Tận Thế Tử Thư

Chương 17: Giếng xăng

Cô ghé vào miệng giếng ngửi thử, hình như là không có hương vị, chính là, cái thứ đen sì lì dưới giếng là cái gì.

Cô lấy thùng nhựa đặt bên cạnh, cẩn thận từ bên trong múc một ít ra, kết quả vừa múc ra, cô đã ngửi thấy mùi thơm ngọt nhẹ, là xăng, chính là xăng.

Cô ngẩn người ngồi bệt dưới đất, nửa ngày sau, mới đứng lên.

Bên trong giếng xác thật là xăng, hơn nữa có rất nhiều xăng, cô dùng một biện pháp rất ngu, chính là không ngừng múc xăng từ bên trong xăng ra, xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu xăng.

Kết quả, cô tổng kết được kết luận cuối cùng chính là không có kết luận gì hết.

Hiện tại cái giếng cạn này chính là cái giếng thần kỳ, là kỳ tích mà bất cứ ai cũng không thể tin được nó là có thật.

Giờ đây nó không phải một ngụm giếng bình thường, cũng không phải giếng nước, mà là giếng xăng, giếng xăng đó nha.

Phương Tử Thư ngồi cười đến ngu cả người, bởi vì, cô vừa phát tài nha.

Cô phát tài thật rồi, có cái giếng này, dù về sau cô không làm gì hết, chỉ bán xăng, cô cũng kiếm lời rất nhiều tiền.

Bất quá chỉ là một thùng xăng, chảy vào giếng cạn, liền biến thành giếng xăng.

Chẳng lẽ nói, cái giếng này được thiết lập là, chỉ cần cho một loại chất lỏng nào đỏ vào bên trong giếng, thì sẽ biến thành cái đó sao. Ví dụ như cô cho sữa bò vào giếng, nó sẽ biến thành giếng sữa bò, về sau cô có thể xa xỉ dùng sữa bò mà tắm rửa rồi.

Bất quá, giếng xăng, dù sao cũng tốt hơn giếng sữa bò rất nhiều, đây chính là tài nguyên, là tài nguyên không thể tái sinh.

Mặc kệ có tận thế hay không, chỉ cần có giếng xăng này, kiếp sau cô đều không cần sầu.

Cô chạy ra từ trong không gian, cao hứng ở trên sô pha lăn tới lăn lui, lại ngại lăn không thoải mái, chạy tới trên giường nằm lăn

Chỉ là, cao hứng qua đi, cô ngốc ngốc nhìn lên trần nhà.

Nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngày mai, mình phải đi làm thôi.

“A Thư, sao gần đây cậu xin nghỉ hoài vậy a?” Tô Mộng nằm trên bàn, kỳ quái hỏi, “Cả tháng nay cậu xin nghỉ hơn nửa tháng.” cô bẻ đầu ngón tay tính……

Vẻ mặt Phương Tử Thư nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Tô Mộng.

“Cậu làm gì vậy?” Tô Mộng ôm mặt mình, “Cậu đừng dùng loại ánh mắt này xem tớ được không, rất kỳ quái nhà?”

“Mộng Mộng a……” Phương Tử Thư cũng không biết giải thích sao mới được, chỉ đành nói, “Cậu giúp tớ mua một ít gạo và bột mình, còn có ít xăng gửi tạm ở nhà cậu được không, qua ít bữa nữa tớ tới lấy.”

“Để làm gì a?” Tay Tô Mộng đặt lên trán Phương Tử Thư, “Không bệnh nha?”

“Không bệnh mà, tớ rất bình thường,” Phương Tử Thư nói, “Dù sao cậu đừng hỏi nhiều như vậy, tớ cần dùng, nên cậu mua nhiều giùm tớ một chút nha.”

Tô Mộng vốn đang muốn hỏi lại, thấy hỏi không được gì, cô không chịu mua, nhưng Phương Tử Thư lì lợm la liếʍ, một hai bắt cô mua cho bằng được, còn ứng tiền cho cô đi mua giùm. Cô suy nghĩ một hồi rốt cuộc đồng ý, dù sao lại không phải do cô bỏ tiền, chỉ chiếm chỗ một chút mà thôi.

“Về sau tớ mời cậu ăn cơm”, Phương Tử Thư vỗ vai Tô Mộng hứa hẹn.

Chỉ là, bữa cơm này, phải rất lâu về sau, bọn họ mới có cơ hội. Mà hiện tại Tô Mộng căn bản không biết, nhờ vào mấy thứ này, cuối cùng đã cứu mạng cô. Thậm chí là mạng của cả nhà cô, đương nhiên đây đều là lời phía sau.