Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, một chốc lát đã kết thúc, mỗi người đều bị yêu cầu đổi bạn nhảy, Tĩnh Thủy đành phải lưu luyến buông tay Dư Đông ra, trơ mắt nhìn hắn đi về phía người khác.
Vừa quay đầu, gương mặt Diêu Khải Hiên đã ấn vào mi mắt.
“Chúng ta đã lớn như vậy, còn chưa từng nhảy cùng em bao giờ.” Cậu ta hôm nay giống như lột xác, khí chất cả người hoàn toàn khác hẳn, ánh mắt sáng quắc vươn tay về phía cô.
Tĩnh Thủy nhẹ đặt ngón tay lên tay cậu ta, thong thả cùng cậu ta nhảy tiếp bài nhạc. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được, có một số chuyện đã thay đổi, bọn họ không còn là những đứa bé vô tư vô lo như lúc trước nữa, bọn họ đang ở vào lứa tuổi dậy thì, có rất nhiều tâm sự trong lòng. Giống như hiện tại cô cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể thân mật với Diêu Khải Hiên, giả vờ bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của cậu ta.
Thời gian khó xử trôi qua, sau lưng Tĩnh Thủy đã ướt sũng mồ hôi. Cô chỉ hy vọng bản nhạc này nhanh chóng kết thúc, để có thể giảm đi sự bực bội và bất an của mình.
Cuối cùng thì nốt nhạc cuối cũng được chơi xong, Diêu Khải Hiên buông tay cô ra, cười nói: “Quả nhiên là lần đầu nhảy có chút không quen.”
“Đúng vậy, trạng thái hôm nay của em không tốt, hy vọng sư huynh không chê.” Tĩnh Thủy cố ý dùng một giọng điệu xa lạ, muốn tạo khoảng cách.
“Không sao, anh cũng hiểu đối với các trường hợp này, em không quen lắm.” Diêu Khải Hiên thì không nghĩ nhiều như vậy.
Cuối cùng cậu ta cũng đi xa, Tĩnh Thủy đã có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì đã thấy Lục Nhiễm từ đằng xa, đẩy đám người sang một bên cuối cùng nhiệt tình mời Dư Đông khiêu vũ với cô ta.
Thịnh tình không thể chối từ, Dư Đông uyển chuyển thoái thác một hồi, vẫn là không thắng nổi sự kiên trì của Lục Nhiễm, bất đắc dĩ đồng ý.
Âm nhạc lại vang lên, lần này là Benjamin đi tới trước mặt Tĩnh Thủy, vô cùng lịch sự hỏi bằng tiếng Anh: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”
Tĩnh Thủy gật gật đầu, xem như đồng ý, nhưng toàn bộ quá trình đều không có tinh thần, ánh mắt thường xuyên nhìn qua đám người, dán lên người Dư Đông và Lục Nhiễm. Động tác của bọn họ tuy rằng có hơi xa cách, nhưng dưới ánh đèn vẫn rất hài hòa.
Benjamin phát hiện ánh mắt Tĩnh Thủy, cũng nhìn về phía Dư Đông bên kia: “Xem ra cô rất quan tâm đến cậu ta, cậu ta là anh ruột của cô à?”
Tĩnh Thủy vốn dĩ muốn nói dối, nhưng ánh mắt nghiền ngẫm của Benjamin vẫn làm lời nói dối của cô tự sụp đổ: “Không phải.”
“Tôi đã nói rồi mà, anh chị em ruột thì không thể nào lại như thế.”
Tĩnh Thủy cúi đầu chìm vào trầm tư.
“Nếu thích thì phải tranh thủ một chút.”
“Không được.” Tĩnh Thủy lắc đầu, lễ phép mà nói, “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Trong suốt thời gian còn lại, Tĩnh Thủy hết sức nỗ lực cố gắng kiềm chế bản thân mình không nhìn Dư Đông, nhưng càng không nhìn thì lại càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như có một con chuột cào vậy, vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ buổi party hết sức náo nhiệt nhưng bởi vì chuyện này mà trở nên không còn thú vị nữa, cho đến tận khi gần ra về Tĩnh Thủy cũng không ăn được gì, trên đường về cũng không nói thêm câu nào.
Dư Đông cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hỏi Tĩnh Thủy, Tĩnh Thủy cũng không chịu nói, đành phải thôi.
