Chương 10
Không thể như thế chứ? Lúc ấy anh ta nói chuyện như người bình thường mà!Chú Đại phủ lại xong lấy điếu thuốc ra hút đăm chiêu :
– Tâm trí như bị đảo lộn, người ta tưởng là người hoá là ma, ma mà ta nghĩ là người! Haiz..
Tôi đứng gần :
– Cho cháu một điếu, căng thẳng quá chú ah!
– Ở cùng nhà mà cháu không phát hiện ra hả?
– Cháu có..đang..tìm cách..
Tôi và chú đều quay sang Diệp. Ngồi cuộn mình dưới đất vẻ trông tội nghiệp.
Thịnh và TuấnB cũng ra xin điếu thuốc hút . Nhung chả dám xuống cứ ngồi trên đó..dù gì trên xe cũng an toàn hơn ra ngoài.
Bác tài đi tới :
– Chúng ta đi thôi, khu này đêm tối vắng vẻ quá!
Xong bác đứng trước Diệp nói lớn :
– Không biết giờ là ai nhưng không ai trêu ai thì đừng có gây chuyện!
– Bác tài cho cháu đi về cùng với..cháu sợ..sợ lắm!
Giọng Diệp dịu xuống, ánh mắt không còn như trước nữa. Chúng tôi lên xe, đèn bên trong được để sáng. Diệp ngồi phía cửa ..cái xác vẫn bó gọn nằm thẳng.
Về tới nới là 4h sáng. Trời vẫn tối chúng tôi ở lại gian chú Đại trực. Hôm nay không phải ca của chú , đã có người đang trực bên trong .
Cái xác được chú và bác tài chuyển đi để bảo quản cho nghiên cứu .
Một đêm quá sợ đối với tôi. Tất cả mặt mũi bơ phờ ngồi ngủ gật trong gian trực đợi trời sáng rồi đạp xe về. Diệp từ lúc ấy đến bây giờ khác hẳn..trầm ít nói, bất chợt thấy chúng tôi nhìn là quay đi chỗ khác .
Hửng sáng, bác tài và chú Đại về. Tôi cùng nhóm bạn đang đi ra chỗ cây bàng lấy xe.
– Tuấn !
Chú Đại vẫy tay :
– Mấy đứa đi ăn sáng với các chú, chú có chuyện muốn nói!
– Vâng ạ!
Ra tới quán bán cháo lòng..chúng tôi ngồi vào cái bàn thật rộng .
– Chú gọi cháo rồi ăn xong qua hàng nước kia nhớ!
Chú Đại nói rồi chỉ tay sang nhà bên cạnh.
Diệp đứng lên :
– Cháu không ăn cháo đâu..!
Tôi chau mày :
– Ở đây có cháo thôi, bạn không ăn thì chạy ra ngoài xem có gì thì mua.
– Tớ ăn tiết canh.
– Ăn tiết canh á? Như đàn ông thế?
– Ờ lâu không ăn..để tớ bảo cô chủ quán đổi lại !
Bát tiết canh mang ra Diệp ăn ngon lành, vét vét cái bát còn dính đưa lưỡi ra liếʍ chả ý tứ gì. Người ăn xung quanh nhìn chằm chằm. Chú Đại đá mắt nói tôi ra ngoài :
– Bị vong nhập nặng quá rồi.. Nguy hiểm tới tính mạng của bạn cháu!
Tôi ghì chặt tay :
– Chúng cháu đang tìm cách..từ hôm ở nhà mới thuê tới giờ nhiều việc kì lạ quá chú ạ
Chú nhìn vào trong:
– Phải nhanh tìm thầy không thì..ngay hôm nay cháu đi cùng bác tài lái xe , bác ấy dẫn đến thầy – cũng là người làm bùa mà chú lúc khuya giơ ra để át ma quỷ đó!
– Sáng nay bọn cháu phải lên trường, chiều tối lại có hẹn . Chú nói bác tại giúp cháu ngày mai nhé!
