Hơi thở nam tính ùn ụt kéo đến, A Lâm không cho tôi một chút nào thở dốc, lưỡi anh mát lạnh cuốn lấy lưỡi tôi cắи ʍút̼ nhè nhẹ. Khoang miệng vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, lúc dây dưa còn cảm giác được vị cay cay, tuy có một chút hơi nồng nhưng lại mang đến một cảm giác toàn thân lâng lâng khó tả.
Phía bên eo, cánh tay của anh dũng mãnh siết chặt lấy tôi hơn, cơ thể nóng hầm hập toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Tôi không cự tuyệt, cũng không đáp lại, nhưng mí mắt đã khép hờ, mười đầu ngón tay chới với túm lấy vạt áo còn mùi dầu máy của anh để giữ thăng bằng. Bởi vì lúc này, sự dẫn dắt của anh khiến cho tôi cảm tưởng được rằng, mình giống như một con thuyền nhỏ bé, chông chênh giữa sóng biển ngoài khơi, bị sóng lớn đánh lật úp.
Sau lưng, màn đêm sương buông xuống mỗi lúc một nhiều, từng cơn gió thổi đến đều mang theo những cái lạnh đến buốt da buốt thịt khiến tôi có một chút rùng mình. Theo bản năng, cánh tay tôi siết chặt lấy A Lâm chặt hơn, cánh mũi cọ lên trước ngực anh hít hà, đáy lòng theo đó cũng xuất hiện cảm giác xốn xang khó tả.
Hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên biết yêu thương một người và được cảm nhận tư vị ngọt ngào mà nó mang đến, tôi không thể phủ nhận được việc chính mình cảm thấy hồi hộp và nôn nao như thế nào. Tôi biết, lúc này chúng tôi đã bước sang một quan hệ mới rồi, nhưng có lẽ vì bản tính khô khan, nên A Lâm chẳng mở miệng thừa nhận mình đối với tôi cũng có một chút để ý. Cuối cùng, vẫn là tôi vất hết tôn nghiêm của mình xuống, khẽ thì thầm bên tai anh.
– Anh mặc ít như vậy không thấy lạnh sao? Thành phố A chuẩn bị đón đợt rét rồi, đừng có cậy mình da thịt béo dày mà phong phanh.
A Lâm gật đầu, anh vuốt những sợi tóc rối bay tán toạn của tôi phía trước mặt, miệng không cười, nhưng ánh mắt dưới ánh đèn đã mang theo một chút thâm tình khó đoán.
– Lên nhà đi, đứng ở dưới này nhiều sương lắm.
Qủa thật mấy ngày nay thành phố A thời tiết đã chuyển vào mùa đông thật sự. Ban ngày đã lạnh, ban đêm còn lạnh hơn bởi sương buông xuống rất dày, đi một lúc, quần áo cũng có chút ẩm ẩm rồi. Tệ nhất là A Lâm ngồi ở đằng trước, tóc mái ướt, khuôn mặt cũng tái đi, sờ vào thật sự rất lạnh.
Khẽ ôm lấy anh, ngả đầu vào l*иg ngực rộng lớn của anh, tôi cắn môi, một lúc mới mở miệng nói.
– Ngày mai phải đến trụ sở sớm, có lẽ sẽ không thể đến tìm anh được.
– Công việc bận lắm đúng không? Hồi tối tôi nghe loáng thoáng hình như em bị cấp trên khiển trách vì bỏ buổi dự tiệc gì đó?
– Ừ, chỉ là xã giao bình thường thôi, không nghiêm trọng lắm đâu.
– Lần sau đừng thế nữa. Tôi tuy chỉ là một kẻ thất học, nhưng đầu óc cũng không phải ngu si đến mức không biết đặc thù trong nghề nghiệp của em là gì.
Nghe A Lâm nói vậy, tôi không khỏi nâng mí mắt lên nhìn anh, đáy lòng không kiềm chế được dấy lên nhiều cảm xúc hỗn độn. Tôi biết anh nghe thấy được hết mọi chuyện, tôi biết anh đã đoán được tôi vì anh nên mới chống đối với lão Hồ, nhưng tôi lại không nghĩ tới anh lại nghĩ ngợi nhiều hơn cả tôi về vấn đề đó.
