Từ khi xác định mối quan hệ, tôi với A Lâm đều giống như những cặp đôi khác, tiến vào trạng thái yêu nhau say đắm. Mỗi buổi tối, anh đều đứng ở bên kia đường đối diện cổng trụ sở đợi tôi tan việc, mặc cho thời tiết thành phố A càng ngày càng lạnh vẫn không có lấy một tia khó chịu. Hoặc hiếm hoi những ngày tôi được nghỉ, thay vì đi xem phim hay đi công viên dạo chơi ngắm cảnh, anh sẽ mua đồ ăn đến nhà tôi nấu, giúp tôi dọn dẹp và tắm gội cho Khánh, để tôi có thời gian chạy tiến độ công việc.
Tháng mười hai là tháng cuối cùng của năm, mọi người trong đài truyền hình ai cũng bận rộn đến tối mặt. Tôi cũng lúc thì phải chạy đi huyện này, lúc phải đi tỉnh khác, lại thêm lão Hồ bắt ôm bao nhiêu chuyên mục nữa, thành ra nhiều lúc bản thân mệt đến mức kiệt sức, ngủ quên trên cả bàn làm việc. Cũng may những lúc như thế, sau giờ nghỉ vẫn có người đàn ông đợi tôi, sẵn sàng dùng cái ôm của mình để an ủi tôi, sẵn sàng cho tôi dựa vào bờ vai rộng lớn, không nói nhiều, nhưng chẳng khác gì một lời nhắn nhủ tôi không chỉ có một mình.
Mang tâm trạng lâng lâng hạnh phúc với những suy nghĩ miên man chạy dài, đêm nay tôi chẳng biết mình lại ngủ gục trên bàn phím máy tính từ lúc nào. Từ ngày gặp A Lâm, số lần tôi mơ thấy ác mộng không còn nhiều, nhưng cũng không phải là không có. Giống như lúc này, rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng từng cảnh tượng trong mơ lại gần như lần nữa phơi bày trước mắt, tàn nhẫn đánh cho tôi một quyền thật mạnh vào vị trí l*иg ngực.
Tôi mơ thấy bố của mình toàn thân đầy máu, tay ông nắm chặt lấy tay tôi, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được, mắt trừng trừng mang theo bao nhiêu đau đớn đến khi trút hơi thở cuối cùng. Tôi mơ thấy mẹ, bà gầy sọp người nằm ở trên giường, làn da sạm đen đặc trưng của một người nông dân, dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng kéo chụp thở oxi xuống, luôn miệng dặn dò tôi phải chăm sóc em trai cho thật tốt. Thế nhưng, chỉ sau vài giây, bà từ một người hiền hậu bỗng trở nên độc ác, mỗi cái tát giáng xuống má tôi đều mạnh đến mức hận không thể mạnh hơn, sau đấy là những lời nghiến răng của cuộc nói chuyện đã tưởng mình quên đi từ rất lâu về trước.
– Con là chị, con phải kiếm tiền nuôi em, con phải nhớ, con phải nuôi em. Không được để thằng bé thiếu thốn. Kể cả con có ăn mặc rách rưới, thằng bé vẫn phải đầy đủ.
– Con biết, con cũng yêu thương em như mẹ và bố yêu em mà.
– Vũ Quỳnh, mẹ cố gắng cho con đi học, là hi vọng sau này con có công việc đàng hoàng, như thế con mới dễ dàng kiếm được tiền để gửi về nhà cho mẹ nuôi em.
Những lời nói của mẹ vẫn còn văng vẳng, mồ hôi trên trán tôi túa lạnh không ngừng, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi dãy dụa, tôi muốn thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng mà người tôi hình như chẳng còn chút sức lực nào cả, mí mắt nặng trĩu, bụng đau đến mức giống như có cây gậy đang quấy ở bên trong, đau đến mức chỉ muốn ai đó cho một một đao để tôi có thể chết một cách thoải mái.
Điện thoại réo vang từng hồi bên tai, tôi biết, tôi rõ ràng biết mà lại không thể nghe được. Miệng tôi khô đắng, hơi thở giống như bị ai đó rút cạn, mỗi một lúc càng trở nên khó khăn, chẳng biết có thể chịu đựng được đến bao giờ.
