Chương 8
Thằng bé rẽ vào quán nước xuyên ra lối sau của quán, cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài :– Thầy đang đợi, các anh đi nhớ kĩ màu áo của em, đừng để mất dấu!
Băng qua khoảng sân rộng lại trở về con đường vừa nãy..
Người đi lại đông đúc ,chúng tôi cầm bó hoa cứ thế mà đi sau.
Đến căn nhà có trưng bày đèn thờ và tranh Phật. Người bán đứng ngoài đội cái mũ nan cụp xuống :
– Mua đèn mua tranh xin mời vào trong.!
Nghe giọng nói tôi ngờ ngợ :
– Ông ..
– Đúng rồi. Xin mời!
Người bán nói xong bước đi, vẫn kiểu cho tay ra sau giống thằng bé nhưng lại cầm một cánh sen nhỏ.
Tôi vội kéo TuấnB đi sau ông vào trong.
– Ta biết thế nào cháu cũng quay lại nhưng không nghĩ có cậu này đi cùng!
Bỏ cái mũ ông lão nhìn chúng tôi.
Tìm thấy ông tôi mừng muốn khóc :
– May quá cháu gặp được ông..hãy giúp bọn cháu!
Tất nhiên ta sẽ giúp!
Tôi nhìn ông lão :
– Ông ơi cháu hỏi câu này được không?
– Cháu cứ hỏi!
– Vì sao ông biết cháu gặp tai nạn? Và..vì sao ông giúp chúng cháu?
Ông lão nhắm mắt ôn tồn:
– Là vì có người đến nhờ ta..trước hôm gặp cháu ở chùa ..còn là ai thì..ta chưa thể nói ra bây giờ..
– Tại sao các cháu phải đi lòng vòng như vậy? Có biết không?
Tôi lắc đầu :
– Cháu chỉ thấy thằng bé nói câu nói giống ông..linh tính mách bảo ..
Ông chậm rãi :
– Có vong đi theo..hiện tại ta chưa nhận định được là ai! Làm như vậy để đánh lạc hướng.
TuấnB vò tay giật thót :
– Là ma theo tụi cháu?
Ông lão gật đầu nhìn TuấnB chằm chặp , chau mày :
– Sao..nhìn cháu..có gì đó không..
– Cháu không gì hả ông? Ông nói làm cháu sợ quá.!
Thấy vậy tôi kéo lùi lại :
– Bạn bình tĩnh để ông xem thế nào?
Ông tới cái tủ lấy ra cuốn vở mà hôm trước tôi đã viết tên mình trong đó..ông đưa cho TuấnB :
– Cháu viết họ tên và ngày sinh ra đây.
TuấnB cầm lấy hì hụi viết..Ông lão nhìn lúc lâu rồi quay sang tôi:
– Cháu viết lại cả ngày sinh họ tên lại cạnh tên bạn này .
Tay cầm bút mà run run..sao lại ghi tên của cả hai chúng tôi cơ chứ?
– Thật trùng hợp! Cả hai lại giống tên , năm sinh cũng thế! Có lẽ ta cần xác nhận lại..
Tôi lo lắng :
– Xác nhận lại gì hả ông?
– Khi cháu gặp tai nạn..đúng là ta nhìn ra người họ tên này hết số ..nhưng hôm nay cậu bạn kia thì ..mọi thứ mông lung quá!
– Càng lúc cháu càng không hiểu.? Đêm qua bóng đen..bóng đen ngồi ở bậc thềm nhiều..nhiều ..chúng cháu sợ lắm.
– Là vì có thứ ở dưới chân bàn nên mới thấy rõ..
Ta cần đến đó một lần. Ngày mai..
Tôi sực nhớ đêm nay đi nhận xác cùng chú Đại vội nới với ông :
– Đêm nay cháu có chút việc chắc sáng mai mới về . Buổi chiều ông tới được không ạ?
– Cháu ghi địa chỉ , ông sẽ tới nhưng..theo kế hoạch này nhớ..
