Đan Thần cũng cười: “Thiên Nguyệt, ngươi nhận lấy đi. Trong tay thái gia gia của ta không có đồ gì kém đâu.”
Thủy Thiên Nguyệt mỉm cười, nhận lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra nhìn rồi đóng nắp lại khiến cho Linh Lung đang duỗi dài cổ muốn xem tận mắt lại chép miệng một cái.
“Đan thái trưởng lão, ta nghĩ hiện tại Đan Thần có lẽ sẽ cần đến thứ này hơn. Ông vẫn nên giữ lại cho Đan Thần đi!” Nói xong, Thiên Nguyệt đưa chiếc hộp đến trước mặt Đan thái trưởng lão.
Nghe thế, hai người Ngô Ngữ và Nghiêm Tung không phản ứng gì, nhưng sắc mặt của Lệ Vạn Sầu đột nhiên thay đổi. Hắn ở cạnh Đan thái trưởng lão nhiều năm rồi, làm sao có thể không biết bên trong chiếc hộp kia chính là Phượng Hoàng hỏa linh cực kỳ trân quý, vô cùng hiếm có. Hỏa linh này, trước tiên không nói đến giá trị, sợ rằng cả trời đất cũng chỉ có duy nhất một chiếc. Mà ý của Thủy Thiên Nguyệt vừa rồi, rõ ràng nàng đã nhận ra đó là vật gì nhưng vẫn từ chối nhận lấy... Còn bảo Đan Thần cần hơn, vậy nói cách khác, vấn đề thể chất của Đan Thần đã được giải quyết rồi.
Nghĩ đến chuyện này, đồng tử của Lệ Vạn Sầu co rụt lại. Hắn nhìn lại toàn bộ mọi thứ trong tĩnh thất, lúc này mới muộn màng phát hiện, trong tĩnh thất, khắp nơi đều bị một tầng băng thật dày bao phủ. Hơn nữa lại nhìn Đan Thần, gương mặt tái nhợt kia ẩn hiện vài phần hồng hào nhàn nhạt.
Ngay sau đó, hắn hít một hơi thật sâu: “Thiên Nguyệt à!”
“Khụ!” Tiếng gọi này của Lệ Vạn Sầu suýt chút nữa đã khiến Thủy Nhiễm Trần bị sặc nước miếng. Nói ra, tỷ tỷ của mình và lão nam nhân này đâu có thân quen đến vậy.
“Thiên Nguyệt à!” Nhưng da mặt của lão nam nhân Lệ Vạn Sầu này cũng thật dày, khóe mắt chỉ lướt nhìn Thủy Nhiễm Trần rồi tiếp tục câu nói vừa rồi đang dở dang: “Yên tâm, thứ Đan Thần cần, chúng ta sẽ cho chuẩn bị cho hắn. Còn lễ vật này là Đan thái trưởng lão tặng cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi!”
Thủy Thiên Nguyệt nhìn Lệ Vạn Sầu, trong lòng đang suy đoán thân phận của hắn.
Đan Thần cười khẽ: “Thiên Nguyệt, vị này chính là hội trưởng tổng hội liên minh Đan sư Đông Thắng Thần Châu – Lệ Vạn Sầu, Lệ hội trưởng. Hai vị này, một vị là hội trưởng liên minh Đan sư Cổ Nhạc quốc Ngô Ngữ. Vị còn lại là sư thúc của Ngô hội trưởng – Nghiêm Tung đại sư. Còn gia gia của ta là Thái thượng trưởng lão tổng hội liên minh Đan sư Đông Thắng Thần Châu! Hơn nữa, đồ gia gia đã đưa ra rồi thì sẽ không bao giờ thu về, ngươi cứ nhận lấy đi!”
“Nếu đã như vậy, Thiên Nguyệt đa tạ Đan thái thượng trưởng lão!” Thủy Thiên Nguyệt vốn dĩ cũng không phải người tốt gì, nàng rất tự nhiên thoải mái nhận lấy chiếc hộp tinh xảo kia.
Lúc này, con ngươi của Lệ Vạn Sầu lại di chuyển: “Thiên Nguyệt à, không biết, buổi tối hôm nay ngươi có rảnh hay không? Ta và Đan thái thượng trưởng lão muốn tới bái kiến quý phủ một chút, thấy thế nào?”
Thủy Thiên Nguyệt nghe xong, trên mặt chỉ nở nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Nếu phụ thân của ta nghe được tin này nhất định sẽ rất vui! Vậy thì Thiên Nguyệt xin thay phụ thân, gửi lời hoan nghênh!”
“Ha ha!” Lệ Vạn Sầu đạt được mục đích, tâm tình vô cùng hào hứng.
Có điều lại không chú ý đến ánh mắt đầy oán giận của công chúa Linh Lung. Vốn dĩ sáng sớm hôm nay xuất cung, phụ hoàng còn luôn dặn dò nàng, nhất định phải mời được Lệ Vạn Sầu và gia gia của Đan Thần vào cung trò chuyện. Cuối cùng lại bị đồ phế vật Thủy Thiên Nguyệt này đoạt cơ hội trước. Nàng không hiểu, một đồ phế vật nổi danh sao lại được hai người kia nhìn bằng con mắt khác chứ. Nhưng mà… công chúa Linh Lung lúc này mới bật cười lên tiếng: “Ha ha, mấy vị đại nhân và Đan Thần chắc hẳn không biết. Ba ngày sau chính là dạ yến hoàng thất. Đến lúc ấy, Thủy tiểu thư, còn có vị hôn phu là Cửu Thiên Tuế đều sẽ tham gia. À đúng rồi, ta lại quên mất, hôn kỳ của Thủy tiểu thư và Cửu Thiên Tuế được định vào ngày hôm sau dạ yến hoàng gia. Nói không chừng mấy vị đại nhân còn có thể tham gia đó.”
Nghe xong lời này, mấy người ở đây đều trầm mặc. Cửu Thiên Tuế của Cổ Nhạc quốc là ai, mọi người đều biết rất rõ. Một đại cô nương thanh thuần thế này lại bị hoàng thất ban hôn cho một tên thái giám. Cho dù là xét về tình hay về lý cũng không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng nét mặt Thủy Thiên Nguyệt lại không có chút gì xấu hổ hay đau lòng: “Nếu đến lúc đó, Lệ hội trưởng, Đan thái thượng trưởng lão, cả Ngô hội trưởng, Nghiêm đại nhân và Đan Thần có thời gian, Thiên Nguyệt rất hoan nghênh mọi người có thể tham gia hôn lễ của Thiên Nguyệt!”
“Công chúa Linh Lung, thời gian không còn sớm nữa, người cũng nên hồi cung rồi!” Lúc này Ngô Ngữ rất không vui nhìn Linh Lung. Lúc trước còn cảm thấy vị công chúa hoàng gia này thông minh lanh lợi, là một tài nhân có thể theo học Đan sư. Thế nhưng lúc này so sánh với Thủy Thiên Nguyệt, vị công chúa hoàng gia này lòng dạ hẹp hòi, không rõ đạo lý, không hiểu chuyện, thật là hạ đẳng. Hừ, người như thế còn muốn bái mình làm sư phụ. Giờ có nói cái gì cũng chỉ là lão hoàng đế năm ấy. Còn nữ nhi của hắn ta, hắn còn lâu mới nhận.