Phía ngoài cửa, tiếng gọi của A Lâm, tiếng đập cửa thùng thùng gấp gáp, tôi đều nghe thấy hết nhưng lại không thể đáp lại được dù chỉ là tiếng ưm nhỏ nhỏ.
Vài phút trôi đi, trước khi rơi vào mê man, tôi cũng cảm nhận mình được một cánh tay săn chắc đầy dũng mãnh ôm lấy, kèm theo đó là những tiếng gấp gáp đầy quan tâm quen thuộc.
– Quỳnh… Quỳnh…
Những chuyện không ngờ xảy ra trong cuốc sống đời của tôi quá nhiều, từ khi biết nhận thức đến khi trưởng thành, tôi chẳng thể đếm nổi cụ thể là con số như thế nào. Tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ, tôi nghĩ bản thân mình thừa sức vượt qua, nhưng hôm nay mọi chuyện không may ập tới, tôi mới biết hóa ra sự cố gắng của mình cũng chỉ có giới hạn. Ngay lúc này, tôi tự hỏi bản thân mình rằng, nếu tôi không quen anh, nếu hôm nay người ôm tôi đến bệnh viện không phải là anh, thì có phải, cái chết sẽ đến với tôi trong gang tấc hay không.
Không!!!! Tôi thật sự không biết nữa!!!!
Cảm giác từng cơn nóng trong người đã dần dần giảm bớt, tôi chẳng biết thời gian kéo dài bao lâu, nhưng khi mở mắt, thứ rơi vào tầm mắt chính là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc khử trùng cùng với mùi sát khuẩn bốc lên nồng nặc.
Cổ họng khô khốc, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, định bụng nhờ người lấy nước nhưng trong phòng chẳng có ai, cuối cùng chỉ còn cách chính mình tự túc. Thế nhưng, lúc tôi cựa người muốn ngồi dậy, thì một cơn đau từ bụng truyền đến khiến tôi tái mét hết cả mặt mày. Cái cảm giác đau này làm tôi hiểu ra hình như bản thân chẳng phải là cảm sốt bình thường, mà vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thì đúng hơn.
Nghĩ đến điều ấy, tôi không khỏi ngẩn người suy nghĩ, đầu óc mơ mơ màng màng đến khi cánh cửa đóng kín cũng được người ở bên ngoài đẩy vào mới giật mình tỉnh lại. Theo quán tính, tôi đưa mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm cùng với một vị bác sĩ bước vào. Vẻ mặt của họ có phần nhẹ nhõm, đặc biệt là anh, khi thấy tôi đã tỉnh thì vội vàng chạy lại, còn người mặc áo blu kia thì lật dở bệnh án, giọng nói cất lên trầm trầm.
– Phẫu thuật cắt ruột thừa không phải là phẫu thuật gì lớn, nên đừng lo lắng quá, để tâm trạng ảnh hưởng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Từng câu từng chữ của bác sĩ tôi đều nghe rõ không thiếu sót, sau khi tiêu hóa hết, tôi thật không biết sắc mặt của mình lúc này như thế nào. Lúc mê man, tôi chỉ nghĩ chắc là bản thân không ngủ đủ giấc, lại làm nhiều nên bị nhiễm cảm một chút thôi, nhưng giờ mới biết, hóa ra mình bị viêm ruột thừa.
– Hiện tại vẫn chưa ăn cơm được, nước cũng không thể uống, nên người nhà đừng thấy cô ấy đói quá mà chiều.
Dặn dò thêm vài câu, vị bác sĩ mới xoay người đi ra ngoài tiếp tục thăm bệnh. Chỉ còn lại hai người, lúc này A Lâm mới sửa sang lại mái tóc rối cho tôi rồi cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của tôi, nhẹ giọng hỏi.
– Tỉnh từ bao giờ. Tôi vừa đi ra ngoài mua cho em ít đồ dùng.
– Vừa tỉnh thì anh về.
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn chiếc túi A Lâm để ở cuối giường. Ở đó có một chiếc chậu rửa mặt màu hồng, một chiếc cốc, bộ kem đánh răng và khăn rửa mặt mới, còn có cả một chiếc túi bạt kích thước vừa, hình như là đựng quần áo. Giây phút ấy, hốc mắt tôi không tự chủ được mà trở nên ửng đỏ, rõ ràng đã cố gắng không để mình yếu đuối, nhưng lại không làm được mà rơi một giọt lệ.
