Chương 38
Hạnh tưởng như chết đi khi nghe câu nói đó từ Đạt.Cô hét lên trong vô vọng
—Mày,tao sẽ không để mày làm hại chị ấy thêm lần nữa đâu
—Mẹ kiếp,mày còn hơn cả tuổi nó đấy Hạnh à
Hạnh mơn trớn phía sau túi xách để lấy bình xịt hơi cay mà cô hay mang theo người.Nhân cơ hội Đạt không để ý,cố đưa tay thẳng ra mà xịt tới tấp vào mặt hắn
Đạt thì một chất lỏng bắn vào mặt thì cảm thấy toàn bộ da vô cùng đau rát.Hắn bỏ tóc của Hạnh,hai bàn tay ôm lấy mặt mà gào lên trong đau đớn.
—Hạnh,mày dám
Khi nhận thấy Đạt đã tránh xa mình một khoảng cách vừa đủ,lúc này Hạnh mới vội vàng mở cửa lầu 10 để nhanh chóng vào nhà.
Hạnh sợ,bàn tay của con bé run run lên đến độ không xác định được đâu là ổ khoá,đâu ra chìa khoá.Cuối cùng,nó cũng mở được khoá mà vào trong nhà.
Hạnh chốt cửa,toàn thân ngồi sụp xuống đất thở phào.Phía bên ngoài,đạt vẫn ôm mặt đau đớn đuổi theo,nhưng không kịp.
Vừa chưa hết nỗi sợ,điện thoại của Hạnh đã rung chuông,Cô đưa mắt nhìn vào màn hình.Là Mạnh Vũ,anh đang gọi bằng meserger.
—Alo…alo
Hạnh phải nói lại 2 lần mới rõ được chữ.Phía bên kia,Vũ thấy giọng nói khác lạ của hạnh thì thấy có chút không ổn,vội vàng hỏi lại
—Hôm nay giọng em sao vậy?
Đến nước này,Hạnh cũng không còn lí do gì để giấu Vũ nữa,Cô phải nói,nhất định phải nói.
—Anh ơi..
—Anh vẫn nghe mà
—Thằng Đạt nó ….
—Sao em lại nhắc đến tên thằng khốn đó.
—Anh ơi,nó xuất hiện thật rồi,nó về Việt Nam rồi..
—Hạnh,em bình tĩnh nói cho anh nghe xem.Em vừa nói gì cơ
—Em nói Đạt nó về rồi.
—Nó đến tìm em đúng không?
—Nó vừa đến đe doạ em,may là em thoát kịp.Nhưng nó muốn làm cho nó một việc anh ạ
—Việc gì
—Nó muốn gặp Quỳnh Anh
—Thằng khốn nạn
—Anh ơi,em lo lắm.Nó lần ra được chỗ em ở thì nhất định nó phải biết chỗ chị ấy.Có khi nào nó đến tìm chị ấy luôn không anh,em lo quá.
—Giờ em an toàn rồi đúng không?
—Vâng,em an toàn rồi
—Được,anh sẽ đặt vé máy bay về Việt Nam sớm nhất.
—Em có nên thông báo cho chị Quỳnh Anh biết không?
—Theo anh là không.Em đừng nói gì,cũng đừng kể chuyện em gặp thằng Đạt.Anh sẽ gọi điện cho Quỳnh Anh và nói với cô ấy.
—Vậy em nhờ hết vào anh
—Ok..cẩn thận đó Hạnh
—Anh yên tâm,nó không dám làm gì em đâu.
—Cẩn thận vẫn hơn.Đợi anh về,anh sẽ liên lạc sau
—Vâng,em chào anh.
Vũ bên kia đầu giây sau khi ngắt máy với Hạnh.Gương mặt anh tỏ vẻ lo lắng khônng ít.
Anh cầm điện thoại,nhìn đi nhìn lại,sau cùng quyết định ấn vào một số điện thoại mà lâu rồi vẫn chưa liên lạc.
Phía bên kia,giọng cười của một người đàn ông vang lên
—Hôm nay có việc gì mà đích thân gọi điện cho anh quèn này vậy?
Mặt Vũ nghiêm lại,sau đó nói tiếp
—Tôi không có tâm trạng để đùa
—Làm gì mà căng vậy.Nhưng chú em gọi điện như vậy chắc hẳn phải có việc gì quan trọng ấy nhỉ.
—Bên anh cho thằng Đạt vay bao nhiêu?
—Sao mày lại hỏi về Thằng Đạt.Chỗ anh làm ăn không tiết lộ được
—Có phải nó bùng bên anh đúng không?
—Chú nghe thông tin đó ở đâu thế?
—Vậy anh nói đi,nó nợ bên anh bao nhiêu?
