Tĩnh Thủy cũng không quan tâm lắm đến lần gặp mặt này, cô chỉ nghĩ rằng Derby đang xã giao mà thôi, có lẽ lần thi đấu tiếp theo bọn họ cũng sẽ không gặp nhau nữa.
Cho dù bốn cô gái liều sống liều chết để đổi lấy tư cách thi đấu chung kết, cuối cùng cũng không đánh lại được Mỹ, Anh và Australia là các đội mạnh, ngay cả cơ hội lên bục lãnh thưởng cũng không có.
Dù đã nằm trong dự kiến nhưng bọn họ đã trả giá nhiều như vậy mà cũng không nhận được gì, vì thế không tránh khỏi hơi uể oải.
Nghĩ đến bản thân mình lần đầu tiên được thi đấu ở một giải thế giới cứ như vậy mà kết thúc rồi, Tĩnh Thủy rất không cam lòng, nhưng không có chỗ trút ra cho nên đành phải hai tay chống cằm, chờ nội dung 200mx4 bơi tự do tiếp sức dành cho nam, gửi gắm hy vọng lên người anh trai.
Bởi vì thành tích thi đấu loại không tốt cho nên bọn họ được xếp ở đường bơi thứ nhất, nhưng Dư Đông không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, ngược lại đối thủ càng mạnh thì hắn càng hưng phấn, càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ trạng thái thi đấu tốt nhất của hắn.
Ba người Từ Minh Triết, Diêu Khải Hiên, Triệu Nham thì không thoải mái như vậy, tất cả đều cúi đầu bộ dạng tâm sự nặng nề.
Dư Đông muốn khuấy động không khí một chút, “Tớ thấy hay là nên lấy một cái tên cho tổ hợp thi đấu bốn người chúng ta, gọi là F4 được không? Tớ là Đạo Minh Tự, Từ Minh Triết là Hoa Trạch Loại, Diêu Khải Hiên là Tây Môn, Triệu Nham là Mỹ Tác.”
Mới nói đến cái tên “Đạo Minh Tự” này, trong đầu hắn cứ như một cuốn phim chiếu lại gương mặt của một người, càng thích hợp hơn với hình tượng của Đạo Minh Tự, đáng tiếc rằng đã rất lâu rồi bọn họ không liên lạc gì với nhau, không biết bây giờ cậu ấy sao rồi.
Diêu Khải Hiên nghe hắn ngụy biện như thế cho nên cũng không chịu buông tha: “Vì sao cậu có thể làm Đạo Minh Tự, còn tớ thì phải làm Tây Môn chứ? Không công bằng!”
“Tên nhóm là do tớ đặt, tớ không thể lựa tên cho mình hay sao?” Dư Đông dựa vào cái lý của mình, rất nhanh đã chiếm lại thế thượng phong.
“Tớ không muốn làm Mỹ Tác, tớ phải làm Hoa Trạch Loại.” Với tính cách của Triệu Nham, mà cũng có thể toát ra một câu như thế, quả thật là mặt trời mọc từ hướng Tây.
“Được rồi, đừng ầm ĩ, sắp thi đấu rồi, ai thích làm Hoa Trạch Loại thì cứ làm.” Từ Minh Triết lông mày chau lại thành hình chữ bát, có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Đại ca cũng đã nói thế thì đám lâu la bọn họ lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Bốn người chờ ở lối ra hồ bơi, nghe bên ngoài đọc thứ tự và báo đường bơi cho các đội tuyển quốc gia, lúc nghe đọc tới Trung Quốc, bọn họ cùng đi ra ngoài, tay giơ lên uy phong lẫm liệt vẫy chào các đồng đội bên trên.
Sau khi thực hiện xong quy tắc cúi chào đơn giản, bọn họ lại một lần nữa tập trung ánh mắt vào sân thi đấu, nhìn đám người càng ngày càng dày đặc, áp lực trong nội tâm cũng càng lúc càng tăng.
Diêu Khải Hiên là người bơi đầu tiên, khi cậu ta đứng trên bục xuất phát, những người khác đều nhìn chăm chú, còn lo lắng hơn so với bản thân mình bơi nữa.
“Take your mark.” Tên đã lên dây không thể không bắn.
“Đoàng!” Tiếng súng lệnh vang lên, bọt sóng nổi lên bốn phía, khuấy động mặt nước hồ đang bình tĩnh. Đội Mỹ, đội Anh và đội Úc cũng đã phát huy ưu thế dẫn đầu, Diêu Khải Hiên chỉ có thể chấp nhận bị bỏ xa ở phía sau, cùng phân cao thấp với các nước còn lại khác. Ba người còn lại cũng bám đuổi sát sao với Diêu Khải Hiên, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được nội tâm lo lắng và sự mỏi mệt của cậu ta, cho nên đều không thể tự chủ được hét to lên: “Diêu Khải Hiên, cố lên!”
