Ngôi Nhà Bí Ẩn

Chương 11

Chương 11
Về tới nơi cũng chẳng nấu nướng gì chúng tôi ra ngoài ăn tô bún mọc .Ra tới đầu ngõ gặp anh Tuấn hàng xóm , chắc anh đi làm đêm trên người khoác bộ quần áo công nhân.

Nhìn thấy anh là tôi đã mếu máo :

– Anh ơi..Tuấn bạn em bị tai nạn ..mất rồi..đang đang nằm ở nhà xác!

Anh Tuấn há miệng :

– Từ khi nào vậy? Vừa nãy hình như anh còn thấy nó ở nhà mà!

– Sao lại ở nhà được ạ ? Bạn em mất từ sáng, anh có nhầm không?

– Chắc không nhầm đâu! Lúc anh ở sân nhìn sang ,Tuấn mở cửa vào nhà. Chỉ tội anh hỏi chắc không nghe thấy nên chả quay ra nói gì.

Tôi tròn mắt nhìn mọi người, lạ thật ! có thể anh ấy nhìn nhầm chứ lúc ấy TuấnB còn nằm đắp chiếu hic hic.Tôi và đám bạn mới ở đó về mà.

– Anh đi làm đêm ạ?

– Ừ. Có tàu cần hàn gấp nên xí nghiệp báo anh. Nghề hàn xì của anh mấy khi đi đêm như này. Thôi mấy đứa đi đâu đi đi ! Sáng mai về anh ghé qua , thế Tuấn nằm chỗ nào?

– Vâng. Mai anh về qua chia buồn cùng gia đình bạn ấy. Nằm ở nhà xác bệnh viện A.

Chào anh Tuấn chúng tôi đi ăn bữa tối. Tôi cứ nghĩ mãi lời anh nói.. Không thể nào là TuấnB được.!

Ăn xong cả đám đi ra uống nước mía hóng gió. Trời mùa hè oi nồng thật , ngồi ngoài man mát chỉ muốn ngủ .Chợt nhìn sang bên kia đường có cái gì đấy mờ nhạt cứ thập thò sau thân cây gạo..nhíu nhíu mắt mà chả thấy rõ.

Uầy..tôi chợt nhớ ra , lấy tay vỗ đùi :

– Quên mất rồi..!

Nhóm bạn lố mắt :

– Quên gì?

Tôi vò đầu nói dối :

– À..trong gia đình tớ..Làm sao bây giờ ? tệ quá ! Việc quan trọng thế mà quên !

Diệp nhìn tôi hỏi :

– Bạn về nhà bây giờ hả?

– Không..về sao được..sáng mai tụi mình còn tới nhà tang lễ mà !

– Ờ..tớ cứ tưởng bạn về!

Tôi dí mặt sát Diệp :

– Mà là bạn hỏi hay ma hỏi thế?

Diệp đánh vào tay tôi :

– Tớ đây chứ ma nào? Bạn đang trù úm tớ hở

– Tại đêm qua bạn đánh xác chết..giờ tớ nghi nghi hì hì

– Bạn nói thế người khác nghe thấy tưởng tớ bị ma nhập thật thì phiền lắm. Về ngủ đi, tớ mệt quá rồi.!

Cả nhóm đứng về ,đi qua chỗ cây gạo tôi cố nhìn thật kĩ nhưng không có gì đằng sau cả. Có thể do ánh điện hắt vào nên tôi mường tượng như có ai nấp ở đấy!

Tắm rửa xong đi vào phòng, Thịnh vẫn ngủ cùng với tôi.

Cộc cộc.

– Ai đấy?

– Tớ Nhung đây!

– Vào đi bạn, bọn tớ chưa ngủ ! Cửa chưa chốt đâu.

Nhung đẩy cửa ôm theo gối với chăn mỏng :

– Cho tớ ngủ cùng với!

– Bọn tớ con trai lại đòi ngủ cùng? Với nằm ba chật lắm!

Nhung co rúm người :

– Tớ sợ lắm! Nằm quay ngang không chật đâu!

Tôi lại gần nói nhỏ :

– Bạn sợ Diệp thì qua phòng kia nằm!

