Cực Phẩm Nữ Thượng Thần

Chương 54

Còn vị Đan Thái Thượng Trưởng Lão này lại là ông ruột của Đan Thần, lần này nhân cơ hội đến Đông Thắng Thần Châu tìm hội trưởng Lệ Vạn Sầu của tổng hội liên minh Đan Sư, muốn tại phân hội của các nước chọn lựa xem xem có thiên tài nào có thể tham giải thi đấu Đan Sư được tổ chức trên đại lục Cửu Châu vào ba năm sau hay không, tiện dẫn Đan Thần cùng đến. Ông nghĩ, có thể gặp phải kì nhân dị sĩ gì, nói không chừng cũng có thể giải quyết vấn đề thể chất của Đan Thần thì sao?

Thế nhưng lại không ngờ đến, khi bọn họ vừa đến Cổ Nhạc quốc chưa quá một ngày, Đan Thần lại xảy ra chuyện, thế này làm sao được.

Phút chốc, Đan Thái Thượng Trưởng Lão trong lòng nóng như lửa đốt, bất kể Đan Thần có thể luyện đan hay không đều được, hắn cũng là cháu cố của chính ông, cốt nhục liền tâm. Ông bây giờ hận không thể một bước bước đến Bích Thủy Hồng Chước.

Còn về người thiếu nữ tên Linh Lung kia lại cười nhạt. Nàng ta trong lòng oán hận nghĩ, Thủy Thiên Nguyệt, thứ phế vật như ngươi, lần này ngươi cứ đợi mất mặt đi. Đan Thần đẹp như thế, ta cũng chỉ có thể nhìn không thể đυ.ng vào, thế mà ngươi sau khi chạm qua hắn lại không có chuyện gì, vậy sao có thể chứ.



Lúc này trong tĩnh thất của Bích Thủy Hồng Chước, đôi mắt nhắm chặt kia của Thủy Thiên Nguyệt đã mở ra, vung tay lên, nắp lò luyện đan liền bị mở ra, sau đó một viên đan dược với kích thước của quả nhãn màu đỏ thẫm, mang theo mùi đan nồng đậm bay vào trong tay nàng.

“Tỷ, tỷ nhìn xem, tình trạng của Đan Thần rất không ổn!” Giọng nói nôn nóng của Thủy Nhiễm Trần cũng đồng thời vang lên.

Thủy Thiên Nguyệt vội vàng đi tới bên bồn tắm, quả nhiên, Đan Thần lúc này đã lâm vào trạng thái hôn mê, hơn nữa khuôn mặt kia càng thêm tái nhợt đến đáng sợ, lại nhìn vào trong bồn tắm, nước thuốc thuộc tính hỏa màu đỏ thẫm cũng vừa mới bị hắn hấp thu hết một phần ba, Thủy Thiên Nguyệt nhíu mày: “Không được, nếu như hắn không tiếp tục hấp thu, vậy thì hắn sẽ chết thật đó!”

“Nhiễm Trần, đệ vớt hắn ra! Đặt hắn lên chiếc giường bên kia!”

“Vâng!” Thủy Nhiễm Trần nghe thấy lời này, khuôn mặt nọ bất giác đỏ lên.

“Nhanh lên!” Thủy Thiên Nguyệt trừng mắt một cái, tên nhóc này, cũng không biết trong não kia mỗi ngày nghĩ những gì, câu nói này của mình, nó đến nỗi nghĩ nhiều thế sao.

Rất nhanh thân hình phong phanh kia của Đan Thần đã được đặt ngay ngắn trên chiếc giường đơn, trên làn da trắng nõn kia còn có nước màu đỏ thẫm không ngừng lăn xuống.

Thủy Thiên Nguyệt bây giờ không có thời gian thưởng thức cái gì gọi là mỹ nam lõa thể. Nàng cạy mở miệng Đan Thần, vừa nhấc tay liền ném đan dược vừa luyện xong vào miệng hắn, đan dược nọ vào miệng tức thì tan ra, dược lực nhanh chóng lan ra khắp tứ chi và xương cốt của Đan Thần.

“Nhiễm Trần, kéo bồn tắm kia qua đây!” Thủy Thiên Nguyệt đăm đăm nhìn gương mặt anh tuấn của Đan Thần vì dược lực tản ra mà đau đớn nhăn nhó cả lại.

“Tỷ, đến rồi!” Thủy Nhiễm Trần không nói hai lời liền đẩy cái bồn tắm kia đến trước mặt.

Thủy Thiên Nguyệt cúi đầu nhìn ấn ký hình hồ lô trong lòng bàn tay phải của mình một cái, sau đó hạ quyết tâm, lấy tay phải mò vào trong nước tắm.

Hồ Lô thứ nhất của Thất Bảo Hồ Lô – Thôn Phệ, phát động công năng.

Lực cắn nuốt mạnh mẽ khiến cho nước trong bồn tắm hình thành nên một lốc xoáy.

Thủy Thiên Nguyệt ấn tay trái của mình vào đan điền của Đan Thần, vì vậy những năng lượng thuộc tính hỏa kia trong bồn tắm liền thông qua trạm trung chuyển này của Thủy Thiên Nguyệt truyền hết vào trong đan điền của Đan Thần.

“Hức!” Cùng lúc nước trong bồn tắm trở nên trong suốt, mí mắt Đan Thần nhúc nhích, hắn tỉnh lại.

“Thủy tiểu thư!” Khi hắn nhìn rõ người bên cạnh mình, môi Đan Thần khẽ nhúc nhích, thì thào phát ra tiếng. Thế nhưng khi ba chữ này vừa mới thốt ra, Đan Thần cũng phát hiện bản thân mình hiện tại rốt cuộc là tình huống gì. Hắn trần như nhộng nằm trên giường, một bàn tay nhỏ của Thủy Thiên Nguyệt lại ấn chặt trên bụng dưới của mình, này, này, này…

Đan Thần chỉ cảm thấy não mình ong một tiếng liền trống rỗng.

Thủy Nhiễm Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đan Thần đỏ lên, hơn nữa sắc đỏ kia đang nhanh chóng lan tới cổ, khuếch tán ra toàn thân hắn, lại quay đầu nhìn tỷ tỷ của mình, trên khuôn mặt kia lại không hề có biểu cảm dư thừa nào, ngay sau đó, hắn chớp mắt, trên mặt lại nở một nụ cười kì dị.

Khi bàn tay của Thủy Thiên Nguyệt cuối cùng cũng rời khỏi bụng dưới của Đan Thần, Đan Thần lại biến sắc, mạnh mẽ bật người dậy, mở miệng nhả ra một vật, rơi xuống trên mặt đất trong gian phòng.

“Ối, lạnh quá!” Thủy Nhiễm Trần rùng mình một cái.

Sau đó mọi thứ trong gian phòng, ngay cả bồn tắm đang bốc hơi nóng kia cũng kết một lớp băng thật dày.

Thủy Thiên Nguyệt lấy một hộp ngọc ra, cúi người, nhặt viên ngọc màu xanh không ngừng tỏa ra hàn khí Đan Thần nhả ra kia lên, song cũng không trưng cầu ý kiến của Đan Thần liền lật tay, thu vào trong nhẫn không gian của mình.