Trên khán đài Đội tuyển Quốc gia cũng là tiếng la ó rung trời, Tĩnh Thủy cũng giống như các đồng đội, quên mình theo dõi hình bóng Diêu Khải Hiên, chỉ hận không thể xông lên cho cậu ta thêm chút sức lực.
Có lẽ là bởi vì áp lực quá lớn cho nên toàn bộ hành trình, động tác của Diêu Khải Hiên đều rất cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể lấy được vị trí thứ 6.
Mọi người còn chưa kịp chớp mắt thì đợt bơi thứ hai đã bắt đầu, người bơi lần này là Triệu Nham đã xông vào trong nước.
Lúc Diêu Khải Hiên lên bờ vẫn tự trách không thôi, không ngừng lẩm bẩm rằng bởi vì mình bơi không tốt cho nên mới làm thành tích của cả đội bị kéo xuống, mặc cho Dư Đông dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để an ủi thì cũng không ăn thua gì.
Từ Minh Triết ở bên cạnh im lặng một lúc lâu rồi cũng mở miệng, Diêu Khải Hiên vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ mắng mình đến mức máu chảy đầy đầu nhưng kết quả là cái gì cũng không có: “Nếu mọi chuyện đã xảy ra, thì cũng không cần tự trách quá làm gì, lần đầu tiên cậu tham gia tranh tài ở Giải thế giới khó tránh khỏi sẽ có hơi khẩn trương, sau này phải cố gắng rèn luyện, điều chỉnh tâm lý thi đấu của mình cho tốt. Còn nữa, Dư Đông, cậu cần phải dốc hết toàn lực lấy được thứ tư hoặc thứ năm, thì tôi mới có khả năng tranh giành được thứ hạng ở phút cuối cùng. Làm được không?”
“Được!” Dư Đông vỗ ngực bảo đảm, “Cậu yên tâm đi, có tớ và anh Triết ở đây, chắc chắn có thể kéo lại thành tích.”
Mới vừa nói đến đó thì hắn đã nghe được tiếng kêu la inh ỏi từ trên khán đài vọng tới, có lẽ là từ khu vực của đội nhà.
Ủa có chuyện gì xảy ra vậy? Hắn mang theo nghi hoặc nhìn về phương hướng của Triệu Nham thì mới kinh ngạc phát hiện rằng cậu ta đã sớm tăng tốc thực hiện nước rút.
Mỗi người phải bơi 200m là một đường bơi dài cho nên hầu hết đều cố giữ sức, chờ đến những mét cuối cùng thì mới thực hiện nước rút, không có ai lại thực hiện động tác này sớm đến như thế, Triệu Nham khẳng định là bởi vì Diêu Khải Hiên tụt lại quá xa cho nên mới sốt ruột, sai lầm trong việc phân phối thể lực.
Nhưng nước rút của Triệu Nham đã có hiệu quả, từ vị trí thứ sáu đã vượt lên vị trí thứ năm nhưng có thể giữ được hay không, thì còn phải chờ xem nghị lực của cậu ta như thế nào nữa.
Tĩnh Thủy cũng nhìn thấy mà nóng lòng, tiêu hao sức lực quá lớn như Triệu Nham là rất mạo hiểm bởi vì những mét sau sẽ rất dễ để cho các đối thủ thừa cơ vượt lên trên.
Hai tay cô không biết từ khi nào đã xoắn chặt lại với nhau.
Không ngoài dự liệu, sau một động tác rẽ nước không còn rõ ràng thì tốc độ của Triệu Nham cũng đã giảm xuống vô cùng to lớn, bây giờ việc giữ vững vị trí đã là không hề dễ dàng.
“Đến cậu, Dư Đông.” Thấy Triệu Nham sắp kết thúc thi đấu, Từ Minh Triết đẩy đẩy Dư Đông, nhắc nhở.
“Yên tâm, giao cho tôi.” Dư Đông dứt khoát kiên quyết đi lên bục xuất phát.
Nước đã ngăn cách hết tất cả mọi ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, khiến cho hắn càng có thể tập trung quan sát các đối thủ của mình. Hiện tại hắn cách đối thủ của đội Nhật khoảng một nửa thân người, khoảng cách này chỉ cần hắn cố gắng một chút là có thể kéo. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều, cứ bơi là được.
