng mày chết hết bây giờ.
Mấy ông chú thấy thằng Đạt doạ Vũ cũng định xông vào Đánh cho nó một trận vì dám gây rối nhưng bị Vũ can ngăn và nói sẽ tự giải quyết nên thôi
—Tao với mày có gì ra ngoài giải quyết,ở đây nhiều người lớn.Mày không nể tao thì cũng nể mặt người lớn.
—Tao bảo chúng mày điếc à.Tao muốn gϊếŧ người.
Hắn nói vừa dứt câu thì tay hắn cầm cả cái ghế nhựa lao thẳng về phía Quỳnh Anh mà gằn lên
—Quỳnh Anh,tao phải gϊếŧ mày,gϊếŧ chết mày.,
Vũ thấy vậy nhanh chóng lao vào đỡ tôi
“Bụp””
Cái ghế nhựa vỡ làm đôi sau khi Đạt đập thẳng vào bả vai trái của Vũ.Máu bắt đầu chảy thấm dần vào áo anh.
Vết thương Cũ ở bênNhật vừa mới phẫu thuật lại xong,còn chưa kịp ăn da non.Anh đau đớn ,tôi ngồi sụp xuống đất ôm anh mà sợ hãi
Còn về phía Đạt thì bị mấy ông chú nhà tôi lao vào đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.Cũng chẳnng biết tình hình nó thế nào
Tôi gọi taxi chở anh ngay đến trạm xá gần nhà,người ta sơ cứu qua rồi nói vết thương nghiêm trọng nên phải chuyển lên cấp tỉnh,cấp thành phố.
Nhìn vết thương của anh,tôi lo lẮm.Nên quyết định đưa anh lên hẳn thành phố.Lúc nên tới nơi thì anh cũng gục luôn tại chỗ
Tôi lại một mình nên cũng hoảng.Nghe bác sĩ bảo cái gì mà cái đinh ở xương bả vai bị nứt hay gì ấy.Tôi cũng chẳng hiểu.Tôi vơ lấy điện thoại mà gọi cho hạnh.
Hạnh nghe xong thì vội vàng chạy ngay tới.Còn ở nhà thì tình hình không khá khẩm là bao nhiêu.Mẹ thì lo,cô bác chú dì vẫn hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.Còn Đạt thì bị đánh một trận,vùng dậy bỏ chạy không biết đang trong ngõ nghách nào..
---------