Những ngày tháng bươn chải ở cái nơi đô thị phồn hoa này, tôi đều chỉ có một mình, những lúc ốm cũng chỉ có một mình, dù mệt đến mấy nhưng nếu bản thân còn cố được thì tôi vẫn sẽ cố. Thậm chí có hôm lả đến mức phải truyền nước, nằm trong bệnh viện thui thủi một mình, rõ ràng phải nhập viện, nhưng lo cho em trai không có người chăm, lo nghỉ nhiều tiền thưởng sẽ giảm, cho nên cơn hạ sốt vơi nhẹ đi một tí, tôi đã lén tự mình rút kim rồi trốn bác sĩ đi về.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa dám mơ mộng gì đến một tình yêu với ai khác, bởi vì tôi nghĩ, làm gì có ai chịu chấp nhận lấy một người mà còn mang theo em trai bị bệnh. Sau này, thêm mấy cuộc gặp mặt không thành, tôi đã giữ cho mình cái chấp niệm, hai chị em nương tựa nhau để sống, sống đến hết cuộc đời cũng được. Thậm chí, nhiều lúc quá mệt mỏi, tôi còn nghĩ số phận hình như đã bỏ quên hạnh phúc ở chỗ mình rồi. Nhưng bây giờ, có A Lâm ở bên, tôi mới nhận ra một điều… Bản thân lẻ bóng chẳng phải do tác động gì khác, là do tôi chưa tìm được người thích hợp để gửi gắm chính mình mà thôi.
Khẽ dựa má vào bàn tay to lớn đầy thô ráp của anh, tôi mấp máy môi hỏi.
– Em ngủ gần một ngày, vậy Khánh bây giờ sao rồi?
A Lâm nghịch lọn tóc dài của tôi, ánh mắt đầy thâm trầm.
– Tôi đã gửi bác Sầm rồi, em đừng lo lắng.
– Em còn chưa xin nghỉ việc…
– Hồi sáng có người tên Loan gọi điện cho em, tôi thấy em lưu là là đồng nghiệp nên bảo cô ấy xin phép giúp em rồi. Cô ấy nói ngày mai tan làm sẽ đến thăm em.
– Vậy còn công việc của anh thì sao?
– Đừng lo, tôi cũng xin nghỉ, đợi đến khi em ra viện sẽ đi làm lại.
Nghe A Lâm nói vậy, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng được đặt xuống, rõ ràng muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng đến khi mở miệng lại chỉ có thể gói gọn trong ba từ ngắn ngủi.
– Cảm ơn anh.
Sau khi nghe tôi nói câu đấy, đường ấn mày của A Lâm rõ ràng có một chút cau lại. Tôi đoán hình như người này lại tức giận rồi, còn tưởng anh sẽ nói chuyện với ngữ điệu không hài lòng cơ, ai ngờ tiếp đó anh chỉ lặng lẽ chỉnh gối với tóc dài cho tôi đỡ khó chịu, sau đó nói.
– Em ngủ đi, có chuyện gì chốc dậy hãy nói.
Tôi gật đầu, quả thật tỉnh dậy mới có một lúc nhưng lại mí mắt bây giờ lại nặng trĩu, tuy nằm thẳng rất mỏi nhưng bản thân vẫn không thể nào thoát được cơn buồn ngủ kéo đến. Cuối cùng, tôi chẳng rõ mình ngủ khi nào, nhưng đó là một giấc ngủ vô cùng ngon, chẳng hề bị làm phiền bởi những cơn mộng mị.
Tỉnh lại lần nữa, đồng hồ mới chỉ có 4 giờ rưỡi, trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn. Vừa nâng mí mắt tôi đã nhìn thấy A Lâm ngồi ở đầu giường nhìn mình không chớp mắt. Anh hỏi tôi.
– Đau lắm hả.
Tôi lắc đầu :” Không đau…”
– Muốn đi vệ sinh hả.
– Vâng.
Vừa nói, tôi vừa chống tay xuống mép giường cố gắng ngồi dậy, vết thương ở bụng đau như muốn vỡ ra. Lúc chạm chân xuống đất, toàn thân còn không thoát khỏi run rẩy, nếu không phải có A Lâm ở bên cạnh đỡ từng chút, thì tôi cũng chẳng giữ được sự thăng bằng.