Hắn uốn lượn cánh tay, thuần thục rẽ nước, dưới chân giống như có gắn mô tơ, một khắc cũng không chịu ngừng lại. Đối thủ cảm giác được hắn tới gần, vội vàng tăng tốc, không để cho Dư Đông bất cứ cơ hội nào, nhưng Dư Đông cứ nhất định phải đua với anh ta cho bằng được, anh tăng tốc thì tôi cũng tăng tốc, thậm chí còn phải nhanh hơn so với anh.
Chiều cao lúc này đang làm một lợi thế. Dư Đông hiện tại còn chưa thành niên, chiều cao cũng đã đạt tới 1m88, mỗi lần rẽ nước đi tới khoảng cách luôn vượt trội hơn đối thủ, lúc xoay người thì khoảng cách giữa hai người đã được quân bình một cách tương đối.
Nhưng khi xoay người xong thì Dư Đông cũng đã đến cực hạn, một mặt tứ chi đều kêu lên đau nhức, một mặt vẫn cố chấp duy trì động tác đạp nước tiêu chuẩn, muốn cho đối thủ hiểu lầm rằng hắn vẫn còn có thể lực dư thừa, từ đó tạo ra một sự khiêu chiến về mặt tâm lý.
Vận động viên của đội Nhật quả nhiên là không đuổi theo nữa, Dư Đông âm thầm mừng rỡ, liền đưa mắt hướng tới đội Úc phía trên.
Còn khoảng 50m chót, kém một thân người, nếu hắn có thể thu nhỏ lại khoảng cách hơn một chút thì không chừng kết quả cuối cùng là sẽ có hy vọng.
Trái tim lại bắt đầu co rút khó chịu, Dư Đông chịu đựng sự không ổn, dưới chân mang theo bọt sóng như tuyết trắng, lao về phía đích đến.
Hình như là kéo gần hơn được một chút, nhanh lên, còn lại không nhiều lắm đâu. Hắn không ngừng thúc giục bản thân, tiếc là lúc muốn đuổi theo một chút khoảng cách sau cùng thì đã đến điểm đích.
Phía sau nổ tung ra từng đóa bọt sóng lớn, Từ Minh Triết đã lao vào hồ, anh ta phải đối chiến với Benjamin.
Bây giờ Benjamin tuy rằng không còn ở thời kỳ đỉnh cao phong độ nhưng cũng đủ để nháy mắt hạ gục không ít vận động viên, 50m còn chưa qua thì anh ta đã có thể mở rộng được sự chênh lệch.
Nhưng điều khiến cho Dư Đông bội phục chính là mỗi lần bị bỏ lại một chút thì Từ Minh Triết sẽ lập tức tăng tốc đuổi theo, kiên cường bám sát ở vị trí phần eo của Benjamin.
Benjamin xem ra cũng rất muốn thoát khỏi cục nợ đeo theo này, lập tức bắt đầu tăng tốc, lúc này Từ Minh Triết có hơi khó khăn, bị anh ta ném lại phía sau.
Giải quyết xong Từ Minh Triết, Benjamin tiến công về phía đội Anh, sau đó ở 50m cuối cùng đã thành công vượt lên trên.
Bây giờ huy chương đồng đang được tranh chấp bởi đội Anh và đội Trung Quốc.
Khát vọng thắng lợi đều đang hừng hực thiêu đốt trong lòng mỗi người, ai nấy đều ngừng thở nhìn Từ Minh Triết chằm chằm.
Hai vận động viên gần như đồng thời chạm vách, không cách biệt nhau là mấy, cho nên rất khó phân định được thắng thua.
Bảng thành tích rất nhanh đã hiện ra trên màn hình lớn, bọn họ xếp thứ tư chung cuộc.
Vì sao chứ? Chỉ kém có một chút thôi, tại sao lại không may mắn như vậy? Trong lòng ai nấy đều kêu gào, nhưng không ai dám thể hiện trước mặt bốn người bọn họ, bởi vì ai cũng biết bọn họ đã cố gắng rất nhiều.
Từ sau khi biết được kết quả, Dư Đông vẫn chưa gượng dậy nổi, chỉ có lúc nhìn đội Anh lãnh huy chương mới lộ ra cảm xúc hâm mộ, nhưng rất nhanh đã chuyển thành khinh thường.
Sau khi kết thúc toàn bộ các nội dung thi đấu, Dư Đông và Tĩnh Thủy cùng nhau đi ra khỏi khu bơi lội, không ngờ đúng lúc gặp được Benjamin.
