Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, thanh âm “Ầm ầm” truyền đến, tựa như tiếng sấm chấn động.
Thẩm Lê cố sức đẩy Chiến Cảnh Hoài, muốn anh chạy trốn trước.
Không có gánh nặng là cô đây, với thể chất của anh, nói không chừng vẫn có đường sống.
Trong nháy mắt khi tuyết lở ập sang-----
Chiến Cảnh Hoài ôm chặt Thẩm Lê.
Che chở cô trong lòng của anh.
Cơ thể đau đớn và cảm giác áp bức hít thở không thông đồng thời truyền đến.
Trong lúc ý thức mơ màng, Thẩm Lê thấy ngực Chiến Cảnh Hoài thủng một lỗ máu.
“Chiến... Cảnh Hoài...”
Cô cố sức quay lại ôm anh, muốn khóc cũng khóc không được.
Cô tình nguyện chết một mình.
Máu hai người hòa lẫn vào nhau, không ngừng chảy xuống nhỏ lên ngọc bội trước ngực mẹ cô để lại.
Ngực nóng bỏng.
Ánh sáng chói mắt truyền tới, Thẩm Lê hoàn toàn mất ý thức.
...
Trong thoáng chốc, cảm giác mất trọng lực bao vây lấy Thẩm Lê.
Vừa mở mắt.
Nước sông tràn vào mũi miệng.
Thân thể Thẩm Lê lại lần nữa chìm xuống, vùng vẫy hai tay!
“Á... Cứu mạng...”
Hoàn cảnh xung quanh và tình cảnh cả đời này Thẩm Lê cũng sẽ không quên.
Cô cho rằng mình đã chết, không ngờ vậy mà được sống lại!
Kiếp trước, sau khi cô rơi xuống nước được chồng cũ cặn bã cứu, lúc đó vì báo đáp ân tình này, đồng ý sự theo đuổi của anh ta.
Năm đó ông nội Thẩm làm quân y cứu ông nội Chiến trên chiến trường, ông nội Chiến bèn đề nghị ngoài miệng hôn ước con gái Thẩm gia và Chiến Cảnh Hoài.
Thẩm Lê luôn cảm thấy không thể ép buộc người ta và báo đáp ân huệ, không muốn để Chiến Cảnh Hoài khó xử, cho nên cô đã hủy bỏ hôn ước với Chiến Cảnh Hoài, chọn chồng cũ cặn bã.
Thân thể cứng đờ khiến Thẩm Lê uống mấy ngụm nước, cô nổi lên, quả nhiên thấy mặt của chồng cũ cặn bã.
Chiến Dật Hiên mười chín tuổi, khuôn mặt tinh xảo mê người còn mang chút tái xanh.
Thẩm Lê vừa định kêu cứu, thì thấy con nghé Vương Bát này xoay người chạy vào trong ngõ nhỏ!
Cái gì?
“Khụ khụ khụ!!”
Thẩm Lê khó khăn ho khan.
Khi cô chìm vào trong nước lần thứ hai, một thân ảnh mạnh mẽ chạy tới.
Người đàn ông nhảy lên, nhảy vào trong nước, bơi vài cái đến bên cạnh cô.
Người đàn ông một tay nâng cằm Thẩm Lê, một tay bơi: “Thả lỏng người, anh mang em lên.”
Trong mắt Thẩm Lê khó nén sự khϊếp sợ.
Mặt mũi người đàn ông trước mắt tuấn mỹ nhưng không mất vẻ kiên nghị, mơ hồ có khí thế nghiêm nghị của sau này.
Anh nhếch môi mỏng, cánh tay cường tráng có lực, nâng Thẩm Lê nhỏ nhắn xinh xắn đưa lên bờ.
Thẩm Lê vội vã bò lên bờ, xoay người vươn tay muốn kéo anh lên.
Tim cô đập kịch liệt.
Kiếp trước vào lúc này cô đã hôn mê, khi tỉnh lại liên tục sốt cao nằm trong bệnh viện, khi đó tên chồng cũ cặn bã khốn kiếp này nói là anh ta cứu cô!
Vẻ mặt Thẩm Lê phức tạp nhìn người đàn ông từ chối cô giúp đỡ xoay người lên bờ.
Cho nên người thật sự cứu cô là-----
Chiến Cảnh Hoài?