Tôi, TuấnB gật gật nghe ông nói. Chiều tối mai ông tới nếu có sự cố gì ông sẽ ở lại một đêm. Ông đưa năm sợi dây có hình Phât quan âm chúng tôi đeo lên cổ và dặn :
– Giữ kín với các bạn ở nhà..nhất là với Diệp..hãy nói là được tặng .
– Vâng.
Chúng tôi ra về,tới đường cái đã thấy thằng bé bán hoa sen. Nó đi trước lại dắt vòng qua quán nước trở lại vị trí lúc đầu tôi đứng. Vào chùa lễ Phật, tôi cầu mong cho mọi người được bình an.
———————————————————————–
Vừa mới quẹo ở đầu ngõ tôi gặp Nhung í ới :
– Tưởng hai bạn không về ,may tớ có nấu cơm không nhịn đói hihi
– Ơ Diệp không nói tớ đưa TuấnB đi khám bệnh hả? Mà cầm bát đi đâu đấy?
– Chả thấy nói gì, thôi vào đi tớ chạy ù mua ít dưa muối đã.
Xuống dắt xe , về tới nhà đã thấy Thịnh đã bê mâm cơm ra ngồi chờ..ngó nghiêng nhưng không có Diệp
Dựng cái xe tôi ôm bụng :
– Oa. Ngon quá ! Xới cho tớ bát nào.! Bụng meo meo rồi. Thịnh Nhung nấu mùi thơm tận ngoài ngõ hihi
Thịnh cười tít cả mắt :
– Khϊếp nịnh ngọt hơn kẹo kéo. Các bạn ra rửa mặt đi hihi .!
Vừa ăn tôi vừa hỏi :
-Tối nay nhóm mình có ai đi Thanh Hoá không?
Tớ với TuấnB giơ tay rồi nhé! Đi nhận xác người ta hiến tặng. Đi thì 6h có mặt chỗ chú Đại .
– Tớ nữa !
– Tớ cũng đi!
– Vậy cả Thịnh, Nhung cùng đi. Còn Diệp khi biết thế nào? Mà đi đâu ấy nhở
Thịnh lắc đầu :
– Lúc tớ lên gặp bảo có việc gấp thôi. Mà chắc có đi, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội như này.!
– Ừ cứ thống nhất 5h30 từ nhà xuất phát !
À..tí nữa thì quên!
Tôi lấy trong balo 3 sợi dây ông lão cho :
– Nay đi khám bênh xong bọn tớ đi chùa được tặng..các bạn đeo vào cho may mắn.
Tôi vạch cổ áo :
– Như tớ với Tuấn đây này.hihi
Nhung tự đeo cho mình rồi đeo giúp Thịnh :
– Đẹp quá! Cám ơn các bạn nhé!
Còn dây kia tớ đưa cho Diệp sau. Giờ ăn đi còn lên trường không muộn. Hay Diệp đến lớp trước không chừng.
Diệp đến lớp thật. Vào tới nơi đã thấy ngồi bỏ sách ra đọc rồi. Chúng tôi lại gần :
– Không báo cơm làm bọn tớ chờ mãi! Học về đi Thanh Hoá không?
Diệp không nhìn lên :
– Tớ có việc gần trường nên không về. Đi Thanh Hoá làm gì?
– Đi lấy xác!
Bỗng mắt Diệp sáng rực :
– Tớ đi với.! Mấy giờ?
– 6h từ chỗ chú Đại .
Nhung xoè tay :
– Bạn đeo vào đi cho may mắn! Nhóm mình được tặng ai cũng có.!
Diệp đẩy đẩy :
– Tớ không đeo đâu, tớ có dây chuyền rồi.! Bạn cất đi đi.
– Đeo đi, cả nhóm đeo mà!
– Tớ đã nói không đeo mà cứ lải nhải..
– Không đeo thì thôi sao phải gắt thế! Xì..