– Ừ để chú nói cho. Càng nhanh càng tốt .
————————————————————————
Chúng tôi lấy xe đạp thẳng lên trường luôn . Mỗi đứa một xe vừa đi vừa nói chuyện. Đêm qua sợ là thế nhưng sáng ra lại coi như không có gì. Chủ đề được nói đến là xác chết đêm qua , cả bọn đoán chắc thanh niên dẫn vào là ma rồi! cũng sợ thật..trông thế mà là ma cơ chứ!
Nhung ngoái cổ gọi với :
– Diệp ơi đạp nhanh lên!
– Tớ lên đây ! Các bạn đi chậm thôi!
Diệp đáp rồi nhanh chóng vυ't đi cạnh TuấnB.
TuấnB nhìn :
– Bạn tỉnh chưa? đêm qua làm bọn tớ sợ chết khϊếp !
Diệp tỉnh bơ:
– Có gì mà sợ?
– Bạn như bị ma nhập, đánh tát cái xác thấy ghê quá!
– Xác có gì mà ghê, bạn chết đi cũng là xác còn gì?
– Thôi không nói với bạn nữa, như người ở âm ti mới lên á!
Diệp cười ha hả :
– Ha ha ha tớ nói không đúng ư?
Tôi giữ nguyên bàn đạp chờ TuấnB :
– Trêu gì mà Diệp cười to thế?
– Nói chuyện mà cứ như người âm phủ í..chắc bị ma nhập thật.
Tôi không hỏi thêm gì nữa, mong thời gian trôi nhanh để đến chiều tối ông lão còn đến giúp. Sau đấy tôi sẽ thu xếp về nhà Diệp một chuyến như một phần trong kế hoạch.
Bin..bin..bíp bíp..
Tiếng còi xe bấm kêu phía sau, tôi cố đạp lui vào trong ngoái cổ lại vẫn thấy nhóm bạn đi thành hàng ngang ra tận giữa đường . TuấnB ở phía ngoài cùng không hiểu sao tay lái loạng choạng lảo đảo ngã xuống.
Rầm..Rẹt.ẹt.ẹt..kít..kíttttt…
Tôi hét lên :
Không..không..! Dừng lại dừng lại ..đâm trúng bạn tôi rồi…
Vất xe đấy tôi chạy theo xe ô tô kia đang kéo lê cả xe đạp lẫn người.
Vụt..vụt..
Có bóng đen vυ't qua ..biến mất ngay sau đó.
Chiến xe dừng lại, một phụ nữ mở cửa :
Đâm chết người rồi! Trời ơi
Xe đạp bị cuốn trong gầm..TuấnB nằm đó máu thấm xuống tận cổ áo, chảy xuống đường thành vệt dài.
Tôi gào lên :
– Có ai, có ai gọi xe cấp cứu giúp tôi với..huhu Tuấn ơi!
Tôi lay lay mà TuấnB vẫn nằm bất động. Trên cổ không thấy có dây deo hình Phật quan âm . Tôi tìm xung quanh, chắc do va đập mạnh nên văng ra ngoài. Tìm mãi tìm mãi không thấy! Tay chạm cả vào máu..
Người phụ nữ điều khiển xe hoảng loạn lại gần chỗ tôi nằm gập nhìn xuống gầm khóc nức nở :
– Cháu ơi..xem xem người bên trong có có bị sao không? Huhuhu
Người này tôi gặp ở đâu rồi! Thấy quen quá!
Công an tới kéo tôi và người phụ nữ ra ngoài.
Xe đạp được tháo gỡ ra khỏi gầm. TuấnB nằm đấy không một chút cử động.
Đồng chí công an đi tới đưa tay ngang mũi quay ra lắc đầu :
– Tắt thở rồi !
Cả đám chúng tôi nhốn nháo la khóc ầm lên , muốn chen vào nhưng bị cản :
– Các cháu lặng yên để công an họ làm việc!
Không biết ở đâu có cái chiếu họ đậy người TuấnB lại , ba nén hương được châm lên
Người dân xúm lại rải những đồng tiền lẻ xuống..
