Tận Thế Tử Thư

Chương 21: Bạn thân thời mạt thế

Cô hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, cửa lại là truyền đến từng đợt tiếng bước chân, rất chậm, có quy luật lại cũng có chút loạn.

Là bọn họ, đám xác chết biết đi.

Phương Tử Thư nhắm mắt lại, hoàn toàn có thể cảm giác được bọn họ hiện tại đang làm cái gì, bọn họ đang lang thang ở cửa cầu thang, từ đầu này đi tới đầu kia, lại quay về cửa cầu thang thoát hiểm, có 3 con xác chết biết đi ở bên ngoài, là người một nhà, đều là người cô quen biết.

Họ là hàng xóm mới chuyển tới đây chưa được bao lâu, tên gọi là gì, thì cô cũng không biết, bọn họ không thường xuyên nói chuyện với người khác, mà Phương Tử Thư ngoại trừ đi làm, thời gian cô ngốc ở trong nhà cũng không tính quá nhiều, dù có khi ở nhà, cũng sẽ không tùy ý la cà.

Cho nên, cô thật sự chỉ gặp qua gia đình họ vài lần, cái khác cô cũng không biết,

Bọn họ đang bao vây hành lang, có thể là muốn đi ra ngoài. Ngay cả thang máy cũng chưa kịp đi xuống, cũng đã thành ra như vậy.

Phương Tử Thư ấn tay ở trước ngực, có một loại cảm giác vô lực không thể miêu tả, đang bao phủ toàn thân.

Cô vội vàng lấy ra di động, cũng may, di động vẫn có tín hiệu, cô phát hiện di động có mấy cuộc gọi nhỡ, một cuộc là Dương Hi, một cuộc là Tô Mộng, đại khái hơn nửa giờ trước gọi tới, nửa giờ trước, cô tựa hồ vẫn còn đang hôn mê, cho nên không có nghe điện thoại được.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Dương Hi.

Ngay khi điện thoại được gọi đi, Phương Tử Thư nghe được âm thanh Dương Hi thở dài nhẹ nhõm.

“Cám ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại, thế nào, không có việc gì chứ?”

“Ân, không có,” Tiếng Phương Tử Thư rầu rĩ, cô thả ra tinh thần lực, còn có thể nhìn đến ba người kia đang đi tới đi lui ở hành lang.

Dương Hi than một tiếng, “Y hệt như những gì tổ tiên tớ viết trong sách, cậu đừng chạy loạn nha, tốt nhất là trốn trong nhà đi, những người đã biến thành quái vật đó rất đáng sợ, bọn chúng nhìn không thấy, nhưng lại là có thể ngửi được hơi thở của người sống, chỉ cần bọn chúng theo dõi cậu, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi bọn chúng được đâu, cậu nhớ chú ý không được để bọn chúng cắn nha, sau khi bị cắn, chính cậu cũng sẽ biến thành quái vật.”

“Cậu nhớ cẩn thận đó” Cuối cùng Dương Hi không yên tâm lại dặn dò một tiếng, “Chỗ tớ nếu có bất luận tình huống gì, tớ sẽ gọi điện thoại thông tri cậu.” Giọng cô ấy nhỏ dần, như đang cố kỵ điều gì?

“Cảm ơn,” Trong lòng Phương Tử Thư cảm động, vào lúc này còn có thể nhớ tới nhỏ bạn là cô. Cô rất cảm kích cậu ấy, mặc kệ về sau cậu ấy có thật sự thông tri cô, hoặc là giúp cô hay không, cô sẽ chỉ nhớ kỹ tấm lòng của cậu ấy vào lúc này.

Kết thúc cuộc gọi với Dương Hi, cô lại gọi điện thoại cho Tô Mộng.

“Ôi trời, A Thư, cậu không sao chứ?” Tô Mộng kích động cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

“Thật là cậu à, cậu có khỏe không?”

“Ân, không có việc gì, khá tốt,” Phương Tử Thư ôm một cái gối ôm ngồi xuống, cô phát hiện chính mình còn có thể vừa gọi điện thoại, vừa chú ý ba con quái vật đang làm cái gì ở hành lang, bọn họ vẫn lúc ẩn lúc hiện, không có mắt, nhưng động tác di chuyển lại không ngừng.

“Làm sao bây giờ, A Thư, tận thế, thật sự có tận thế a,” Tô Mộng bên kia đã khóc nức nở, dường như muốn hỏng mất vậy, “A Thư, cậu thiệt đúng là miệng quạ đen mà, cậu nói tận thế tới, mà giờ đã tới thiệt luôn rồi, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nói, cô ấy liền khóc không thành tiếng, nghĩ đến cũng bị đám quái vật dọa sợ.

Đừng nói cô ấy, ng·ay cả Phương Tử Thư có mấy tháng chuẩn bị tâm lý cũng là không có cách nào bình tĩnh nổi. Cô đem mặt chôn vào gối ôm, hấp thu ấm áp từ bên trong, mà tiếng cô vừa nặng nề vừa nghiêm túc thông qua di động truyền tới lỗ tai Tô Mộng.

“Mộng Mộng, mặc kệ có phải tận thế hay không, chúng ta cũng chỉ có một mục đích.”

“Là cái gì?”

Phương Tử Thư nhấp môi đỏ, tay cũng dùng sức ấn lòng ngực, “Nỗ lực sống sót.”

Tiếng Tô Mộng còn đang run, nhưng mà cũng đỡ kích động hơn so với vừa rồi.

“Cái kia……” Bên kia Tô Mộng hít hít cái mũi,

“Đồ cậu đặt ở nơi này phải làm sao bây giờ?”

“Cậu ăn đi,” Phương Tử Thư nâng đôi mắt lên, đem gối ôm trong tay ném lên sô pha, thở dài, “Bên ngoài nhà tớ có ba con quái vật, ra không được.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Tô Mộng lại là hít hít cái mũi, cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua một đống đồ vật đang đặt ở phòng khách kia, đều là đồ ăn còn có nước, đủ cô ăn một thời gian dài.

“Nhà tớ còn, cậu không cần lo lắng cho tớ,” Phương Tử Thư nói, vươn tay, trong tay cũng đã nhiều một lọ sữa bò, buổi sáng cô không có ăn cơm, uống một lọ đi, cô cũng cảm giác chính mình có chút đói bụng, nhưng mà lại ăn không vô.

“Vậy được rồi, cảm ơn cậu, A Thư, thật sự rất cảm ơn cậu, cậu có biết không, nếu không phải cậu nhờ tớ mua mấy thứ này, khả năng tớ sẽ phải chếŧ đói……” Tô Mộng kết thúc cuộc gọi, ôm một thùng mì ăn liền, nước mắt xôn xao mà rơi xuống.