– Không..không TuấnB mới mất..phòng bạn ấy nằm ..tớ..hic hic

– Ừ..thôi ngủ cùng bọn tớ cũng được..! Bạn vào đi, mình nằm ngang ra nhé!

Nhung đập đập bỏ màn chui vào nằm nói với ra :

– Tớ về trường đăng ký ở kí túc xá lại..chứ ở đây cứ sợ sệt như này hoảng loạn chả làm được gì!

Thịnh gật đầu :

– Phải đấy..trả lại nhà đi ,tưởng ra ở thoải mái ngờ đâu..tớ..tớ..cũng sợ..

– Các bạn nhát thế? Dù có ma nhưng mình có trêu họ đâu mà sợ..hoặc có hù..chắc..chắc có nguyên do..

Thình nhìn tôi cười :

– Hihi bạn lý luận hay nhở..ma hù cũng có nguyên nhân..

Tôi cố giải thích :

– Tớ nói thật mà..nếu nói có ma chỗ nào chả có. Ngày xưa chiến tranh chết nhiều giờ xây nhà lên sao mà biết được!

– Thôi thôi tớ xin hai bạn, tối đêm đừng nhắc tới từ đó nữa..tớ xỉu đến nơi rồi , không còn chuyện gì để nói hay sao?

– Giờ vẫn sớm mà hay rủ Diệp chơi tú lơ khơ đi! nằm cũng chẳng ngủ được, đọc sách buổi tối thì không nhớ.!

Thịnh có vẻ đồng ý :

– Nhung nghỉ trước đi, bọn tớ ra đánh mấy ván cho đỡ căng thẳng. Mọi hôm tầm này là mấy thằng bọn tớ chả chơi..nay thiếu TuấnB..

Nhung không nói gì quay vào trong thấy nằm im..

Tôi với Thịnh sang phòng Diệp gọi. Chúng tôi ngồi chia bài làm bốn chừa lại một chỗ..

Tôi chú ý quan sát Diệp..không thấy có biểu hiện gì lạ . Thật sự là khó hiểu..

– Tuấn chơi bài mà nghĩ tâm trí để trên mây hả?

Tiếng Thịnh khiến tôi giật mình.

– Ờ không có gì! Chơi tiếp đi..đánh đi..tớ chặt hai cơ này.!

Diệp cười to :

– Thối hai rồi há há..bọn tớ hết bài từ đời nảo đời nào..bạn thua mấy ván ra mua ngô đi.

Tôi gãi tai :

– Lại thua..đợi tí tớ đi mua !

Tôi đi ra ngõ trong lòng thấy nóng như lửa, lỡ hẹn với ông lão xem bói không biết như nào? Mai lại bận việc ở nhà lễ tang..Lo cho bạn xong xuôi tôi mới đến tìm ông được..

Xách túi ngô về chúng tôi ngồi ăn vừa nói chuyện. Mua bốn bắp mang vào gọi mà nhất quyết Nhung không dậy.

Bụp..

– Ơ cúp điện rồi..!

Tôi ngó sang hàng xóm , xung quanh tối om , một lúc có mấy người đi ra ngoài ngõ có cả trẻ con..trời nóng quá! Mất điện mà ở trong nhà sao chịu được .

– Các cháu có nến chưa?

Tiếng bố anh Tuấn nói sang

Tôi chạy lại chỗ bờ tường rào :

– Bọn cháu chưa có bác ạ..cháu định chạy ra quán mua ..

– Nhà bác còn , cầm lấy mà dùng tạm.

– Cháu cảm ơn bác ạ!

Bác nói rồi đưa cho tôi mấy cây nến. Vào châm nến dựng trên bàn lúc quay giật bắn mình. Nhung đứng ngay ngoài hiên

– Làm tớ giật mình! Tưởng bạn vẫn ngủ?

– Cúp điện là tớ ra ngoài ngay hihi.