Thịnh đi về trường cùng công an lấy địa chỉ của TuấnB. Tôi ,Nhung và Diệp ở lại chờ xe đến đưa về nhà xác. Nhìn cái chiếu đắp , khói hương bay tôi nghẹn nơi cổ họng. Tôi quay nhìn người phụ nữ lái xe ..đúng rồi..hôm tôi bị xe tông..là là cô ấy! Sao lại có thể như thế được? Lúc cô mở cửa xe hét lên giống..giống như trong giấc mơ của tôi!
Chạy tới gần tôi gọi :
– Cô ơi !
– Cháu..? Là cháu? Lần trước cô..huhuhu.!
Cô ấy nhận ra tôi.
– Cháu may mắn..còn bạn cháu thì không? Sao cả hai lần lại là cô vậy?
– Cô cũng không biết nữa..đang đi bình thường chẳng hiểu..tự dưng như có ai bẻ lái. Cô chuyển không được !
– Mời chị đi theo chúng tôi về đồn!
Chú công an đi tới chìa ra biên bản làm việc .
Một lúc sau đấy xe cứu thương cũng tới. Họ nhanh chóng đưa xác TuấnB đi, chúng tôi vội đạp xe theo sau đến nhà xác. Vì ở gần đó nên được đưa tới chỗ chú Đại , nơi mà chúng tôi vừa mới đi khỏi.
Thấy tôi quay lại chú Đại ngạc nhiên:
– Không đến trường hả cháu?
Tôi rơm rớm :
– Bạn cháu bị tai nạn!
– Là người vừa mới đưa vào hở?
– Vâng.. Là TuấnB chú à!
– Khổ thân, đi đứng làm sao mà xảy ra như thế? Vẫn còn đắp chiếu chờ gia đình tới.
Chú Đại rồi đi vào trong chỗ để TuấnB. Trên giường kéo cái xác nằm chiếu cói phủ bên trên .
Chú mở túi áo ngực đưa cho tôi dây đeo hình quan âm :
– Sáng trong các cháu có ai quên không? Chú thấy trong bệ rửa mặt.
Tôi vội cầm lấy :
– Của TuấnB chú ơi..sao nó lại tháo ra cơ chứ. Tuấn ơi là Tuấn!
– Cháu cất đi hộ bạn..phòng lúc cần.
– Vâng..hic hic.
Tôi cất đi rồi ra chỗ gian nhà trực , Nhung với Diệp ở đó. Hai bạn nữ không ai dám vào..sợ xác chết. Nhất là Nhung sau đêm qua hình như cũng phát bệnh thấy mệt mỏi lắm.
Đến chiều gia đình TuấnB có mặt, bố mẹ thương xót khóc sưng cả mắt . Tất cả chúng tôi không ai tin đây là sự thật. Cứ nhìn TuấnB nằm mà khóc rưng rức.
Vì chết ngoài đường nên việc an táng gia đình quyết định làm tại nhà lễ tang sẽ rước vong linh về nhà sau.
Bố TuấnB khuôn mặt hốc hác ra chỗ chúng tôi :
– Cảm ơn các cháu..ngày mai chúng ta sẽ lo cho Tuấn..giờ ai cũng mệt rồi.! Các cháu về nghỉ ngơi đi..đêm nay bác muốn ở cạnh nó.!
Cả nhóm khóc , tôi tới vỗ vai bác an ủi :
– Bác cố giữ sức khoẻ..mai chúng cháu tới! Thương bạn mà không làm gì được!
– Cũng là số phận của nó ngắn ngủi..thôi các cháu về đi!
Nhóm tôi chào bác và gia đình ra về.Bốn đứa lại lọc cọc đạp xe. Qua chỗ lúc sáng tai nạn vẫn còn vết máu thấm đẫm chảy dài bên đường. Mải suy nghĩ với những gì xảy ra tôi quên béng lời hẹn chiều nay với ông lão xem bói..
---------