Khẽ đưa tay mình luồn vào tay anh nắm lấy, tôi cọ nhẹ ngón trỏ lên đường gân mạnh mẽ nổi tên da thịt ngăm đen của anh, không phản bác, cũng không nháo loạn giải thích, mà chuyển luôn chủ đề.
– Áo phải giặt qua một lần nước mới có thể mặc được. Anh mang về tự giặt nhé.
Lần này, A Lâm không phải đối, anh đưa tay nhận lấy chiếc túi đựng áo tôi đưa treo vào xe. Không nhìn, không ướm thử, mà chỉ nói.
– Lần sau không cần phải mua nữa. Nghề của tôi chân lấm tay lem, không cẩn thận một tí là dính dầu hết cả, phí phạm.
Tôi hiểu anh đang an ủi mình không cần phải lo lắng cho anh, nhưng mà tôi lại không thể kiềm lòng không lo được. Quen nhau nửa năm, gặp nhau cũng nhiều, nhưng tôi chỉ thấy anh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ như thế, cái nào cái đấy đều dính dầu nhớt loang lổ. Nói thật, những lúc như vậy lòng tôi đều có cảm giác nghẹn ứ, rất muốn hỏi anh nhiều điều nhưng lại không dám hỏi. Cuối cùng, lại chỉ có thể nói.
– Màu đen khó nhìn thấy vết bẩn.
Đêm càng lạnh, lại lất phất xuất hiện vài hạt mưa, sau một hồi bịn rịn giống như những cặp đôi yêu nhau khác, A Lâm cũng quyết định xoay người tôi đưa lưng về phía mình. Anh nói.
– Ừm, em đi lên nhà đi. Tôi về đây.
Không biết có phải tôi với anh là người quá lý trí, hay tôi với anh đều đã là người trưởng thành ưa thích hiện thực hay không, mà khoảnh khắc chia tay này chẳng hề sướt mướt giống như trên phim truyền hình hay những bộ ngôn tình tôi đã đọc. Anh không ngon ngọt, anh cũng chẳng mật đường, nhưng nhìn vào đáy mắt anh, tôi lại thấy mình an yên và ấm lòng đến lạ.
Tạm biệt A Lâm, tôi không quay người, bước chân cứ thế sải dài đi thẳng trong con hẻm nhỏ hắt hiu ánh sáng vàng lúa của đèn điện đường. Đoạn hẻm này dài 500m, san sát nhau đều là những hộ gia đình và khu nhà tập thể, lại thêm người thuê đều không hòa nhã nên mỗi lần đưa tôi về, tôi cũng chỉ dám bảo A Lâm dừng lại ở bên ngoài. Bởi vì thường vào lúc này, tất cả cũng đã đi ngủ cả rồi, có tiếng xe máy kêu ầm, chó thi nhau sủa, chúng tôi kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối.
Về đến nhà, bác Sầm với Khánh vẫn còn đang ngồi xem ti vi với ăn khuya. Nhìn thấy tôi, bác ấy nói với giọng ôn hòa đầy quan tâm.
– Tôi cứ tưởng cô về muộn nên định cho Khánh ăn khuya với uống sữa xong mới dỗ cậu ấy ngủ.
Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn Khánh đang ngoan ngoãn ngồi tự xúc từng thìa cơm ăn, mắt thi thoảng liếc nhìn bộ phim hoạt hình đang chiếu ở trên chiếc tivi cũ của bác Sầm, cất giọng lễ phép hỏi.
– Mấy nay Khánh có ngoan hơn trước không bác.
– Ngoan lắm cô. Từ đợt đi học ở trung tâm về, cậu ấy không còn léo nhéo đòi chơi đồ chơi như trước hay quậy phá nữa. Ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy thì bắt đầu vẽ với tập tô, tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi và làm được nhiều việc hơn.
– Vất vả cho bác rồi. Mấy năm nay may là nhờ có bác, nếu không cháu cũng không biết đến thời điểm này cháu trụ được không nữa.
