Phương Tử Thư pha cho mình 1 ly sữa bò tiếp tục ngồi xem máy vi tính, lật xem Weibo của người nọ, thời điểm hiện tại đã có không ít bài đăng phía dưới, hiển nhiên gần đây mọi người đều có cảm giác bất an.
Thành phố A vẫn mưa mãi không ngừng, xuyên thấu qua cửa kính pha lê, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy mây xám như đang đè lên những người phía dưới bầu trời này, có cảm giác áp lực khó thở bất an. Uống hết ly sữa bò, cô cũng hết buồn ngủ, nhưng theo sắc trời càng ngày càng tối, tâm cô cũng càng ngày càng trầm trọng.
Cô ôm chăn, đi vào trong không gian để ngủ, cũng chỉ có nơi này cô mới có thể yên tâm mà ngủ được.
Cô đã đem tất cả đồ vật của mình dọn vào trúc lâu, quần áo, giày dép và 1 ít nhu yếu phẩm đều để ở bên trong trúc lâu. Trên chiếc giường tre, đã được phô 1 tấm đệm mới và một tấm khăn trải giường mới, trên cửa sổ, cô treo lên chiếc rèm có màu sắc mà mình thích nhất. Trong không gian, một ngày hai mươi bốn giờ đều là ban ngày, không phân chia sáng tối, nhưng khi cô đem cửa Trúc lâu đóng lại, kéo chiếc rèm xuống, ánh sáng bên trong liền sẽ tối hẳn đi, và đây cũng là lúc thích hợp để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trốn ở trong nhà quá lâu, cả người đều muốn mốc meo. Phương tử Thư cầm dù ra cửa, bên ngoài khu dân cư tràn đầy nước mưa, tuy nói có hệ thống xả nước mưa nhưng mà mưa vẫn luôn không ngừng, e là toàn bộ hệ thống xả nước ở thành phố A đều sẽ bị ngập, thành phố A cũng sắp trở thành thành phố dưới nước. Cô nhìn thấy siêu thị nhỏ ở đối diện khu dân cư nhà mình đã đóng cửa ngừng kinh doanh. Hiện tại, mọi người muốn mua đồ vật cần phải đi thật xa tới siêu thị lớn mới có thể mua được đồ.
Phương tử Thư đi theo mọi người đi siêu thị, một chân thâm một chân thiển đi trong mưa, nước mưa thỉnh thoảng làm ướt cả tóc cô, cũng làm ướt luôn hơn phân nửa quần áo cô, nhưng cũng may, hiện tại thời tiết cũng không tính quá lạnh, quần áo hơi ước chỉ làm cô thấy không thoải mái nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Phương Tử Thư buông dù xuống, bên trong siêu thị có rất nhiều người mặc dù hôm nay cũng không phải là cuối tuần. Cô vào siêu thị nhìn xem thử còn sót món đồ gì chưa mua nữa không. Phương Tử Thư lấy mấy bình sữa chua và mấy quả táo cho vào trong xe đẩy của mình sau đó mình tùy ý đi dạo một hồi tới phút cuối cùng lại xách 1 túi rất lớn trở về.
Ngày 28 tháng 7, 12 giờ vừa qua, cô cũng đã chạy vào trong không gian, hiện tại cũng chỉ có nơi này mới có thể làm cô có cảm giác an toàn một ít.
Cô gắt gao ôm chăn vào lòng ngực, cầm di động lướt xem tin tức.
Trong không gian không có ngày và đêm, cô ngồi dậy, cô có chút không xác định có nên đi ra ngoài được chưa.
Cô muốn biết, rốt cuộc bên ngoài đã biến thành thế giới như thế nào. Rối rắm nửa ngày, cô vẫn ra không gian, có trốn tránh thế nào, đều là vô dụng. Cô không có khả năng ở trong không gian sinh hoạt cả đời. Đúng vậy, trong không gian cái gì đều có, cô không đói ch·ết cũng khát chết, nhưng mà nếu phải sống một người trong không gian cả đời, cô nghĩ, cô sẽ nổi điên.
Kéo cửa sổ ra, ngày hôm nay sương mù mênh mông, có chút khác thường, càng khác thường chính là xung quanh quá an tĩnh, khu dân cư chỗ cô ở, tuy rằng không ở khu náo nhiệt, nhưng mà vào buổi tối cũng không xem như an tĩnh, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe, mà hiện tại trời đã tờ mờ sáng, dựa theo bình thường, hiện tại đã có rất nhiều người đi làm, cũng sẽ có tiếng những người khác nói chuyện lớn tiếng, càng sẽ có tiếng người bán hàng rong thét to rao bán, chỉ là hiện tại, đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng châm rơi trên mặt đất.
Phương Tử Thư chạy ra ban công, nhìn xuống phía dưới, xe ngã tứ tung ngang dọc, bên ngoài không có ai hết, có mấy hộ gia đình vẫn có đèn sáng lên, nhưng không biết bên trong đang làm cái gì.
“A……”
“Cứu mạng!!”
“Cứu cứu tôi a……”