Chương 7
Không trả lời tôi đứng im bặt mồ hôi tuôn như tắm. Đúng là giọng của Diệp mà tôi run quá.! Tuấn B nhìn tôi ,nhìn ra cửa cũng không trả lời. Thật nhẹ nhàng cài lại chốt rón rén tôi chui vào màn nằm.TuấnB bên cạnh mồ hôi cũng ướt nhẹp. Tôi với chân ấn tăng số cái quạt bàn cho gió cố nhắm mắt mong cho sáng dậy chạy còn làm việc kia nữa.
Reng..Reng..
Mới thiu thiu được chút lại bị phá đám. Cả tôi và TuấnB đều choàng dậy.
Tôi nhăn nhó :
– Sao tớ ghét tiếng chuông này thế? Mai ra nói cô chủ nhà tháo ra cho xong.
Tuấn B tròn mắt ghé sát nói thầm :
– Hôm trước tớ rút dây kết nối rôì sao còn kêu? Bạn không thấy lạ hả. Nhà này có vấn đề…
– Nói tới mới nhớ.!
-Tớ quyết định không ở đây nữa về kí túc xá cho yên..
– Mai bọn mình đi về rồi tính.
Điện thoại reo được mấy chuông có bước chân Diệp ra nhấc máy một lúc giọng lanh lảnh :
– Tuấn A ơi! Chú bạn nhắn mai gặp này!
Tôi che miệng nói như vừa tỉnh giấc :
– Chú nào cơ?
– Chú Đại chứ chú nào?
– Chú nhắn tớ thế á? Mà sao chú biết số nhỉ?
– Hôm nọ tớ cho số . Nhớ lên gặp đấy! Tuấn B mai cùng tớ đi mua đồ nhé!
– Mai tớ bận rồi, hôm khác đi!
Tuấn B đáp mà nhìn tôi
– Thịnh, Nhung mai lên thiếu gì người đi cùng hihi
– Ờ..bạn đi đâu à?
Nghe hỏi thế tôi buột miệng :
– Tớ đèo đi khám bệnh..thấy bảo đau đầu.
Diệp không hỏi thêm gì mà đi vào bếp uống nước, để cái cốc xuống kêu cái cộp.
Từ hôm chuyển tới đây đêm đến tôi toàn bị thức giấc ngoại trừ bữa ở cùng chú Đại. Bố có nhắn qua chú có ai biết đâu! Có khi nào lúc nói chuyện tôi hớ miệng Diệp nghe được nó trêu không? Haiz..- tôi vò đầu .
Điện thoại dứt dây ra mà vẫn kêu ? Đúng là có ma rồi.
– Lúc nào chạy bộ gọi tớ với!
Tuấn B gối lên hai tay nhìn trần nhà
– Ừ. Chạy cho khoẻ
– Chạy tránh ở nhà một mình
– Làm gì tới mức đó? Dù có ma tớ cũng sẽ đối mặt . Xem nó như nào?
– Gan thế?
– Tớ chả gan nhưng nghĩ mình có trêu ghẹo gì họ đâu mà sợ ?
Ngủ đi, cứ thế này không đau đầu cũng thành đau.
Đồng hồ réo tôi bật dậy ra cạnh cái bàn vờ tập gập người ,liếc phòng Diệp thấy đóng kín còn Tuấn B trong nhà tắm nhanh chóng nhét vào chân bàn góc tường rồi ra mở cửa.
Trời chưa sáng hẳn, vừa mới kéo cái chốt mà thấy nặng quá. Ngó qua tấm kính bậc thềm nhà ,những bóng đen lúc ẩn lúc rõ ngồi ngay ở đấy .Tôi cố kéo nhưng nó không xoay chuyển như có ai bên ngoài giữ chặt vậy.
Tuấn B đi ra ngạc nhiên :
– Còn chưa mở cửa hở?
Tôi chỉ ngón tay ra cửa lắc đầu!
Leng keng leng keng – chuông gió nhà kế bên kêu cũng vừa lúc có tiếng gà gáy. Tôi và Tuấn B đều nhìn, phía bên ngoài cửa những bóng đen vẫn ngồi quay lưng lại..
