Phương Tử Thư đi bộ trên con đường về nhà quen thuộc. Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Dù sao cũng chỉ còn thời gian rất ngắn, nên đi làm thì đi làm, nên tận hưởng thì tận hưởng quãng thời gian hòa bình trước khi nó biến mất đi.
Cô đi vào thang máy, đầu cũng hơi hơi gục xuống, luôn có vẻ uể oải ỉu xìu.
Thang máy đóng lại trong nháy mắt, rồi lại mở ra, có một người từ bên ngoài đi vào.
Cả người Phương Tử Thư hơi hơi cứng đờ. Cảm giác này quá quen thuộc, có phải là anh không?
Cô trộm nhìn bóng dáng anh một hồi, hôm nay anh chỉ mặc bộ tây trang màu xám nhạt, cảm giác không giống huấn luyện viên tập thể hình chút nào, càng giống giám đốc công ty nào đó, khí thế mười phần, cũng rất đẹp trai nha.
Thang máy đinh một tiếng, dừng, Phương Tử Thư vội vàng ôm túi xách chạy ra.
Di động của cô vang lên, cô vội vàng lấy di động ra, thì ra là ông chủ bán xăng gọi đến.
“A lô, xin chào,” cô kẹp điện thoại di động ngay bên tai, thuận tay lục lọi tìm chìa khóa cửa trong túi xách.
“Phương tiểu thư, có hàng về rồi, cô muốn mấy thùng đều có hàng nha.”
Phương Tử Thư mở cửa ra, đem túi xách đặt qua một bên, cô đem cái cớ mình đã nghĩ sẵn trước đó nói cho ông chủ bán xăng, “Thực xin lỗi, hiện tại tôi hơi kẹt tiền, chờ thêm mấy ngày, khi nào có tiền tôi sẽ liên hệ anh được không?”
“Vậy được rồi,” ông chủ bán xăng giống như có chút thất vọng.
Còn chuyện mấy ngày trước ông ta thật sự không có hàng, hay là có hàng nhưng không nghĩ bán rẻ cho Phương Tử Thư, Phương Tử Thư đều không ngại. Hiện tại cô có xăng dùng không hết, còn giếng xăng có phải vô hạn hay không, cô còn không dám làm bảo đảm, nhưng là có thể sử dụng thật lâu là được.
Số tiền trong tay cô còn mấy vạn, cô chuẩn bị toàn bộ mua đồ ăn như gia vị, thực phẩm khô, đồ dùng sinh hoạt, còn có băng vệ sinh cần thiết cho phụ nữ cũng muốn mua a.
Đứng trong không gian, không gian hơn một trăm nhiều mét vuông, cơ bản có thể sử dụng đều đã tận dụng tối đa, những lương thực, rau củ quả mọc trên mặt đất đã rất phong phú, ng·ay cả đồ ăn hiện tại cô đang ăn, cũng đều được lấy từ trong không gian ra, mỗi ngày cũng tiết kiện tiền mua đồ ăn.
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ngăn cách một khoảng đất trống nhỏ trong, mua mười mấy con gà con về nuôi, tùy tiện cho chúng ăn đại vài thứ là được, về sau còn có thể có trứng gà ăn, cũng có thể ăn thịt gà. Hơn nữa có một ít động vật trong không gian, cô cũng sẽ không cảm thấy trong không gian an tĩnh cùng tử khí trầm trầm nữa.
Khi cô sắp dùng hết số tiền trong tay, thành phố A đã xảy ra một cơn mua lớn nhất trong mấy năm nay. Có người nói đây là cơn mưa trăm năm khó gặp, cơn mưa này chẳng những mưa rất lớn, mà thời gian mưa cũng rất lâu, đã mưa liên tục hơn mười ngày, nước mưa bên ngoài càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thâm, gần như toàn bộ thành phố A đều biến thành thế giới chìm trong nước mưa, chỉ thiếu điều mặc đồ bơi chạy ra ngoài bơi lội. Cô có cảm giác chỉ trong mấy ngày nữa, thành phố A thật sự sẽ trở thành bể bơi thiên nhiên.
Lại trôi qua năm ngày, mưa vẫn cứ không ngừng, âm thanh tí tách tí tách, thỉnh thoảng đập vào cửa kính pha lê, thời gian vang vọng càng dài, càng làm lòng người thấy buồn bực trong lòng.
Phương Tử Thư mở máy tính lên, lại thấy trên Weibo chỉ hiện lên một câu.
Tận thế đếm ngược.
Tim Phương Tử Thư như đang bị nắm lại từng chút một.
Đếm ngược, cô mở lịch ngày ra xem.
Đúng vậy, thật sự đang đếm ngược, còn có nửa tháng, chỉ còn 15 ngày. Từ trước đến nay cô chưa từng phải sống những ngày giày vò giống như hiện tại, sống một ngày bằng một năm chờ đợi án tử.
Công ty tạm thời không cần đi làm, cũng không có biện pháp đi làm, chỗ công ty đã ngập đến tầng 1, tuy văn phòng công ty ở tầng 3, không bị ngập nước. Bất quá, lên lầu xuống lầu cũng rất bất tiện, gia đình ông chủ gọi ông ta về nhà gấp, nói là trong nhà lại xảy ra chuyện gì đó, cho nên ông chủ cho bọn họ tạm nghỉ.
Phương Tử Thư đem tay đặt trước ngực, hơi hơi than thở, sắp tới rồi.
Không biết vì sao, cô thấy gánh nặng đè trên người mình nhè nhẹ, cuối cùng có thể thở ra một hơi.