Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Thủy được đưa vào phòng phẫu thuật, Dư Đông vốn chỉ muốn ở bên ngoài trông chừng nhưng huấn luyện viên Hạ khăng khăng bắt hắn trở về huấn luyện cho nên đành phải rời khỏi mà trong lòng không yên tâm.
Thời gian giải phẫu cũng không lâu, lúc Tĩnh Thủy được đẩy ra ngoài đầu gối đã được quấn một lớp thạch cao rất dày, thoạt nhìn y như xác ướp.
Dư Đông bên này vừa mới kết thúc huấn luyện buổi sáng, ngay cả cơm cũng không ăn đã vội vàng gọi điện thoại cho Lý Dĩnh, sau khi xác nhận không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bệnh viện được vài ngày thì Tĩnh Thủy trở lại Đội tuyển Quốc gia, bắt đầu con đường khôi phục phong độ dài thăm thẳm của mình. Bởi vì không để thạch cao dính nước cho nên bộ phận y tế đã mang cho cô một lớp bảo hộ thật dày.
Mấy ngày không luyện tập, cảm giác nước bị biến mất rất nhanh, hơn nữa một chân không thể cử động, tìm lại cảm giác cân bằng càng là một khảo nghiệm cực kỳ khó khăn. Loi ngoi mấy vòng, Tĩnh Thủy bị sặc vài ngụm nước, thành tích cũng không lý tưởng.
Huấn luyện viên Hạ ở trên bờ chú ý nhìn mọi động tác của Tĩnh Thủy, tránh tạo thành chấn thương lần thứ hai, ông giảm bớt khối lượng bài tập, đồng thời cảm thấy thời gian đã đủ thì liền bảo ngừng lại.
Nhưng Tĩnh Thủy không chịu, vốn dĩ tiến độ đã kém hơn so với người khác một khoảng xa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng bị bỏ lại phía sau, cuối cùng là không thể đuổi kịp nữa.
Cô kiên quyết yêu cầu huấn luyện thêm, nhưng bất kể cầu xin như thế nào thì huấn luyện viên Hạ cũng không đồng ý: “Tĩnh Thủy, không được gấp gáp, hiện tại em chỉ có một chân có thể vận động, nếu như huấn luyện không tốt, tạo thành mài mòn đầu gối ở chân bên kia, thì phải làm sao bây giờ? Chuyện như vậy em còn muốn trải qua một lần nữa sao? Nếu không muốn thì phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!”
Thấy huấn luyện viên Hạ cứng rắn như vậy, Tĩnh Thủy cũng không dám công khai phản kháng, đành phải để Dư Đông cõng cô về nghỉ ngơi.
Lúc tắm rửa thì lại càng vất vả hơn so với xuống nước rất nhiều, Tĩnh Thủy phải trăm phương nghìn kế không để đầu gối dính nước, cô còn có chút hoài nghi, nếu mấy tháng mà vẫn cứ như vậy thì có phải đầu gối sẽ có mùi hôi thối mốc meo luôn không.
Chỉ có vấn đề cơm nước thì không cần phải lo lắng, Dư Đông bữa ăn nào cũng phối hợp đầy đủ có thịt có cá có rau, mang tới trước mặt rồi cùng ăn với cô, vì để cô không tạo thành áp lực tâm lý quá lớn, thỉnh thoảng lại còn kể mấy câu chuyện cười cho cô nghe.
Lục Nhiễm những lúc nghỉ ngơi cũng sẽ đến thăm cô, thậm chí khi đi trên đường thì cũng sẽ dìu đỡ một lúc, nhưng Tĩnh Thủy luôn có cảm giác thực chất phía sau sự vui vẻ trong mắt cô ta là một viên đạn.
Nhưng cho dù là gian nan khốn khổ như vậy thì Tĩnh Thủy cũng không rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì cô đã trưởng thành, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì mà phải dùng nỗ lực gấp nhiều lần để bù đắp trở lại.
Khi mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo của nó, thì có một ngày huấn luyện viên Hạ tìm Dư Đông nói chuyện, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đã có kết quả của bệnh viện rồi.”
“Thế nào ạ?” Dư Đông nôn nóng bất an.
“Đi sẽ biết.”
Dư Đông trong lòng hơi hồi hộp, mơ hồ biết rằng có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
Lúc đến bệnh viện, chờ thêm một hồi lâu, cuối cùng Dư Đông cũng gặp được bác sĩ nhưng ông ấy chỉ cúi đầu ghi chép một mớ phiếu xét nghiệm thật dày, một câu cũng không nói, lát sau mới ngẩng đầu lên: “Dư Đông, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có từng suy nghĩ sẽ từ bỏ sự nghiệp thi đấu không?”
“Xin lỗi, tại sao bác sĩ lại hỏi như vậy?” Dư Đông có hơi không hiểu lắm về tình trạng này.
“Kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu không tốt lắm, có thể nói rằng bơi lội sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với trái tim của cậu. Nếu cậu cứ tiếp tục bơi với cường độ cao, thì rất có thể sẽ gây ra bệnh tim nghiêm trọng.”
“Nhưng đó chính là sự nghiệp tôi dùng để nuôi sống bản thân mình, hơn nữa cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, vẫn còn chưa làm ra được thành tích gì, không thể dùng thuốc để khống chế sao?”
“Cậu cũng biết rồi đó các loại thuốc mà vận động viên sử dụng phải hết sức cẩn thận, bởi vì chỉ cần không chú ý một chút, sẽ phạm vào chất cấm của liên đoàn.”
“Nhất định phải từ bỏ bơi lội sao?”
“Cũng không nhất định, chỉ là đề nghị.”
“Tôi không muốn từ bỏ.” Dư Đông cố chấp đến nỗi không cần phải thương lượng gì thêm, “Tôi rất thích bơi lội, nhiều năm nay nó đã trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của tôi, nếu bây giờ bảo tôi từ bỏ bơi lội thì tôi cũng không biết bản thân mình có thể làm gì cho nên tôi vẫn sẽ tiếp tục bơi, đến khi không còn bơi được nữa mới thôi.”
Vị bác sĩ có kinh nghiệm phong phú này nhìn hắn chăm chú một hồi lâu rồi nhẹ nhàng thở dài nói: “Những bệnh nhân khác của tôi đều mong muốn thân thể mình khỏe mạnh nhất, chưa từng gặp qua thiếu niên nào lại kiên quyết giống như cậu. Được rồi, nếu muốn tiếp tục sự nghiệp thi đấu của mình thì phải nghe lời tôi nói, chú ý nghỉ ngơi điều độ, cứ cách một khoảng thời gian thì phải đến đây kiểm tra, chỉ cần không khỏe một chút thì phải dùng thuốc. Tôi sẽ nói chuyện với người của đội y tế các cậu để đưa ra phương án phù hợp nhất cho cậu.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dư Đông vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt, hắn còn trẻ tuổi như vậy, còn rất nhiều nhiệt huyết thế mà ông trời lại trêu chọc hắn như vậy! Hắn cũng không biết bản thân mình kiên trì như vậy là có đúng hay sai, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ ngã xuống, nhưng dù sao đây cũng là con đường mà mình đã chọn, hắn sẽ không oán trách, cũng không hối hận.
Đúng rồi, chuyện này nhất định không thể để cho Tĩnh Thủy biết được.
Không ngoài dự liệu, hắn vừa trở về đã nhận được sự thẩm vấn của Tĩnh Thủy: “Anh à, anh không sao chứ? Kết quả kiểm tra sức khỏe có tốt không?”
“Không sao, còn có thể có chuyện gì chứ? Em xem anh mỗi ngày đều sinh long hoạt hổ như vậy, tốt biết bao nhiêu. ”
“Thật vậy sao?” Tĩnh Thủy bán tín bán nghi.
“Thật mà, không cần lo lắng như vậy” Dư Đông dùng sức xoa đầu Tĩnh Thủy, khiến nó xù lên giống như một vụ nổ.
Tĩnh Thủy bực bội né tránh, vốn nghĩ có thể hỏi thăm được chuyện gì, không ngờ miệng Dư Đông lại kín như vậy, không lộ ra một chút sơ hở nào, cô đành phải biết khó mà lui.
Ba tháng sau, cuối cùng Tĩnh Thủy cũng có thể tháo bột, chân bọc thạch cao rõ ràng tê hơn chân kia rất nhiều, lúc đi lại còn có chút không quen, nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, bởi vì chỉ vài ngày sau thì các đội viên của Đội tuyển Quốc gia sẽ xuất phát đến Côn Minh tiến hành huấn luyện trên cao nguyên.
Cô cũng đã từng nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng cuối cùng cũng cắn răng kiên trì bởi vì cô còn rất trẻ, chưa từng tham gia Thế vận hội Olympic, chưa đứng trên bục nhận thưởng tối cao, cứ như vậy mà bỏ cuộc thì cả đời cô sẽ tiếc nuối không thể bù đắp được.
Huấn luyện trên cao nguyên chính là cơ hội tốt nhất để tiến bộ của bất cứ một vận động viên nào bởi vì cao nguyên có độ cao hơn so với mặt nước biển, không khí loãng, cho nên khi vận động sẽ tiêu hao sức lực rất lớn, đối với các vận động viên sẽ có yêu cầu càng cao hơn về việc hấp thụ và sử dụng oxy. Nếu bọn họ huấn luyện ở cao nguyên đạt thành tích tốt thì khi trở về đồng bằng thành tích sẽ khá lên rất nhiều lần.