- -----
Rời khỏi Trung Quốc đã được mấy tháng, nay lại một lần nữa được trở lại Bắc Kinh, Tĩnh Thủy có cảm giác vô cùng thân thiết.
Lục Nhiễm thực hiện lời hứa, không chỉ mời tất cả mọi người ăn cơm, mà còn dẫn các đội viên mới đi dạo một phòng quanh Bắc Kinh.
Lúc còn nhỏ Tĩnh Thủy đã nhiều lần trông thấy Ngọ Môn qua tivi, mặc định rằng nó rất lấp lánh và rực rỡ, nhưng khi nhìn thấy sự vật thật thì ngược lại hơi có chút thất vọng: “Hình như có vẻ nhỏ hơn so với trong tưởng tượng của em nhiều?”
Dư Đông dở khóc dở cười: “Chứ em nghĩ rằng nó sẽ như thế nào, cao đến chọc trời sao?”
Xuyên qua Ngọ Môn, phía sau chính là Tử Cấm Thành, Tĩnh Thủy khi còn nhỏ vẫn luôn rất tò mò bên trong cánh cửa Ngọ Môn là cái gì bây giờ cuối cùng cũng đã được trông thấy.
Quả nhiên Tử Cấm Thành rất đẹp, tuy rằng kiến trúc đã trải qua sự bào mòn của năm tháng nhưng vẫn giữ lại được nét huy hoàng năm đó. Ngoại trừ khu vực ba đại điện ở trung tâm thì còn có rất nhiều các cung điện nhỏ ở xung quanh, đủ để bọn họ đi dạo suốt cả một ngày.
Khí hậu tháng 9 vẫn còn mang theo một chút nhiệt độ của mùa hè, không may là Tử Cấm Thành không có bất cứ cây cối gì có thể giúp bọn họ che nắng, nóng đến nỗi ai nấy mồ hôi ướt đẫm. Một vài người liền chạy ra ngoài mua nước ô mai ướt lạnh, vừa đi vừa uống.
Lúc đi trong dòng chảy của đám đông, Tĩnh Thủy bỗng nhiên sinh ra một sự tin cậy đối với thành phố này, phải chăng đây chính là quê hương thứ hai của cô...
Chơi đùa suốt cả một ngày vui vẻ, mọi người cuối cùng cũng phải trở về với thế giới hiện thực của mình, ngày hôm sau cho dù trong lòng không tình nguyện đến mức nào, thì vẫn phải tiếp tục huấn luyện.
Có một chuyện rất kỳ lạ chính là, Tĩnh Thủy sau khi trở về từ Giải vô địch Thế giới thì cứ thường xuyên cảm thấy đau đầu gối, lúc đầu cô còn tưởng rằng do cường độ huấn luyện mạnh gây ra, cho nên cũng không quan tâm. Cho đến một lần đạp chân trong nước, đầu gối lập tức truyền đến một trận đau nhức kinh khủng rồi ngay tức khắc sưng lên như một cái bánh bao lớn.
Tĩnh Thủy tỏ ra rất đau đớn, chụp lấy máng nước, thử giật giật chân, nhưng cũng không cảm thấy đỡ hơn.
Nhan Hòa phát hiện ra cô không ổn: “Tĩnh Thủy, cậu làm sao vậy?”
“Đầu gối của tớ đau quá.”
“Có muốn đến đội y tế khám một chút không?”
Tĩnh Thủy gật gật đầu, được Nhan Hòa đỡ lên trên bờ.
Dư Đông, Diêu Khải Hiên thấy Tĩnh Thủy như vậy cũng vội vàng chạy đến, hết sức lo lắng nhìn nhân viên y tế kiểm tra cho Tĩnh Thủy, cuối cùng tỏ ra nghiêm trọng nói: “Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ là đã chấn thương sụn bán nguyệt rồi.”
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì, Dư Đông đã lập tức ôm Tĩnh Thủy lên, chạy ra ngoài cửa.
Thái độ của mọi người đang hết sức lo lắng liền chuyển thành kinh ngạc, có thể nói là hết sức phức tạp.
Diêu Khải Hiên nhìn chằm chằm cửa ra, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau khi đến bệnh viện làm các loại kiểm tra, đúng là đã bị chấn thương sụn bán nguyệt. Tĩnh Thủy là vận động viên, sau này còn phải dựa vào vận động để kiếm sống, cho nên tốt nhất là phải tiến hành giải phẫu ngay.