Đặt tay tôi lên vai của mình, giúp tôi đi dép, anh lúc này mới lại nói.
– Vịn vào vai của tôi.
Tôi cắn môi, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, mắt hơi rũ xuống nhìn người ở dưới đất. Bóng lưng anh to rộng, quần áo trên người cũng đã thay, tuy không dính dầu máy nhưng cũng chẳng phải là bộ đồ gì mới mẻ cả. Thậm chí, tôi còn có thể đoán được, quần áo của anh còn chẳng nhiều bằng tôi mua cho Khánh.
Quãng đường từ phòng bệnh đi ra đến nhà WC không dài, lại có thêm sự giúp đỡ của A Lâm nên tôi cũng không quá gian nan trong quá trình di chuyển. Anh đưa tôi vào tận cửa nhà vệ sinh, không có đi ra ngoài mà đứng ngay ở đó, ân cần nói.
– Tôi đứng ở đây, em đứng lên ngồi xuống chậm thôi, không được thì gọi tôi.
Tôi không từ chối , mặc dù biết anh đang làm đúng với cương vị của một người bạn trai, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên rất nhiều tư vị. Tôi nghĩ về tình cảm của anh dành cho mình, nghĩ về tình cảm của mình dành cho anh, nghĩ về việc tương lai của cả hai liệu có thể suôn sẻ được không, nghĩ xem liệu chúng tôi có thể cùng nhau xây dựng một gia đình, chẳng cần quá lớn, chỉ cần nhỏ nhỏ và trụ lại ở thành phố A này là đã mãn nguyện rồi.
Những dự định tương lai được cân nhắc và nghĩ tới, lúc trở về đến phòng, tôi đưa mắt nhìn A Lâm đang ngồi lấy khăn ướt lau từng lòng bàn tay của mình, miệng bất giác cất lên hỏi anh.
– A Lâm, anh phá cửa đi vào trong nhà đúng không? Lúc hôn mê, em nghe thấy tiếng anh gọi em..
Nhắc đến chuyện này, động tác của anh bất chợt khựng lại, mất một lúc thật lâu tôi mới nghe thấy anh nói.
– Lần sau thấy trong người không khỏe thì phải gọi điện cho tôi đầu tiên, đừng tự mình ôm lấy chịu đựng. Còn nữa, em cũng nên có một chế độ dinh dưỡng phù hợp, đừng có uống rượu quá nhiều, như thế càng tổn hại cho sức khỏe thêm mà thôi.
Tôi cắn môi, biết rõ việc ấy đúng là không tốt, nhưng vẫn muốn giải thích cho anh hiểu.
– Bình thường chỉ những buổi xã giao quan trọng em mới uống rượu. Ban đầu thì không quen, nhưng dần dần quen rồi nên em cũng không còn cảm thấy mệt nữa. Không nghĩ tới hôm qua lại đau bụng dữ dội như vậy.
– Ừ, nhưng cũng phải biết điểm dừng để giữ gìn sức khỏe.
Thật ra, đối với những cuộc xã giao như thế này, tôi chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi đương nhiên không có quyền lên tiếng từ chối gì, bởi vì giống như lão Hồ đã từng nói, đấy chính là cơ hội để cho tôi có thể thăng tiến đi lên trong sự nghiệp. Hoặc ít nhất các mối quan hệ được rộng hơn, sau này muốn làm gì, nhờ vả gì cũng không phải lạy từ dưới lạy lên nữa.
– Em biết rồi.
Đáp trả lại A Lâm, tôi lúc này cũng mới phát hiện ra đôi mắt của anh giăng đầy những sợi tia máu đỏ, thậm chí bọng mắt còn thâm quầng đầy mệt mỏi, đoán chừng suốt cả một ngày một đêm hôm qua chỉ đau đáu chăm sóc và lo lắng cho tôi đến một lần chợp mắt cũng không có.
Nghĩ đến điều ấy, cổ họng tôi lại trở nên nghèn nghẹn, giọng nói có một chút lạc đi.
– Anh lên giường bên cạnh ngủ đi.
– Tôi không buồn ngủ. Em muốn ngủ thì ngủ đi, khi nào bác sĩ đến tôi gọi em dậy.
