Chương 9
Cả nhóm im lặng, cảm giác ngồi bất động. Không khí trong xe ngột ngạt quá!– Các cháu sợ không?
Tiếng bác tài khiến ai nấy đều giật mình.
Tôi run giọng :
– Bọn cháu..
– Ba người đó là ma đấy!
Thịnh lí nhí:
– Cháu thấy nó..bám bám dưới chân..hic hic ..
– Bác tài ơi! Tôi gọi khẽ
– Gì vậy cháu?
– Biết là ma sao bác còn cho đi nhờ?
– Lên xe rồi bác mới phát hiện..nhìn gương thấy bóng ..! Không cho đi nhờ là gặp rắc rối..Có những lái xe chạy đêm qua nơi như này..cũng gặp ma đi nhờ..người bỏ chạy, người từ chối. Ngay sau ấy toàn bị xịt lốp thôi..
– Có cả chuyện đó ạ!
– Ừ..bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra..
Bác tài đánh bánh lái nói to :
– Chúng ta đến nơi rồi.Xuống đi bộ một đoạn nào !
Xe dừng lại , chú Đại chỉ cho chúng tôi chỗ đang phủ bạt. Nhà tang quyến họ chuẩn bị sẵn sàng để các chú đưa xác đi.
Vừa bước xuống có người đàn ông đứng , chú Đại giật nảy mình :
– Úi..anh..anh..là?
Người đàn ông liếc nhìn trong xe nói :
– hihi ! Xin lỗi làm mọi người sợ! Cho hỏi đoàn từ Hà Nội tới phải không?
– Vâng. Chúng tôi đến nhà anh Thuật..
– À. Thế đúng rồi! tôi là người nhà, gia đình bảo ra đây đón. Mọi người đi theo tôi ..tôi mong mãi đấy!
Chú Đại gật đầu rồi quay sang :
– Chúng ta đi thôi các cháu! Gia đình họ chu đáo cử người ra đón đây này!
Bác tài cùng chú và người đàn ông đi trước, vừa đi họ vừa nói chuyện rôm rả lắm. Đúng là gia đình người ta cẩn thận thật.
Đường đi vào cách xa một khoảng mới có một cột đèn điện. Cũng thấy nhà dân nhưng yên ắng quá , ngang qua cái ruộng tiếng ếch kêu ộp ộp.
Nhung sợ cứ bám chặt tôi , chúng tôi đi ngang hàng, Thinh và TuấnB im thin thít không dám thở mạnh. Chốc chốc Nhung quay ra đằng sau.
Tôi hích tay :
– Đi thì nhìn thẳng , bạn quay ra sau làm gì ?
Nhung giọng như muốn khóc:
– Tớ có cảm giác có ai phía sau..túm áo..hic hic
– Ai mà túm áo?
Tôi nói rồi quơ tay ! Ơ..
Mà như chạm vào cái gì thật ! Tim đập mạnh tôi quay lại..
– Là cành cây ! Sao nó lại nằm giữa đường nhỉ?
Cùng lúc Diệp dí sát đầu chỗ tôi :
– Tớ trêu đấy hahaha trông kìa..mặt hai bạn tái mét.
Nhung nhăn mặt gắt :
– Tớ không thích đùa đâu! Bạn lúc nào cũng như ma ấy.
Diệp bỏ đi lên trên cùng các chú. Bốn người chúng tôi lại thong dong đi. Đi đêm cũng hãi thật, chỉ cần nghe tiếp ộp ộp cũng thấy nổi gai ốc rồi. Rõ ràng lúc nãy chúng tôi đi ngang hàng tôi còn thấy cả Diệp phía kia cùng Tuấn B . Di chuyển xuống dưới nhanh thế?
Người đàn ông dẫn tới nhà căng bạt dù. Dừng lại cách xa chừng 50 mét :
– Mọi người vào đi, tôi ra ngoài một lát rồi quay lại.!
– Cảm ơn anh !
Chú Đại giơ định bắt tay thì người kia gạt đi .Anh ta vội vã nhưng khi đi qua đứng lặng vài dây nhìn Diệp không chớp mắt rồi bỏ đi.
Trong nhà có người chạy ra:
– Các chú đến nhận xác ! mời vào ..nhanh quá gia đình chưa kịp cho người đón. Mời mọi người ngồi!
Chú Đại kéo cái ghế:
– Có thanh niên đón đưa chúng tôi vào tận đây!
Người này ngạc nhiên :
– Ai nhanh chân thế ?
Tôi uống cốc nước chè cho khỏi buồn ngủ, nhìn đồng hồ hơn 10h .
Chú Đại với bác tài cầm một xấp giấy tờ đi cùng chủ nhà vào nhận xác.
TuấnB tới ngồi cạnh :
– Sao không thấy Diệp ?