“Thời kỳ dưỡng bệnh là bao lâu?” Tĩnh Thủy hỏi.
“Khoảng từ hai đến ba tháng.”
“Vậy có thể kịp lúc huấn luyện ở cao nguyên vào cuối năm không?”
“Có lẽ kịp.”
Một sự khủng hoảng vô danh dâng lên trong lòng cô, cô có phải sẽ giống với Lưu Tư Dư không... bởi vì một lần chấn thương, rồi sau đó phong độ sẽ xuống dốc không phanh?
Dư Đông nhìn ra sự khủng hoảng của cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: “Đừng sợ, anh có rất nhiều sư huynh sư tỷ đều từng bị chấn thương sụn bán nguyệt, cuối cùng cũng thành công trị hết, em ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, tích cực phối hợp trị liệu.”
“Dư Đông, cảm ơn em đã đưa Tĩnh Thủy đến đây, em mau về đi, đừng làm việc huấn luyện bị ảnh hưởng.” Huấn luyện viên Hạ đứng một bên nói.
Tuy rằng Dư Đông rất muốn ở lâu hơn một lát với Tĩnh Thủy, nhưng mệnh lệnh của huấn luyện viên thì không thể làm trái ở vì thế chỉ đành nghe theo.
“Có cần gọi điện thoại cho ba mẹ em không?” Dư Đông đi rồi, huấn luyện viên Hạ liền hỏi.
Tĩnh Thủy liên tục lắc đầu.
“Ôi, con nhóc này chỉ có một thứ không tốt, đó chính là quá nghĩ cho người khác, chỉ nói những chuyện tốt mà không nói chuyện xấu.” Huấn luyện viên Hạ vừa thở dài vừa đi làm thủ tục nhập viện cho cô.
Nhưng chuyện cô chấn thương cuối cùng vẫn bị Lý Dĩnh và Trương Hạo Thiên biết được, hai người tức tốc ngồi máy bay, lòng nóng như lửa đốt chạy tới chăm sóc cô.
“Ôi, con phải nghe mẹ nói, mẹ biết là con rất muốn lấy huy chương, nhưng cũng phải yêu quý thân thể của mình chứ.” Thấy con gái như vậy, Lý Dĩnh rất muốn quở trách cô một trận, nhưng lại không đành lòng.
“Mẹ, con biết rồi.” Tĩnh Thủy không còn sức lực trả lời.
“Lần sau có chuyện gì nhớ phải nói rõ với mẹ, không được gạt mẹ.”
“Dạ.”
“Thôi đừng nói những việc này nữa.” Trương Hạo Thiên khuyên can vợ mình xong lại chuyển sang Tĩnh Thủy, “Tĩnh Thủy, con có muốn ăn gì không?”
Tĩnh Thủy thực ra không muốn ăn gì cả, nhưng lại không muốn làm ba mình thất vọng, vì thế liền thuận miệng nói ra một món: “Con muốn ăn bánh tiên đậu.”
“Được, ba đi mua cho con.” Trương Hạo Thiên lập tức đi ngay nhanh đến nỗi không thấy bóng dáng.
Lý Dĩnh vô tình nhìn về phía tủ đầu giường, phát hiện Tĩnh Thủy vẫn còn dùng cái điện thoại mini, lại đau lòng hơn một chút: “Con đổi một cái điện thoại mới đi, quá tiết kiệm rồi đấy.”
“Điện thoại này có nhiều kỉ niệm đối với con cho nên không nỡ bỏ đi.” Tĩnh Thủy cười để mẹ yên tâm.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ, Tĩnh Thủy nằm trên giường, rồi lại sợ gây ra tiếng động sẽ đánh thức mẹ đang ngủ trên giường kế bên cho nên không dám xoay người với biên độ lớn.
Tĩnh Thủy suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nếu cuộc đời vận động viên cứ như vậy mà kết thúc thì cô có cam tâm hay không? Đáp án chắc chắn là không rồi, nhưng chấn thương thì có ai có thể nói trước được? Chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó mà thôi.
Ngày hôm sau cô cố gắng che giấu sự không thoải mái của mình, giả vờ như tinh thần xán lạn đón tiếp mọi người đến thăm bệnh.