Tuấn B thốt lên vυ't đứng sau tôi :
– M..a..Ma..
Tôi kiễng chân nhìn thêm lần nữa..bất chợt..
– Ối..không..
Tôi hét lên !
Một cái đầu quay lại, cả khuôn mặt như bị phỏng, từng bọc nước bùng nhùng rò rỉ chảy.. Mảng da lột để lộ ra máu bầy nhầy. Hai con mắt xếch ngược – ghê quá mẹ ơi.!
Tôi muốn xỉu ngay tại chỗ nhưng không hiểu sao cứ châng châng nhìn. Cái tay ai đó đưa lên quệt quệt nước đang rò rỉ cho lên miệng mà liếʍ.Chỗ miệng ấy cũng nhèm nhẹp máu.
– Bạn sao vậy? Hét ầm nhà lên thế?
Diệp tới gần cửa cũng ngó nhìn.
Tôi cố tỏ vẻ bình thường :
– Con chuột chạy ngang..tớ tớ..
– Hahaha đàn ông con trai sợ chuột? Tránh ! để tớ.
Diệp mở cửa :
– Có chuột đâu?
Tôi không nói thêm gì , buộc dây giày cùng TuấnB đi ra ngõ.
——————————————–
Tôi đưa Tuấn B đi khám bệnh sớm..tội sợ hãi lúc nào cũng nghĩ mới làm đầu bị đau. Mua ít thuốc xong tôi qua chỗ chú Đại. Gọi nhà xác chẳng sai . Lúc nào cũng có xác chết. Các chú tất bật tất bật chạy ngang chạy dọc.
Đẩy chiếc giường vừa chuyển xuống vào trong nhìn thấy tôi chú vẫy liền :
– Có vào đây thì vào đi cháu! Còn không sang gian trực đợi chú?
– Cháu vào gặp chú luôn nhé. Tí nữa cháu có việc phải đi.
– Chú nhắn cháu gấp , tối thu xếp đi cùng chú về Thanh Hoá ..đi lấy xác..người ta hiến tặng.
– Vâng. Bọn cháu đi cùng với, mà sao không đi ban ngày mà đêm hả chú?
– Ừ . Giờ đấy gia dình họ xong thủ tục, mình đến lấy ngay..nóng thế này..không nhanh có thối hết.
– Vâng..6h bọn cháu có mặt. Cháu về đây ạ!
À..mà đêm qua chú gọi nhắn cháu phải không?
– Chú gọi . Hôm trước bạn cháu cho mà !
Chào chú chúng tôi ra về. Thế quái nào lướt mắt qua giường đẩy , xác người nằm như hất tấm vải phủ xuống rồi ngồi dậy. Nó nhìn tôi ngoắc ngoắc tay..
Tôi khều Tuấn B :
– Có..có ..
– Cò gì hở? Bạn..sao thế?
– Cái xác..trên giường..nó ngồi ngồi..vẫy tụi mình kìa!
– Nó vẫn nằm mà..bạn tưởng tượng sợ gì đâu á !
Tôi không nhìn nữa ,cắm đầu chạy một mạch ra chỗ gửi xe .
——————————————–
Chùa hôm nay đông quá! Tôi lại chỗ hôm trước mua sen tìm ông lão. Kiếm xung quanh không thấy. Hay hôm nay ông nghỉ rồi?
– Bạn tìm gặp ai đúng không?
Tuấn B hỏi dồn
– Gặp được tớ sẽ nói !
Lạy trời cho con..
Tôi chắp tay trước ngực
– Hai anh mua giúp em!
Tôi giật mình quay lại. Hoá ra là thằng bé bán hoa sen.
– Bán cho anh một bó!
Thằng bé đưa vào tay tôi :
– Của anh bảy nghìn! Anh có xem bói không?
Ủa! Nghe câu này quen quá..! Tôi nhìn bó sen nhìn sang nó.
Thằng bé gật đầu nhẹ rồi bỏ đi trước. Nó chắp hai tay đằng sau một ngón ra hiệu.
Hiểu ý chúng tôi vội bước theo..
---------