Hiếm khi mới có một ngày tôi yếu lòng như thế này, bác Sầm nhìn tôi thở dài, từ trong chỗ bếp mang ra một đĩa táo được gọt sạch sẽ vỏ đặt xuống mặt bàn. Một miếng lớn đưa cho Khánh, một miếng đưa cho tôi, xong xuôi lúc này bác mới nói.
– Tôi biết tôi nói chuyện này có chút bao đồng, nhưng mà cô Quỳnh à. Sang năm cô 29 rồi, tôi vẫn nghĩ cô nên tìm lấy cho mình môt người đàn ông để tìm hiểu, sau đó kết hôn thôi. Chứ nhìn cô sáng đi sớm, tối về muộn lủi thủi như này, tôi tuy là người dưng nhưng cũng thấy thương cảm.
Mấy năm sống ở đây, sớm tối chỉ có một mình, chưa từng qua lại với người đàn ông nào nên tôi hiểu được ý tứ của bác Sầm là gì, vì thế sau khi nghe xong tôi cũng chẳng cảm thấy khó chịu hay trách móc gì cả.
Khoảng thời gian công tác ở Mường Nhé, tôi cũng đã suy nghĩ vội vàng hay là gặp người đàn ông bán bảo hiểm mà bác ấy giới thiệu xem như thế nào, nhưng mà trở về thành phố liền gặp lại A Lâm, cảm xúc cứ như thế dần bị lạc lối. Cho đến hiện tại, mối quan hệ đã được xác định, nhưng vì là tình cảm xuất phát từ trái tim chứ không phải vơ bừa tạm bợ, nên tôi muốn mình cẩn thận từng chút.
– Cháu biết, nhưng khoảng thời gian này công việc nhiều quá, thời gian rảnh cháu muốn dành cho Khánh nhiều hơn. Với cả bác biết đấy, hoàn cảnh của cháu có chút khó xử, không phải ai cũng có thể rộng lượng tiếp nhận được.
– Chuyện này đúng là có chút khó, nhưng cô cũng đừng để nó làm lý do cản trở hạnh phúc của mình. Cái gì cũng đều có cách giải quyết mà.
Không đáp trả thì không phải phép, mà ngồi lại nghe bác ấy nói kiểu gì quanh đi quanh lại cũng sẽ vào mục tiêu xem mắt người bán bảo hiểm kia, nên suy đi tính lại một hồi, tôi cũng chỉ có thể viện cớ mình có chút mệt để đưa Khánh về nhà sớm. Cũng may, bác Sầm lành tính nên chẳng nhìn ra được ánh mắt mang theo sự không kiên nhẫn từ tôi.
Mười một giờ, sau khi dỗ em ngủ xong, tôi mới trở về giường của mình nằm xuống, mặt vùi vào chiếc gối, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại. Tôi biết, nằm sấp kiểu này sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ tôi cái gì cũng muốn lười, cái gì cũng không muốn nghĩ. Tận cho đến khi bản thân cảm thấy không thể nào thở được nữa, tôi mới quay người lại, mắt thao thao nhìn thành phố A rực rỡ ánh đèn đầy màu sắc qua khung cửa sổ nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại tôi báo có tin nhắn của A Lâm gửi đến. Tin nhắn này vẻ vẹn chỉ có hai từ “ Về rồi” giống như trước đó, nhưng cảm xúc mang đến cho tôi thì lại khác hoàn toàn. Bởi vì tôi biết, đây không phải là tin nhắn anh miễn cưỡng cho có nữa, mà đó gần như một lời trấn an mà anh muốn nói với tôi.
Không kiềm được cảm xúc, tôi nhấn nút gọi lại dãy số mà mình đã thuộc lòng từ lúc nào. Ở đầu giây bên kia, A Lâm thật lâu mới nghe, giọng anh vang lên hơi trầm.
– Sao vẫn còn chưa ngủ?
Tôi không lên tiếng, cả người cuộc tròn ôm lấy chiếc gối ôm, chăn kéo đến nửa người. Đầu bên kia anh thấy tôi im lặng thì lại hỏi.
– Lại uống cafe à?
– Sao anh biết?