– Em ngủ cả ngày rồi, giờ không ngủ được nữa.
A Lâm ừ một tiếng, có lẽ anh biết tôi thật sự lo lắng cho mình nên cũng không có phản bác lại gì nữa, chỉ vươn tay lấy điện thoại cùng với sạc pin trong túi đựng quần áo đưa cho tôi, dặn dò.
– Vậy em ngồi xem phim đi, tôi sang giường bên cạnh ngủ một lát. Đau bụng hay làm sao thì gọi tôi, đừng có tự làm một mình.
Nhận được sự thỏa thuận của A Lâm, tôi đương nhiên chẳng muốn anh lo lắng thêm nên ngay lập tức gật đầu đồng ý, khóe miệng mỉm cười một cái thật nhẹ.
– Em biết rồi.
*** **** *****
Chín giờ sáng, y tá cầm bông gạc đi vào phòng giúp tôi rửa vết thương. Lúc ấy, tôi định lên tiếng nhờ chị ấy nhỏ tiếng một chút vì tôi vẫn muốn A Lâm được ngủ thêm lúc nữa, nhưng mà ai ngờ ở bên kia giường anh đã tỉnh dậy rồi. Mắt anh đỏ sọng, nhìn thấy y tá thì vội vàng ngồi dậy tiến sang chỗ tôi, chờ họ tiêm cho tôi với truyền dịch cho tôi xong thì mới lấy chai nước ấm lăn qua ở bắp tay. Vừa lăn, anh vừa hỏi.
– Đã muốn đi trung tiện chưa?
Tôi lắc đầu, anh lại ừ một tiếng, tiếp tục lăn thêm một lúc nữa, sau đấy mới đứng dậy rót nước, lấy bông thấm ướt rồi chấm lên đôi môi khô nứt nẻ của tôi.
Hai ngày không được chạm vào nước, tôi lúc này thật sự rất khát, rất muốn uống một ngụm cho bõ thèm nhưng A Lâm lại nhất quyết không cho. Anh cầm cốc nước uống cạn, sau đó cúi đầu hôn tôi, dùng đầu lưỡi của mình liếʍ đôi môi khô của tôi, cho đến khi có huyết sắc hồng hồng mới chịu rời khỏi.
– Dậy tập đi một chút nhé.
Đều là người lớn, đối với nụ hôn vừa nãy của anh, tôi cũng không có đỏ mặt hay ngượng ngùng gì cả, nên sau khi nghe anh nói vậy cũng gật đầu đồng ý luôn. Cả ngày hôm qua nằm lì một chỗ tôi thấy mỏi người lắm rồi, tuy đi lại sẽ tác động cho vết thương bị đau, nhưng như thế còn hơn là việc phải nằm lì một chỗ.
– Vậy vịn vào người tôi, đau quá thì đừng có cố.
Nói xong, A Lâm lại cẩn thận tìm tất đi vào chân cho tôi, giúp tôi đi dép, sau đó mới cùng tôi chậm chạp đi từ giường ra bên ngoài hành lang, rồi từ hành lang đi vào đến trong giường. Cứ thế hai ba lần cho đến khi phát hiện trán tôi rịn đầy những tầng mồ hôi mỏng, anh mới kiên quyết bắt tôi nằm xuống, nói thế nào cũng không có chuyện được xuống giường tập đi nữa.
Buổi trưa, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì Loan xách theo túi lớn túi nhỏ đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy A Lâm ở bên cạnh tôi, nét mặt cô ấy nhất thời cứng lại không biết là đang suy nghĩ điều gì, miệng cũng chẳng nói, cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước.
– Em ngồi nói chuyện với đồng nghiệp đi, anh tranh thủ về xem Khánh như thế nào.
– Được
Nhận được sự đồng ý của tôi, anh cũng gật đầu với Loan coi như là một lời chào hỏi, sau đó bước chân nhanh chóng sải dài đi ra bên ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ có hai người, Loan mới tiến lại ngồi xuống thành giường, ,mắt nhìn tôi yên lặng một lúc, không hỏi tôi đã đỡ chưa, mà đi luôn thẳng vào vấn đề.
– Chị với cái người kia là như thế nào?