Ngày giải phẫu đã được sắp xếp xong, nhưng càng gần đến thời gian đó thì cô lại càng lo lắng bất an, tưởng tượng đến việc đầu gối của mình sẽ bị một con dao phẫu thuật sắc bén cắt qua thì cả người lại không rét mà run.
Một ngày trước khi cô làm phẫu thuật, Dư Đông tới bệnh viện, nhưng hôm đó không phải hắn chỉ đến thăm cô mà còn đến làm kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, Dư Đông vẫn ăn vạ không chịu đi: “Dì à, hôm nay dì cứ trở về nghỉ ngơi đi để con chăm sóc cho Tĩnh Thủy, có một số chuyện có lẽ em ấy chỉ muốn nói với con.”
Lý Dĩnh nghĩ một chút, dù sao thì Dư Đông và Tĩnh Thủy cũng là cùng lớn lên từ nhỏ, đương nhiên là rất thân thiết, có Dư Đông ở đây, có lẽ Tĩnh Thủy có thể thả lỏng tâm lý cho nên liền đồng ý.
Tĩnh Thủy đã không ít lần ở riêng với anh trai, nhưng cùng chỗ cùng phòng thì là lần đầu, không khí có chút lạ lẫm.
“Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải làm giải phẫu.” Dư Đông khuyên cô.
“Ngủ không được.”
“Em sợ sao?”
“Không phải."
“Vậy thì tại sao?”
“Là bởi vì… bỏ đi, thì cũng là sợ mà thôi.”
“Anh biết ngay mà.” Dư Đông đắc ý vì suy đoán của mình chính xác, “Có gì phải sợ chứ, chích thuốc mê một mũi thì cái gì cũng không biết nữa.”
“Ừ, anh nói đúng, nhưng cái em sợ là mình có thể sẽ không theo kịp chương trình huấn luyện.”
“Không cần phải sợ, có anh giúp em.” Dư Đông vĩnh viễn cũng đều tự tin như thế
Tĩnh Thủy cười, không hề phản bác.
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhanh đi ngủ đi thôi, ngủ rồi thì cái gì cũng sẽ không sợ, ngủ không được thì mới phải lo lắng đó.” Dư Đông thúc giục cô.
Tĩnh Thủy cũng nằm xuống theo lời hắn, hai mắt nhắm lại, nhưng cảm giác có gì đó không ổn, liền mở to mắt hỏi: “Anh à, sao anh không ngủ.”
“Anh phải chờ em ngủ xong anh mới yên tâm mà ngủ.”
Tĩnh Thủy không biết nói cái gì: “Nhưng anh nhìn em chằm chằm như vậy, em không ngủ được.”
“Được được.” Dư Đông đi về phía giường dành cho người nhà bệnh nhân rồi nằm lên đó.
Thật ra hắn vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo của mình, khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, hắn thử mở mắt thì thấy được gương mặt đang ngủ say của Tĩnh Thủy.
Hắn cẩn thận giơ tay ra, quơ quơ trước mắt cô, rồi lại cúi người nghe tiếng hít thở đều đều của cô, xác định thực sự là cô đã ngủ. Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến, hắn lại dựa đầu vào trên gối, mặt đối mặt với cô.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ soi vào phòng khiến hàng mi Tĩnh Thủy nhuộm màu bàng bạc, đặc biệt lộng lẫy.
Mình đang làm gì vậy? Dư Đông không dám tiếp tục nhìn nữa liền dịch đầu khỏi gối, cảm giác mặt mình đỏ bừng lên.
Còn Tĩnh Thủy trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm.
Cô căn bản không hề buồn ngủ nhưng vì để anh trai yên tâm, vẫn làm bộ ngủ rất say, không ngờ lại có thể cảm giác được hơi thở của anh ấy ở cạnh bên mình, dây thần kinh từ đầu đến chân hoàn toàn tê dại.
Cũng may hơi thở kia đã lập tức cách xa ra chứ không dừng lại lâu hơn nữa, nhưng vành tai cô vẫn nóng như thiêu đốt, giống như là nhiệt độ của bàn ủi vậy.
Hai người trong lòng đều có tâm sự, gần như không ai ngủ được, cố gắng lắm mới chống chọi qua được hết đêm này.