Chúng tôi đứng dậy tìm mà không thấy. Ai cũng lo lắng .
Phía sau nhà tiếng chó sủa inh ỏi. Có bác đứng tuổi ra công tắc bật đèn chuồng lợn ngó nhìn xem có gì ở đấy! Chúng tôi chạy ra theo chỗ hàng rào. Con chó nhe răng gầm gừ rú nhảy lên mà cắn sủa.
Tôi hốt hoảng :
– ối Diệp..sao lại ngồi đây?
Diệp đứng lên lù lù bước đến :
– Tớ đi vệ sinh..
– Đi thì nói chủ nhà trong này ..không sợ à?
– Tớ ngại..
– Thôi vào đây ,làm bọn tớ tìm nãy giờ! Chắc các chú sắp xong rồi. Bọn mình quay về luôn í.!
– Các bạn vào đi..tớ đi lòng vòng đợi ngoài này cũng được.
Nói rồi Diệp bỏ đi ven ven lối hàng rào, chỗ ấy tối mù.
Bác đứng tuổi ấy tắt đèn mắt vẫn hướng ra chuồng lợn :
– Bạn các cháu bạo thế? Trên phố về mà chả sợ gì.. đi nhẹ không tiếng động chứ lại ? sao không vào trong ngồi cứ đứng ngoài..tối này muỗi nhiều lắm.
Tôi cũng thắc mắc tại sao Diệp không vào nhà ?
Ngồi lại xuống ghế nhìn qua cửa sổ buồng bên cạnh..có thầy trên đầu đội mũ giống Đường Tăng phim Tây Du Ký tôi đã xem..đang làm bùa làm phép gì đấy.
————————————————————-
Xác người kia được đặt ở cáng nằm giữa xe. Nếu chúng tôi không đi thì chả có ai ngồi cùng xác đâu. Chú Đại ngồi ghế phụ còn bác tài lo lái.
Nhung nhìn cái xác nằm bó lại ..sợ sệt lên ghế phụ ngồi như lúc đi chú Đại nói sẽ nhường. Đúng là con gái nhát là lộ hết ra!
Tôi vừa cười vừa ghẹo :
– Có người được ngồi trên kia thích chưa! Đổi chỗ cho tớ đi hihi
– Gớm ! Con trai mà tị nạnh với nữ thế hở?
– Tớ nói đùa đấy.! Bạn ngồi ngủ tí đi hihi
Đèn trên xe lại tắt chỉ để bóng nhỏ mờ.Tất cả im ắng thỉnh thoảng mới nghe tiếng thấy còi xe bíp bíp .
Chốc lát tôi mở mắt..nhìn xuống cái cáng. Cái xác bó gọn nằm dài..
Trông ghê người thật, nói không sợ thì không phải..tôi phải giấu cảm xúc của mình. Thịnh, TuấnB nhắm mắt ngả đầu vào thành xe. Chú Đại ngồi nhìn ra ngoài đường còn Diệp co chân úp mặt xuống đầu gối .
Cơn buồn ngủ kéo đến..tôi mơ màng nhắm mắt.
Bụp Bụp Bụp
– Cho mày chừa cho mày chừa !
Chú Đại hét toáng :
– Cái gì đấy?
Đèn xe bật lên sáng trắng. Diệp như người điên đấm liên tục vào đầu cái xác .
– Dừng tay lại! Thôi ngay! Tại sao đánh xác chết? Cháu là người hay là ma hả?
Diệp lừ mắt gào lên :
– Tôi phải đánh nó ! Phải đánh nó.!
Tôi giữ tay :
– Bạn làm trò gì đấy?
Diệp không trả lời, dùng sức hất mạnh khiến tôi ngã ngửa.
Cúi xuống dùng tay xe toạc tấm khăn phủ phần đầu cái xác lộ ra khuôn mặt trắng nhợt nhạt môi tím đen rồi cứ thế tát :
– Mày dám cản không cho tao vào này! Chính mày chính mày mách lẻo với lão kia ! hahahaha tao đánh cho mày chừa thói ..
Bác tài dừng lại, mọi người lôi Diệp xuống, sức mạnh quá. Mấy người đàn ông không kéo nổi.
– Mày không thôi tao chém ! Đồ ma quỷ
Bác tài vung dao loạn xạ giơ bùa chú có hình gập gạch cong lên.
Diệp nhìn lên, dừng lại mọi hành động lủi lủi xuống xe..
Chú Đại vào chỉnh phủ tấm vải che lại mặt cái xác :
– Ơ..Ơ..
Tôi nhảy lên xe ..chú Đại há miệng tay run run..
Người thanh niên dẫn chúng tôi vào nhà..khuôn mặt giống cái xác này quá! Không lẽ..
---------