Cực Phẩm Nữ Thượng Thần

Chương 55

“Khụ!” Thủy Nhiễm Trần nhìn thấy Đan Thần đang nhìn Thủy Thiên Nguyệt phát ngốc, ngay cả quần áo của mình cũng quên mặc liền lên tiếng nhắc nhở một chút: “Cái kia, Đan Thần à, vốn liếng của ngươi, ta công nhận là rất được đó. Nhưng mà, bây giờ ngươi có thể mặc vào chút quần áo không? Suy cho cùng, dáng vẻ này, nếu để người khác nhìn thấy, kia, chung quy cũng không quá tốt nha!”

“Hơ!” Nghe thấy giọng của Thủy Nhiễm Trần, Đan Thần lúc này mới phục hồi tinh thần, do vậy gương mặt anh tuấn kia càng đỏ lên, sau đó hắn vội vàng kéo quần áo của mình, thuần thục mặc vào trên người.

“Tỷ, đệ thấy, tỷ nên chịu trách nhiệm với Đan Thần nhà người ta đó!” Thủy Nhiễm Trần chỏ mồm vào bên tai Thủy Thiên Nguyệt thì thầm nói một câu như vậy.

“Ơ?” Thủy Thiên Nguyệt đảo đôi mắt to: “Tỷ chịu trách nhiệm cái gì cơ?”

“Hì hì, thân thể người ta trong trắng, thế mà toàn bộ đều bị tỷ nhìn hết sạch rồi, sự trong trắng của hắn đều bị hủy sạch trong tay tỷ rồi, tỷ sao có thể không chịu trách nhiệm chứ!” Thủy Nhiễm Trần lúc này cười đến phơi phới như thế đấy.

Thủy Thiên Nguyệt ấn ấn huyệt thái dương: “Nhóc con, đệ có tin rằng, tỷ tỷ của đệ là ta đây, sẽ trực tiếp đánh mông đệ ở chỗ này không!”

“Haha, tỷ, người ta sợ quá đi!” Thủy Nhiễm Trần cười tinh nghịch hai tiếng: “Tỷ, đệ đã nghĩ thay tỷ rồi. Mặc dù tỷ qua mấy ngày nữa sẽ phải gả cho Cửu Thiên Tuế, vậy cũng không sao, Cửu Thiên Tuế, hắn cũng không phải đàn ông. Thế nên, tỷ cứ xem như nhận lấy một chú tiểu bạch thỏ như Đan Thần này cũng không sao hết, ta thấy rất tốt đó!”

“Bịch!” Thủy Thiên Nguyệt vừa nhấc chân, một chân liền đá vào trên mông Thủy Nhiễm Trần: “Cút, đệ không phải cũng nhìn hết sạch Đan Thần rồi sao, hơn nữa thời gian đệ nhìn còn dài hơn ta cơ, đệ cũng hủy sự trong trắng của người ta rồi, đệ đi mà chịu trách nhiệm!”

Chỉ là Thủy Thiên Nguyệt bị Thủy Nhiễm Trần làm cho tức giận, trong nhất thời quên bén kiềm chế thanh âm, âm thanh này hoàn toàn bị Đan Thần nghe vào trong lỗ tai, khuôn mặt thiếu niên càng trở nên ngượng ngùng.

“Hì hì, tỷ, hai người chúng ta đều là các ông, các cụ thuần khiết nha, hì hì~!” Thủy Nhiễm Trần tên nhóc này, thế mà lại không cần biết đúng sai, thoáng cái liền thò tay khoác lấy vai Đan Thần: “Đúng rồi, Đan Thần, ngươi xem xem, ngươi là do tỷ ta cứu đó, vậy thì có phải nên suy nghĩ một chút hay không?! Báo ân á, đây chính là ơn cứu mạng đó, những cái khác bỏ đi, ngươi lấy thân báo đáp là được!”

“Nhiễm Trần, đừng nói nhảm!” Thủy Thiên Nguyệt quát mắng đệ đệ mình, sau đó lại mang vẻ mặt áy náy nói với Đan Thần: “Đan công tử, thật ngại quá, đệ đệ ta đùa với ngươi thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

“Ừm, ta biết!” Đan Thần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc này nơi đáy lòng hắn lại đột nhiên nảy ra một ý niệm, nếu như thật sự có thể lấy thân báo đáp, hình như cũng không tệ.

Tất nhiên, về cách nghĩ của Đan Thần, Thủy Thiên Nguyệt hoàn toàn không hề hay biết.

“Tỷ, mới nãy Đan Thần nhả ra là thứ gì thế?” Thủy Nhiễm Trần nhớ ra, vội hỏi.

Đan Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thủy Thiên Nguyệt. Hắn cũng cực kì hiếu kỳ, không biết vì sao gia tộc mình lẫn ông của mình đều bó tay không có cách nào với thể chất của mình, làm sao Thủy Thiên Nguyệt có thể giúp mình giải quyết triệt để chứ? Bây giờ hắn có thể cảm nhận rõ được, trong cơ thể mình, cảm giác lạnh lẽo của trước kia đã biến mất rồi, thay vào đó là một loại cảm giác ấm áp dào dạt, thật tốt.

“À, thứ kia, hì hì, ta cũng không biết là thứ gì!” Thủy Thiên Nguyệt sờ sờ mũi mình, giả vờ lơ mơ: “Có điều, Đan Thần à, cái gọi là quà cảm tạ, thứ kia, đã thuộc về ta rồi!”

“Được!” Đan Thần đáp lời, suy nghĩ một chút Đan Thần lại bổ sung một câu: “Với cả ta cũng sẽ không nói với người khác.”

Thủy Thiên Nguyệt hiểu ý của Đan Thần, nếu để người khác biết được Đan Thần nhả ra một viên ngọc băng, vậy thì chắc chắn sẽ có người tìm mình đòi đồ. Nàng mỉm cười với Đan Thần, nụ cười kia tựa như ánh mặt trời phá tan mây đen, chiếu vào tận đáy lòng của Đan Thần.

Trong phút chốc nhìn thấy nụ cười nọ, Đan Thần lại ngây ngốc.

Mà lúc này, một đám người đã đập văng cửa lớn Bích Thủy Hồng Chước.

“Thủy tiểu thư!” Ngoài cửa tĩnh thất truyền vào giọng của quản sự Bích Thủy Hồng Chước: “Vừa nãy vị tiểu thư áo đỏ kia dẫn theo hội trưởng Ngô Ngữ của liên minh Đan Sư, còn có mấy người lại đây nữa, ta nghĩ hẳn là tìm vị công tử áo trắng kia.”

“Ừ, ta biết rồi!” Thủy Thiên Nguyệt đáp lại một tiếng, người quản sự này làm việc như vậy vẫn làm nàng rất hài lòng, quả không hổ là người huấn luyện Yến Bích Thủy: “Không cần ngăn cản, trực tiếp dẫn bọn họ qua đây là được!”

“Vâng, Thủy tiểu thư!” Thế là ngoài cửa lại truyền đến một tràng tiếng bước chân, có lẽ người quản sự kia đã rời đi rồi.