Cả xóm ra hết ngõ ngồi, nóng quá! Trong nhà như cái hầm. Đợi mãi mà không có điện, cũng đến 11h đêm rồi chẳng ai kiên nhẫn nữa mọi người lần lượt đi vào ngủ. Còn lại chúng tôi vẫn mở cửa , trong nhà ánh sáng từ ngọn nến le lói in hình dạng lên tường. Thịnh giơ tay lúc làm hình con chó lúc làm hình con rắn :

– Nhìn tớ làm hình ngáo ộp nhá ! Giống không? Hí hí

Cả nhóm nhìn :

– Giống thế! Bạn làm hình con thỏ đi.!

Thịnh đưa tay cong làm tai, cái bóng kéo dài to đùng chiếm hết cả bức tường.

– Bóng gì lạ thế nhở?

Nhung hích nhẹ tôi

Hướng mắt nhìn cái bóng hình tai thỏ giờ biến như người khổng lồ tay giơ nắm đấm. Thịnh hoảng hốt hoảng bỏ tay xuống..Cái bóng ấy cũng mất ..

Cả bọn ngệt mặt, Nhung kéo tôi đi về phòng :

– Đi ngủ đi các bạn..nóng cũng ngủ .

– Nhung ngủ với tớ đi, nhà có hai mình là nữ không ngủ lại chui sang với bọn con trai !..

Diệp vừa cười vừa nói .

– Tớ sang học ..ở đấy có gì không hiểu còn hỏi hihi ..

– Mai đi đến nhà lễ tang chứ có đến trường đâu mà bạn học.

– Tớ ôn cho đỡ quên.!

Tôi ra khoá cửa, cây nên vẫn để sáng. Thêm một cây trong bếp xuống nhà tắm cũng sáng. Cúp điện lâu thật, nóng chả ngủ nổi.

Bên cạnh Thịnh với Nhung cũng thế cứ xoay ngang xoay ngửa. Chẳng biết như vậy bao lâu..

Reng..Reng..Reng..

Reng..Reng..Reng..

Thịnh lay lay người tôi :

– Tuấn..có..tiếng..chuông..

Cả tôi và Nhung bật dậy .

– Mẹ ơi..tớ tớ sợ tiếng reng này quá..làm sao bây giờ..? Mất điện mà chuông vẫn kêu ư?

Nhung thu lu góc tường.

Tôi rón rén nhìn qua khe cửa bên ngoài ngọn nến vẫn cháy , không có ai..chắc Diệp vẫn trong phòng

Thịch..Thịch..Thịch..

Tiếng chân chạy nghe rất rõ.

Tôi thụt lùi lại, ba chúng tôi bám lấy nhau …

Bước chân như đang chạy ở trong nhà vậy !

Ầm Ầm.. Ầm Ầm..

Hic Hic..Hic Hic

Cửa đằng sau ai đấy đập ầm ĩ quá. Tiếng khóc rêи ɾỉ lúc xa lúc gần..

Nóng..Nóng..quá..!

Lạnh..tôi lạnh..lạnh..đói..đói..!

Tôi run cầm cập..răng va vào nhau người lạnh toát, da gà gai ốc chen chúc nhau mà mọc.

Lấy hết bình tĩnh tiến lại gần khe cửa nhìn lại lần nữa . Tôi quyết định mở cửa đi ra.

Nhung níu tay :

– Đừng..đừng ra..bạn không ở cùng tớ tớ sợ ..sợ..

– Chắc không sao đâu..chúng mình cùng ra đi..hay..hay có ai doạ..chứ ma sao chạy ra tiếng động như thế?

Thịnh run run :

– Đừng ra..tớ cũng sợ lắm..!

– Nếu các bạn không ra thì ở trong này!

Nói rồi tôi kéo cửa..

Thịnh và Nhung lại đi theo bám đuôi áo tôi.

Gian nhà ngoài nến còn sáng, trong bếp cũng vậy..Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Không nghe thấy tiếng chân chạy, tiếng rêи ɾỉ khóc, tiếng đập cửa nữa..

Phựt..

Điện bật sáng !

Á.. Á .. Á..

Nhung hét lên chỉ vào cửa lối ra đằng sau.

Những bóng đen tóc rối bù dính chặt vào nhau dài thòng lòng quấn quanh cái mặt nhàu nát tay bám vào thanh sắt ngó ngó nhìn vào bên trong..

---------