A Lâm không nói lý do, qua điện thoại tôi nghe thấy anh thở hắt một hơi thật dài, sau đó mới lại cất giọng nói.
– Buổi tối đừng uống nữa, như vậy rất khó ngủ.
– Em thường làm việc đến khuya, nên nếu không uống thì ngủ gật mất.
Công việc ở đài truyền hình khá bận rộn, đặc biệt gần cuối năm tổng biên tập Hồ phân cho tôi rất nhiều chuyên mục, nên tôi chỉ còn cách cố gắng cáng đáng từng ngày mà thôi. Một phần là vì tiền thưởng sẽ giúp tôi có thêm thu nhập, một phần nữa là sang năm tôi muốn thi lên biên tập viên, hi vọng bản thân có thể thoát khỏi những tháng ngày chạy đi chạy lại mệt mỏi như bây giờ.
– Cúp máy đi. Ngày mai lúc nào về thì nhắn tin, tôi tới đón em.
Giọng nói của anh vẫn vang lên đầy từ tính, tôi cắn môi, rõ ràng muốn nói rất nhiều nhưng hiện tại lại không biết phải nói như thế nào cho phải, nên cuối cùng chỉ có thể ừ nhẹ một tiếng như tiếng mèo, sau đấy cúp điện thoại. Có điều, lăn qua lăn lại mười phút vẫn không ngủ được, tôi lại lọ mọ ngồi dậy sửa tiếp kịch bản, để rồi chẳng biết mình ngủ gục quên đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau, dẫn Khánh đi đến trung tâm xong tôi mới trở về trụ sở đài truyền hình tỉnh. Lúc này, đồng hồ mới chỉ có bảy rưỡi những tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ ngồi lại một chỗ nghe tổng biên tập Hồ phân phó nhiệm vụ sắp phải thực hiện trong hai tháng cuối năm. Vừa nhìn thấy tôi, lão Hồ đã chiếu ngay cái ánh mắt “ cô chết chắc rồi”, sau đấy chẳng để cho tôi có thời gian thích ứng đã nói luôn.
– Chuyên mục ” Học hỏi doanh nhân” chiều nay sẽ khởi quay, kịch bản không có nhiều, nên cô xem qua một chút. Khách mời lần này không chỉ có tổng giám đốc của công ty Vĩnh Hòa, mà còn có cả tổng đám đốc Vỹ, nên cô cùng với cộng tác của mình nên chuẩn bị thật kĩ lưỡng vào.
Nghe thấy hai cái tên này, tôi đây đương nhiên chẳng có phản ứng sửng sốt quá khích như mọi người trong tổ, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi được việc khó chịu. Dù sao thì việc cùng anh em Trần Vỹ có xích mích đợt trước tôi vẫn chưa quên, thậm chí còn nhỏ nhen ôm hận trong lòng, bây giờ vì công việc mà gặp lại, cũng chỉ mong mình bình tĩnh không để xảy ra chút sơ suất nào mà thôi.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.
Nghe được lời hứa của tôi, trưởng phòng Hồ lúc này cũng mới gật gù mấy cái đầy hài lòng, dặn dò tôi với MC thêm vài câu nữa mới xoay người đi về phía phòng làm việc của mình. Đột nhiên lúc này, Loan bỗng dưng từ đâu lao lại, cô ấy kéo tôi về chỗ ngồi rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
– Cái tên giám đốc Vĩnh Hòa tôi nghe nói là một tên ngựa đực chính hiệu, ngày nào hắn chả chôn mình ở cái quán bar rồi ôm ấp gái. Tôi nói cho chị biết, thật không hiểu tại sao lão Hồ lại có thể mời hắn tham gia chuyên mục của chúng ta nữa.
Dạo trước, vì không hẹn gặp được tên tổng giám đốc công ty Vĩnh Hoà đã khiến Loan bị lão Hồ khiển trách một trận, hôm qua thì lại bị lão mắng vì giúp tôi xin nghỉ, vì thế tâm trạng cô ấy hôm nay như thế này cũng không phải là quá khó hiểu. Mặc dù bản thân rất mệt, nhưng nghĩ lại một phần cũng là do lỗi của mình nên tôi cũng kiên nhẫn ngồi nghe rồi tâm sự với cô ấy vài lời.