Vốn dĩ chỉ muốn chào hỏi rồi bỏ đi, ai ngờ Benjamin lại huyên thuyên nói một hồi, Dư Đông lại không hiểu, đành phải nhờ Tĩnh Thủy phiên dịch.
“Anh ta nói có một party ngày mai muốn mời anh đến dự.”
“Không đi.” Dư Đông cự tuyệt rất kiên quyết.
“Hiếm khi mới đến Australia một lần, có đi cũng không sao, hơn nữa người ta chân thành mời mình như vậy, nếu từ chối thì sẽ làm người ta mất mặt đấy.”
“Em muốn đi sao?” Dư Đông đoán được mục đích chân thật của Tĩnh Thủy, bất đắc dĩ nhân nhượng, “Vậy được rồi, cứ nói với hắn anh sẽ đi.”
Tĩnh Thủy lấy được địa điểm tổ chức từ Benjamin, sau đó lại hỏi thăm có thể dẫn những người khác theo được không, Benjamin sảng khoái đồng ý.
Lúc trở về Tĩnh Thủy liền đem tin tức này nói cho mọi người biết, kết quả khiến họ đều xôn xao một trận, một phần là vì sau khi thi đấu xong mọi người đều thả lỏng, một mặt lại sợ huấn luyện viên Hạ không đáp ứng.
Cũng may huấn luyện viên Hạ không phải là người không thấu tình đạt lý như vậy, cũng đồng ý cho bọn họ ra ngoài chơi, chỉ là luôn cảnh báo bọn họ phải chú ý an toàn.
Tối hôm sau, Tĩnh Thủy cố ý chọn một cái váy dài, tóc vấn lên cao, cô vốn đã có dáng người thon thả cao ráo, ăn mặc trang điểm như vậy càng rực rỡ hẳn lên. Dư Đông, Diêu Khải Hiên cùng Triệu Nham cũng cởi bộ đồ thể thao rộng thùng thình ra, thay áo thun quần jean, thoạt nhìn thoải mái tươi tắn hơn không ít. Từ Minh Triết không có hứng thú với loại tiệc tùng này bởi vậy không tham gia. Lục Nhiễm thì mặc một cái váy đen ngắn, hợp với phong cách cá tính của cô ta. Nhan Hòa bị Tĩnh Thủy cứng rắn ép mặc váy, lại còn trang điểm nhẹ, che khuất tàn nhang trên má, không ngờ cũng có mấy phần hấp dẫn động lòng người.
Benjamin là người bản xứ, bởi vậy địa điểm được chọn chính là ở nhà anh ta. Đó là một căn hộ nhỏ màu trắng, có sân vườn, trong đó còn trồng thêm một chút hoa cỏ.
Đã có không ít người tới, đều là những bạn bè thường ngày cùng huấn luyện ở câu lạc bộ. Trên tường có trang trí các loại đèn màu sắc khác nhau lúc sáng lúc tối vô cùng lộng lẫy nhưng hơi mờ ảo, trên bàn có rất nhiều các loại bánh trái, đều là những thứ vận động viên có thể ăn được.
Không biết là ai đã mở máy phát nhạc và dàn loa, khiến âm nhạc cất lên vang dội, thế là cả nam lẫn nữ đều tự động kết đôi bước lên khiêu vũ.
Tĩnh Thủy trước khi đến đây hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ phải khiêu vũ, cho nên chỉ đứng sững sờ tại chỗ, đang không biết nên làm gì thì Dư Đông đã xuất hiện trước mặt cô: “Chúng ta cũng cùng nhảy đại một chút đi.”
Hai người như quả bầu vẽ ra chiếc gáo, bước nào cũng dẫm lên chân đối phương, xấu hổ nhìn nhau mấy lần, nhưng cũng đành phải căng da đầu tiếp tục nhảy.
Nhảy nhảy một lúc, Tĩnh Thủy liền chú ý tới Nhan Hòa ngồi im trong một góc, cô ấy cô đơn nhìn đám người không ngừng xoay tròn biến hóa trước mặt giống như ngăn cách với cả thế giới vậy.
Tĩnh Thủy đang định bảo Dư Đông đi mời Nhan Hòa một chút thì không ngờ Triệu Nham đã giành trước một bước, kéo cô ấy chen vào đám người, mỉm cười nói với cô ấy nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp, sau này nên trang điểm nhiều một chút.”
Tuy rằng ánh sáng rất mờ ảo, nhưng Tĩnh Thủy vẫn nhìn thấy mặt Nhan Hòa đỏ lên.