Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Lê còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy sắc mặt của Chiến Cảnh Hoài không thích hợp.
Giây tiếp theo, người đàn ông bỗng đổ về phía cô.
“Chiến Cảnh Hoài ——!”
Thẩm Lê cố hết sức mà đỡ được Chiến Cảnh Hoài, nhưng là lúc này thân thể nhỏ nhắn của cô quá gầy, sắp đạt đến ngưỡng suy dinh dưỡng, làm sao có thể chịu nổi một người đàn ông trường thành có chế độ luyện tập lâu dài được?
“Phanh ——” một tiếng.
Thẩm Lê bị Chiến Cảnh Hoài vòng ở trong ngực, bị ngã một cái chổng vó.
Đau muốn chết.
Sau đó cô mới cảm nhận được tình huống của Chiến Cảnh Hoài cực kỳ không thích hợp, đẩy anh sang một bên, nhanh chóng kiểm tra vết thương toàn thân anh.
Có mảnh đạn, còn có vết đao, xem đến độ Thẩm Lê cũng đau theo.
(Nghe nói lần này cháu trai của ông cụ nhà họ Chiến gặp nguy hiểm trong lúc làm nhiệm vụ, bị thương thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn. Lúc đưa tới bệnh viện cứu chữa còn bị lên cơn sốc do dị ứng thuốc! Còn bị dẫn đến viêm phổi!)
Thẩm Lê đột nhiên nhớ tới lời tán gẫu của mấy bà lão trong sân ở đời trước, cô lập tức hiểu được.
Lúc này Chiến Cảnh Hoài đang bị thương và trên đường trở về sau khi làm nhiệm vụ, lại vừa lúc bắt gặp cô bị rơi xuống.
Bởi vì cứu cô nên anh mới bị thương nặng thêm, sau đó lại bởi vì sai lầm của bệnh viện mà dẫn đến một loạt hậu quả sau này.
Thẩm Lê sờ mạch đập của anh, lúc này trong cơ thể đã có triệu chứng viêm, cô sờ tay vào trong túi theo thói quen ——
Nhưng lại không tìm thấy được gì.
Kiếp trước, lúc nào Thẩm Lê cũng mang theo bộ châm cứu ở bên người, cô được kế thừa bộ kim châm cứu đó từ người thầy trung y của mình sau khi bị ôm nhầm rồi đưa đến nông thôn.
“Thời khắc quan trọng lại không có dụng cụ!”
Thẩm Lê buồn bực mà đấm chính mình một chút, rồi sau đó ngực cô chợt nóng lên.
Ngọc bội xanh biếc phát ra ánh sáng, ở trên ngực cô tạo ra một dấu hoa văn tuyệt đẹp.
Cũng chính là vào lúc này, một không gian chưa bao giờ gặp qua đã xuất hiện ở trước mắt Thẩm Lê.
(Chủ nhân, hoan nghênh ngài đã trọng sinh và đi vào không gian của ngọc bội “Tỉnh táo kiếm tiền”, tôi là bạn nhỏ Tiểu Ái, ngài có thể gọi tôi một cách thân thiết là “Tiểu Ái”.)
Thẩm Lê: “… Chào Tiểu Ái.”
Không nghĩ tới là ngọc bội mẹ cô để lại cứu cô, cho cô cơ hội trọng sinh, lại còn có không gian lợi hại như vậy!
Thẩm Lê liếc mắt một cái liền phát hiện trên mảnh đất phì nhiêu kia đều là ruộng thuốc cực tốt, tuy rằng tạm thời chỉ có một phần đất khá nhỏ, nhưng dùng để trồng dược liệu thì không còn gì tốt hơn.