– Tôi biết cô bất mãn, nhưng mệnh lệnh của tổng biên tập Hồ, chúng ta chỉ có thể nghe theo chứ không được phản đối.
– Đấy là chị vẫn chưa gặp tên tổng giám đốc đó nên vẫn giữ cái thái độ bình thản này, chứ nếu chị gặp rồi, tôi tin chị cũng muốn điên lên như tôi thôi.
Tôi cười khẽ, thật ra lúc này cũng muốn nói với Loan là tôi thật sự cũng muốn điên lắm rồi, nhưng mà ai bảo tôi lại bị đống tiền thưởng cuối năm làm mờ mắt cơ chứ. Số tiền ấy, là một con số không hề nhỏ chút nào.
– Được rồi, tôi như thế nào cô cũng là người hiểu rõ nhất, cô nghĩ tôi sẽ để bản thân mất kiểm soát sao?
– Rồi rồi… Lần nào nói với chị cũng chán ngắt, chẳng có tí vui vẻ nào cả.
Loan bực bội đẩy ghế rời đi. Tôi biết cô ấy đang tức giận, nhưng tôi cũng hiểu cô ấy giận thì giận vậy chứ chẳng có chuyện cạch mặt nhau như những người khác, nên bản thân lúc này cũng chỉ biết biết lắc đầu thở dài, không tự nhiên sờ mũi mấy cái.
Buổi chiều, đúng giờ tôi với mọi người trong tổ công tác đi tới phòng thu. Lúc này, ở bên trong MC cùng với hai vị khách quý đã yên vị ngồi chễm chệ ở trên sân khấu nói chuyện về việc thống nhất những câu hỏi, quần áo tây trang trên người cũng chỉnh tề đầy nghiêm túc.
Nổi bật nhất vẫn là Trần Vỹ, anh ta ngồi ở giữa, mặc bộ đồ sang trọng nhưng không mang cà vạt, nút cúc áo sơ mi trên cùng không đóng, mỗi lần nghiêng người hay cử động đều để lộ ẩn hiện xương quai xanh đầy nam tính, không cần nói chuyện cũng đã đủ hớp hết hồn của mấy cô trợ lý và khách mời ngồi ở dưới.
Kĩ thuật viên ánh sáng làm xong công tác chiếu sáng, dưới ánh đèn, khuôn mặt của Trần Vỹ càng được soi nét từng góc cạnh, giống như một tượng tạc, tài năng xuất chúng. Lúc phỏng vấn, anh ta cũng không có hùng hồn mãnh liệt, không nói dài dòng, chỉ vài từ đơn giản, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hâm mộ, hận không thể mỗi lần vỗ tay có thể vỗ thật to hơn.
Bình thường, những chuyên mục như thế này thời lượng chỉ có 40 phút, nhưng trong quá trình thực hiện có thời gian giải lao, có nói nhầm câu hỏi, lại có cả việc tên giám đốc Vĩnh Hòa dở chứng không thích uống nước chè mà đòi cafe, nên để hoàn thành xong xuôi ổn thỏa thì thời gian cũng đã là mấy tiếng sau đó. Lúc ấy, tôi vì chẳng muốn chạm mặt với hai anh em nhà Trần Vỹ nên bước chân chẳng nán lại quá lâu, ai ngờ vừa muốn bước, MC đã gọi lại rồi lên tiếng nói.
– Vũ Quỳnh, hai vị giám đốc này muốn mời mọi người chúng ta đi ăn một bữa, cô lại định đi đâu thế.
Cảm giác ánh sáng lập lòe với toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi trên người mình, tôi khẽ đưa tay vỗ trán cho cảm giác đau đầu vơi bớt đi một ít, trong lòng thật sự không hề có ý định đồng ý, nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng, vì thế chỉ có thể nói.
– Thật ngại quá. Buổi tối này tôi còn rất nhiều việc, có lẽ không đi được với mọi người rồi.
