Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 5: Thức tỉnh không gian, cứu Chiến Cảnh Hoài (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bên cạnh còn có nước linh tuyền tẩm bổ tưới tiêu, phía sau còn có một căn nhà gỗ nhỏ không biết có tác dụng gì.

(Trong lúc không gian mở ra, thời gian ở thế giới bên ngoài sẽ tự động dừng lại, chủ nhân yên tâm. Quy mô trước mắt của Thần Y dược điền chỉ là cơ bản, chủ nhân chỉ cần có được giá trị tức giận của kẻ thù, và duy trì tâm trạng tốt của bản thân, là có thể mở ra càng nhiều điều bất ngờ.)

Giá trị tức giận của kẻ thù?

Tức chết bọn họ, cô sẽ nhận được thứ tốt sao?

Trên thế giới sao lại có loại chuyện tốt như vậy?

(Nếu muốn lấy vật phẩm trong không gian thì chỉ cần niệm thầm ở trong lòng “Tiểu Ái Tiểu Ái” là có thể lấy ra bất cứ lúc này, bạn nhỏ Tiểu Ái đã chuẩn bị xong bộ châm cứu thường dùng cùng với các loại dược phẩm trị bệnh cho ngài rồi.)

Đầu Thẩm Lê hiện lên vài vạch đen, thầm mặc niệm một chút bộ châm cứu, giây tiếp theo, bộ châm cứu đã xuất hiện trên tay cô.

Là bộ châm cứu mà thầy đưa cho cô!

Sắc mặt Thẩm Lê vui vẻ, lập tức suy nghĩ đến những thứ mà mình cần.

Povidine, cồn, dung dịch ô-xy già, băng vải, thậm chí là vắc xin uốn ván của đời sau cũng có.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Thẩm Lê đặt chuyện khác sang một bên trước, cũng không rảnh lo tới chuyện nam nữ thụ thụ bất thân gì cả, trực tiếp cởi ra áo khoác của Chiến Cảnh Hoài.

Cô đeo găng tay y tế vào, trước tiên là xét nghiệm uốn ván trên da của người đàn ông, rồi sau đó lấy ra mảnh đạn, rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc.

Ở kiếp trước, Thẩm Lê và ông ngoại đều có cùng lý tưởng, đó là trở thành quân y, nhưng cô lại tiếc nuối bỏ qua hai lần thi đại học.

Sau khi rơi xuống nước, cô vì báo đáp ân cứu mạng của Chiến Dật Hiên mà giúp đỡ hắn ta gây dựng sự nghiệp, từ lúc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến khi sự nghiệp ổn định, mới có thời gian tự học đại học và lấy chứng chỉ chuyên môn, sau đó lại thường xuyên gia nhập tiểu đội chữa bệnh đi chi viện những khu vực xa xôi.

Kết quả xét nghiệm trên da là âm tính, lúc này Thẩm Lê mới cảm thấy yên tâm.

Tiêm cho Chiến Cảnh Hoài một mũi uốn ván và một mũi hạ sốt, cô mới sờ sờ cái trán hơi ấm của người đàn ông: “Không phát sốt.”

Xác nhận thân thể Chiến Cảnh Hoài không quá đáng ngại, Thẩm Lê mới thoát lực mà ngồi bệt một bên, cô uống xong một ống đường glucose mới hồi phục lại.

Thẩm Lê nhìn Chiến Cảnh Hoài đang nhíu chặt hai mày.