———————————————————————–
Đúng 6h xe bắt đầu chạy. Xe đi này giống như xe cấp cứu có cáng giường nằm chắc chỗ đó dành cho xác hiến tặng kia.
Lên xe thấy thế Nhung run run :
– Lấy xác về mình ngồi chung ..tớ sợ..hic hic
Tôi trấn an :
– Có cả mọi người chứ có mình bạn đâu mà sợ ..cố lên bạn. Bác sĩ phòng mổ là phải mạnh dạn
– Nếu cháu sợ, lúc về ngồi trên cạnh ghế bác tài nhé !
– Đấy. Nghe chú Đại nói chưa? Nhất bạn đó
Nhung vui ra mặt :
– Vâng ạ hihi
Trên xe mọi người chuyện hào hứng lắm, xoay quanh nói tới xác chêt, bệnh tật rồi dao kéo trong phòng mổ thôi. Tôi để ý Diệp thấy bình thường nhưng lại không chịu đeo dây ông lão cho.
Kít..itttt…
Đang đi xe lại dừng đột ngột.
– Có chuyện gì thế?
Tôi nhìn phía trước thấy có ba người vẫy vẫy tay. Bác tài kéo kính xuống thò cổ ra :
– Muốn chết hả? Thình lình lao ra. May là phanh kịp!
– Cho chúng tôi đi nhờ xe với..trời tối, vừa đi xe trước..xuống bị nhầm đường. Hơn cây số nữa mới tới. Giúp chúng tôi làm ơn.!
– Anh lên xe đi, vòng cửa sau tôi mở .
Anh Đại xuống cho người lên hộ tôi !
Có 3 ngưởi lên xe ngồi cạnh tôi và Thịnh. Họ bịt khẩu trang chỉ để hở đôi mắt.
Xe vẫn chạy tiếp..
Chú Đại quay người hỏi:
– Xuống chỗ nào bảo lái xe dừng nhé.
Ai đó đáp :
– Chua đến đâu phải qua hết khu này.
– Chúng tôi cũng qua hết đây.
Sau đấy cũng không ai nói hỏi gì thêm , nhóm bạn tôi ai nấy ngà ngà nhắm mắt ngủ. Tự dưng bên cạnh tôi thấy lành lạnh. Ti hí mắt liếc nhìn..ba người vừa nãy
Mặt mũi méo xệch ánh mắt đảo qua nhìn hết lượt chúng tôi. Nhìn cả bác tài, chú Đại.
Rồi bỏ khẩu trang để lộ cái miệng ngoác đỏ lòm..không lẽ họ là ma ư? Không phải! Tôi cứ vừa hỏi vừa trả lời.
Có tiếng nói cất lên :
– Bác tài cho em nằm nhờ chỗ ngang này nhé !
– Chỗ đó của người chết nằm đấy !
– Người chết nằm cũng không sợ.
Nói đoạn một người nằm xuống.
Đầu lại quay ra lối xuống cửa xe, cái đầu gần chân Thịnh, đưa tay nắm lấy gấu quần , bàn tay như cháy đen hết cả thịt. Còn lại xương đen xì qua ánh đèn mờ trông thật gớm ghiếc!
Á.. Ma .. – Thịnh hét lên.
Ma..cứu..cứu huhuhu
Tiếng chú Đại quát lên:
– Ma ở đâu?
– Nó Nó..
Thịnh lắp bắp chưa kịp nói hết câu .
-Bác Tài cho xuống xe. Chúng tôi đến nơi rồi!
Xe dừng lại, ba người kia bước xuống họ đi về bên kia đường. Trời tối quá tôi chẳng thấy gì ngoài cây cối . Đi được chút tôi ngoái lại thấy ba người lúc nãy họ vẫn đứng ở rìa đường. Cứ đứng đấy mãi! .
Xe đi qua một cổng chào có điện sáng.
Tôi ngó dòng chữ ” Nghĩa trang huyện Hoàng Hoá ”
Là là ma đi nhờ xe chúng tôi?
---------