—Hơn 200tr cả gốc lẫn lãi.Mà nói thật luôn là nó trốn bố nó rồi.Không biết tìm ở đâu.Lùng khắp cái Đất Nhật Bản này rồi.Nghe phong phanh tin nó về Việt Nam,có cho người đi theo dõi,nhưng toàn mất dấu thôi.
—Được,tôi sắp về Việt Nam,tôi sẽ giúp anh bắt được nó
—Vũ,sao hôm nay mày lại có ý tốt với bên anh thế.
—Tôi có mục đích của tôi.Thằng Đạt nó đáng phải nhận những thứ nó đáng ra phải nhận.Khi nào tôi về Việt Nam thì hãy giúp tôi liên lạc với đàn em của anh ,chỉ cần biết nó ở đâu,tôi sẽ báo.
—Chú em không đùa đấy chứ?
—Thằng Vũ này chưa bao giờ biết đùa.
—Được,ok.Coi như vụ này anh nhờ hết vào chú.
—Chào anh,Còn Vụ anh để thằng Đạt thuê người của anh đánh tôi,coi như tôi cho qua.Tôi giúp anh lần này,coi như không ân oán,nợ nần.
—Được thôi.Mạnh Vũ,Có chí khí.Anh chờ tin tốt từ mày.
Mạnh Vũ cho rằng có lẽ đây sẽ là cách cuối cùng anh có thể làm để bảo vệ cho Tôi.Bản thân anh cũng không thể ở bên tôi mà lo lắng chăm sóc mãi được.Hơn nữa,phía anh còn vướng bận việc học bên Nhật Bản.Tôi lại ở Việt Nam…
Tôi thì dạo này cứ hay mơ tới những giấc mơ kì lạ.Cũng chẳng biết mình mơ cái gì nữa,chỉ biết sáng dậy là ướt hết gối,nước mắt vẫn còn vương.
Mà hơn hết dạo này cứ có cảm giác muốn đi xa đâu đó.Thực sự chẳng hiểu cảm xúc của bản thân..cứ phó mặc cuộc đời như vậy.
Đúng như lời hứa từ Mạnh Vũ,dỗ ngày 100 bố tôi thì anh về.Anh về cũng thông báo trước,anh cũng không cho tôi ra ngoài sân bay đón.Mẹ tôi thì thấy anh mừng lắm,suốt ngày cứ khen Mạnh Vũ suốt thôi.Tôi thấy thế trong lòng cũng mừng. Anh tử tế,khác xa với Đạt..
Vừa về tới đầu ngõ là cái đứa em tôi đã chạy về khoe với cả nhà là Anh Vũ về.
Mạnh Vũ về mua nhiều quà Nhật lắm,mua cả thuốc cho mẹ tôi nữa.Thực sự là anh tốt với gia đình tôi quá,tôi cũng không biết phải nói thế nào cho thoả nỗi lòng này.
Tôi cười,anh cũng cười,hai đứa nhìn nhau cười.
Mấy bác hàng xóm với mấy cô bác họ hàng cứ xúm vào trêu Vũ.
—Này,sắp lấy vợ được rồi đấy thằng cháu.Thế bao giờ định rước cái Quỳnh Anh nó sang Nhật cùng đây
—Ai đời lại có thằng con trai đẹp trai tài giỏi hết phần người khác thế này.Mày mà không ưng cái Quỳnh Anh thì bác đã giới thiệu con gái nhà Bác cho rồi
—Mỗi lần từ Nhật Bản về Việt Nam là lại mua cho các bác một đống quà ấy.
Vũ nghe xong chỉ cười rồi đáp lại qua loa cho mấy bác vui lòng
—Khi nào Quỳnh Anh gật đầu theo cháu về rinh thì cháu cưới.
Ai cũng nghĩ là tôi may mắn mới yêu được một người như vậy.Nhưng mọi người đâu biết,đằng sau những cái hạnh phúc mỏng manh ấy lại là một quá khứ không muốn nhắc lại.
Tầm trưa thì thầy bói mới cúng xong.Lúc ấy thì mọi người mới bầy cỗ ra ăn .Vũ nhiệt tình lắm,ai sai gì cũng làm.Đặc biệt được lòng mấy ông chú lắm.Mời bao nhiêu bia hay rượu cũng cứ gật đầu cười mà uống nhiệt tình.Có dám từ chối đâu
Tôi thỉnh thoảng nén nhìn anh,vừa thương,vừa trách.Ngốc thế không biết.
Tôi còn nhớ lúc sáng khi vào thắp hương cho bố tôi anh còn khấn xong nói cái gì đó tôi không nghe rõ.Hơn nữa còn bắt tôi ra ngoài đợi để anh và mẹ tôi nói chuyện riêng.Đấy,chưa gì đã biết lấy lòng rồi..
Tôi nghĩ,chỉ cần bình yên như vậy là đủ.Nhưng ai biết đâu được.Ngày dỗ 100 ngày của bố tôi cũng là ngày mà “đại hạn” xảy ra.
---------