Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, Phương Tử Thư cảm giác màng tai mình cũng bị chấn động, tâm cũng nắm lên.
Cô trừng lớn đôi mắt, nhìn xuống dưới lầu, một người phụ nữ đang chạy như bị điên, mà phía sau cô có một người đan ông đi lung lay lắc lư như bị say rượu, người đàn ông nâng mặt lên, nửa bên mặt bị gặm mất một khối thịt làm cho cả gương mặt huyết nhục mơ hồ, hàm răng lạnh lẽo đang há to ra, trên đó còn đang treo một ít thịt vụn, anh đột nhiên nhìn về phía Phương Tử Thư, hàm răng lạnh lẽo cũng nhai nhai theo, yết hầu cũng lăn lộn vài cái, ực một tiếng, như đang nuốt nước miếng.
Phương Tử Thư che đầu mình lại, ngồi xổm trên ban công cũng không dám xem gì nữa.
Tận thế, thật là, tận thế.
Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia càng lúc càng lớn, chậm rãi cũng dần dần mơ hồ, Phương Tử Thư nghĩ, cô ấy nhất định chếŧ thực thảm, cũng rất đau, cô ấy bị đám quái vật đó cắn chếŧ.
Từng mảnh da từ trên người cô ấy bị xé rách ra, có thịt, có máu, cuối cùng là xương.
Đột nhiên đùng một tiếng, giống như trong đầu cô có thứ gì vừa иổ tuиg, Phương Tử Thư cảm giác chính đầu mình đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi cô gom mình lại, ng·ay cả môi cũng cắn b·ị th·ương, cô đã quen nhẫn nại, đã quen không lên tiếng, thói quen chịu đựng đau đớn một mình.
Đau quá, đau quá……
Cô nắm chặt qυầи áσ trên người mình, mồ hôi ướt đẫm qυầи áσ trên người cô, sau đó cô ngã xuống mặt đất, chỉ có tiếng hít thở, không ngừng từ trong lỗ mũi cô thở ra.
Lại là một trận đau đớn kịch liệt, cái trán của cô đã chảy đầy mồ hôi.
Cô nghe được trong tai mình có tiếng vang mỏng manh, giống như âm thanh của dòng điện. Sau đó, cái gì cô cũng không biết, mà trong nháy mắt mất đi ý thức, cô thấy hơi chua xót, chuẩn bị lâu như vậy, vẫn là uổng công vô ích, biết sớm như vậy, còn không bằng cầm đống tiền đó ăn nhậu chơi bời qua mấy tháng, cũng không uổng sống hết một đời.
Phương Tử Thư nắm ngón tay mình, đột nhiên cô mở to hai mắt, thấy vẫn là ban công nhà mình, bên ngoài vẫn xám xịt như cũ, bốn phía thập phần an tĩnh.
Cô ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình, hình như hết đau rồi, cũng không có cảm giác gì.
Chờ chút, bên ngoài hình như có người, không đúng, không phải người, là xác chết biết đi, bởi vì cô không cảm giác được hơi thở con người trên người nó, anh tựa hồ đang đánh hơi thứ gì, là mùi người hay sao, khi nó đặt tay lên cửa nhà cô, Phương Tử Thư bỗng nhiên cả kinh.
“Không được vào!” Cô sốt ruột hét lên một tiếng.
Cơ hồ ng·ay trong nháy mắt, xác chết biết đi kia dời bàn tay đang định đẩy cửa ra, thay đổi đi tìm một nhà khác.
Phương Tử Thư lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên.
Kỳ quái, cô vỗ nhẹ trán mình, rõ ràng cô đang ở ban công, sao có thể biết được chuyện bên ngoài, cô không tin lại lần nữa cảm giác một chút, và cô kinh ngạc phát hiện ra, cô có thể nhìn thấy được rất xa, thậm chí cũng có thể nhìn thấy những xác chết biết đi đó, tựa như cô đang đứng trước mặt bọn họ, trong não cô như có một đường dây liên tiếp từ não bộ ra xung quanh mình, nhìn thấy mọi vật xung quanh mà không cần ra ngoài. Đây là dị năng tinh thần lực đi.