Ngay sau khi tôi vừa dứt lời, Trần Vỹ là người kiệm nhất từ nãy đến giờ bỗng nhiên nâng đôi mắt của mình lên nhìn tôi. Anh ta cười như không cười, ngữ điệu vô cùng bình thường, nhưng nghe sâu sẽ hiểu thấy được nó mang theo đầy ẩn ý.
– Nói như vậy là chúng tôi đang làm phiền phóng viên Quỳnh rồi.
Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận nhỏ, tôi hơi siết bàn tay của mình, thật sự lúc này chỉ ước gì mình có thể ngất đi ngay ở đây cũng được. Đối với việc ăn cơm với lãnh đạo, tôi trước này chưa từng có hứng thú, bởi vì dù sao đi chăng nữa việc ngồi với toàn quan chức bản thân đều không được tự nhiên. Hôm nay thì lại càng không muốn đi chút nào. Một phần là vì tôi không muốn mình lại cùng với anh em Trần Vỹ ngồi với nhau, một phần tôi khá là mệt và cũng đã có hẹn buổi tối với A Lâm rồi, nên bản thân đương nhiên không thể bỏ mặc người đàn ông của mình được.
Nhưng mà lúc này, hình như tôi không có quyền từ chối nữa rồi, bởi vì Tổng giám, tổng biên tập Hồ cùng với các trưởng phòng đều đã xởi lởi đứng bắt tay nói chuyện đầy khách sáo với Trần Vỹ.
*** *** ***
Một bàn tổng cộng có tám người, sau khi tất cả ngồi xuống chỗ của mình, tôi mới biết bản thân bị mấy lãnh đạo đẩy đến bên cạnh Trần Vỹ. Thậm chí, tổng biên tập Hồ còn nói câu nửa đùa như không đùa.
– Tôi để ý thấy giám đốc Vỹ với phóng viên Quỳnh đôi lúc có duyên với nhau lắm nhé. Bình thường nếu để người khác nhận chuyên mục này, thì bây giờ chưa chắc chúng ta có thể ngồi ở đây ăn uống như thế này đâu, mà vẫn còn bù đầu trong trường quay đấy.
Tuy biết là một lời nói đùa để không khí trở nên vui vẻ, nhưng tôi không nghĩ tới rằng mọi người lại để ý nó đến như thế, ai ai cũng bàn luận mỗi người một lời. Thậm chí, một trưởng phòng ngồi bên cạnh tôi còn ghé sát vào tai tôi lí nhí.
– Tôi thấy lão Hồ nói đúng đấy. Nếu cô giữ được người đàn ông này, thì tương lai của cô nhất định sẽ dễ đi hơn rất nhiều, đừng nói là biên tập viên, cô muốn thăng chức lên tổng biên cũng không thành vấn đề gì hết.
Tôi cười không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, định bụng muốn ngồi chống chế ở đây một chút rồi xin về, nhưng ai ngờ lại bị người nọ người kia bảo kính rượu Trần Vỹ. Nói thật, tôi lúc này chẳng muốn nán lại ở đây một chút nào, nhưng vì là một phóng viên nhỏ nhoi, làm gì có quyền đưa ra lời từ chối. Vui vẻ thì không sao, nhưng cái người đàn ông kia dở chứng muốn chỉnh mình, tôi chẳng dám nghĩ đến hậu quả về sau như thế nào nữa.
Miễn cưỡng uống năm bảy chén rượu, tôi ngồi yên vị lắng nghe lãnh đạo trò chuyện, thi thoảng ai hỏi tới mình thì cũng góp vài ba câu. Hồi tối, mặc dù có nhắn tin xin lỗi A Lâm về việc không cùng anh đi ăn tối được, cũng nhận tin anh nhắn lại nói không sao, nhưng mắt nhìn thấy mấy từ đó thì tôi lại cảm thấy nhức đến vô cùng. Dù sao cũng là ngày đầu hẹn hò, đột nhiên phải thất hẹn vì lý do công việc, nói thế nào trong lòng mạnh mẽ đến mấy, cũng cảm thấy hụt hẫng nhiều lắm.
Bản thân đã ngấm rượu, tôi chẳng rõ mình có say hay không mà lại lấy điện thoại nhắn tin cho A Lâm địa chỉ để anh đến đón mình, xong xuôi sau đó mới ngẩng đầu lên tiếp tục cùng với các vị lãnh đạo nói thêm một vài câu để chống chế cho sự lảng tránh nãy giờ.
Đợi khoảng chừng hai mươi phút, tiếng điện thoại lần nữa rung lên đều đặn, biết A Lâm đã đến nơi nên tôi cũng thu dọn túi xách, cười đầy hối lỗi với mọi người vẫn đang tranh luận rôm rả.
– Trong nhà có chuyện, tôi xin phép mọi người về trước.
Tổng giám đốc là người đầu tiên tiêu hóa được lời nói ấy, ông ta đưa mắt nhìn tôi, ân cần hỏi .
– Tôi nhớ không nhầm vừa nãy cô ngồi xe cậu Vỹ đến đây đúng không? Vậy để tôi bảo cậu Vỹ đưa cô về nhé?
Tôi lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn trực chờ chưa tắt hẳn.
– Không cần đâu ạ. Tôi có gọi xe Grab rồi, mọi người cứ ở lại cùng nhau nói chuyện đi, không cần thiết phải để ý đến tôi quá đâu.
– Grab chạy đêm như thế này có an toàn không?
Tổng giám đốc lại lên tiếng hỏi. Lần này, tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Trần Vỹ lên tiếng đáp thay, tuy nhiên ngữ điệu với ánh mắt của anh ta vẫn mang theo rất nhiều ý tứ chiếu đến tôi.
– Chú Hoàng, dịch vụ xe công nghệ ở thành phố A rất phổ biến, cũng khá là an toàn.
– An toàn là được rồi?
Tổng giác đốc Hoàng gật gù nói mấy câu, tôi cũng nán lại đáp trả cho đến khi bọn họ quyết định không dây dưa nói qua nói lại, đáy lòng lúc đó mới thả lỏng xuống được hơn rất nhiều.
Rời khỏi đại sảnh, một cơn gió lạnh từ phía sau ập đến thổi tung mái tóc dài khiến chúng có một chút rối loạn, trên người tuy đã mặc áo khoác, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi được sự run rẩy.
Cách xa mấy mét, ở bên đường bên kia, có một người đàn ông đang đứng đó đợi tôi.
A Lâm đã thay quần áo, bên ngoài khoác chiếc áo hôm qua tôi mua, bất kể chiều dọc hay chiều ngang đều hợp đến mức khó tưởng, tôn lên dáng người hoàn hảo vô cùng. Anh đứng dưới gốc cây vυ' sữa tán rộng, đầu hơi cúi xuống nhìn điện thoại đang phát sáng chăm chú, một tay kẹp điếu thuốc, thi thoảng sẽ đưa lên miệng hút mấy hơi.
Khoảnh khắc ấy, tôi ngẩn người nhìn anh một hồi, lúc sau mới chậm rãi bước lại, đầu óc có chút ong ong nhưng cũng không đến nỗi mất tỉnh táo. Nhìn thấy tôi, anh đưa mắt quan sát một lượt từ trên xuống dưới, hỏi thẳng.
– Lạnh không?
Tôi máy móc gật đầu, quả thực rất lạnh nên cũng chẳng giấu giếm làm gì. Ai ngờ, người đàn ông này lại cởi luôn chiếc áo đang mặc trên người khoác cho tôi, còn mình thì chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tay mỏng dưới cái thời tiết về đêm đầy lạnh lẽo của thành phố A.
– Đi thôi, tôi đưa em về.
Lời nói không quá nhiều, cũng chẳng ngọt như mía, nhưng nó lại thành công khiến cho trái tim khô cằn của tôi xốn xang đập liên hồi. Tôi luồn tay mình cầm lấy tay anh, đầu tiên là nắm, sau đó là đan cả mười ngón tay vào với nhau, còn anh thì lặng lẽ ôm lấy tôi, khẽ nói trên đỉnh đầu.
– Về thôi..
**** **** ****
Lời tác giả : Chương này đẩy tương tác cao nhất cho em với mấy chị ơi. Ngày nào cũng ra mà chẳng có tương tác gì 😥