Tôi ngẩn ra một lúc, bản thân cũng không có ý định giấu giếm.
– Chẳng phải cô đã nhìn rõ rồi sao, còn hỏi làm cái gì.
Loan nhíu mày, vẻ mặt cô ấy lúc này cứng ngắc, ánh mắt mang theo vô vàn nghi vấn.
– Mấy ngày trước tôi nhìn thấy anh ta đón chị ở trụ sở làm việc, còn tưởng hai người chỉ là bạn bè, không ngờ bây giờ lại là cái quan hệ này. Thế nào, nghiêm túc thật sao?
Tôi nâng mắt nhìn cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
– Tôi đã nghĩ rồi, tôi với A Lâm cả hai đều có tình cảm với nhau, tiến tới mối quan hệ này cũng không phải là chuyện gì tày trời.
– Cái gì mà không phải chuyện tày trời. Phạm Vũ Quỳnh, tôi nói cho chị hay, tôi biết chị tự ti vì bản thân mình mang theo một người em trai bị bệnh nên chẳng dám đề cao sự lựa chọn của mình, nhưng mà chị có biết thật ra đầy người đàn ông tốt vẫn muốn yêu thương chị không. Chị dù sao cũng là một công chức có tương lai, tùy tiện tìm một người hợp hoàn cảnh không phải là không thể. Còn anh ta, anh ta có cái gì để chị u mê đến như thế.
Tôi im lặng, Loan vẫn tiếp tục nói nhiều hơn.
– Ngày ở Mường Nhé, tôi cứ nghĩ chị là muốn chơi bời nên khi thấy chị quan tâm anh quá đáng, tôi vẫn nhởn nhơ trêu đùa chị. Nhưng bây giờ chị nói chị nghiêm túc, tôi thật sự chỉ muốn bổ đầu chị ra xem rốt cuộc bên trong chị đang mơ mộng cái gì. Một người đàn ông không tiền, không nhà, nghề nghiệp không ra sao, khi tiến tới hôn nhân, cuộc sống của hai người sẽ ấm no đầy đủ sao? Không, không có cái chuyện đó đâu, chị có hiểu không hả?
Những lời nói của Loan chẳng khác gì những con dao sắc nhọn đâm vào tim tôi, vừa đau nhức nhối, vừa khiến cho tâm trí tôi hỗn độn lên những suy nghĩ chạy dài. Thế nhưng, nhớ lại từng cử chỉ của anh, từng hành động anh âm thầm làm, tôi không muốn mình bị những lời này lung lay hay đập vỡ đi sự kiên định trong lòng.
– Tôi không u mê, tôi cũng không nhất thời mơ màng, bởi vì từ lúc xác định ở bên cạnh A Lâm, tôi đã suy nghĩ những điều này rất nhiều lần rồi. Chúng tôi đều có hoàn cảnh như nhau, chúng tôi hiểu nhau, hơn hết, anh ấy là một người rất tỉ mỉ, là người tôi yêu và tin tưởng, có cái gì là không hợp. Chẳng qua tôi may mắn hơn anh ấy là được ăn học, được làm công chức nhà nước nên mới trở thành tôi của bây giờ, ngồi ngang hàng với mọi người, tiếp xúc với nhiều lãnh đạo. Anh ấy nghèo, nhưng anh ấy luôn làm tốt công việc của mình, luôn cố gắng từng ngày, luôn muốn vươn lên để bản thân không quá thiếu thốn. Anh ấy tốt như thế, chỉ vì chữ nghèo mà luôn phải nhận lấy sự khinh thường, sự dè bỉu hay sao?
Mặc dù biết Loan có ý tốt, nhưng khi nghe cô ấy nhận xét về A Lâm như vậy, tôi thật sự không thể nào kiềm chế được bản thân của mình, cứ thế nói một tràng thật dài. Tôi đau lòng, đau lòng vì anh là một người tốt như thế, chỉ vì cuộc sống không được may mắn nên phải đi làm thuê lao động tay chân liền bị những người xung quanh tôi nhìn với ánh mắt khinh rẻ. Đau lòng vì nghĩ tới chuyện, trước và sau khi chấp nhận ở bên tôi, có phải anh vẫn ngày ngày nghĩ về những điều chênh lệch giữa cả hai rồi lại ôm suy nghĩ tự mình khiến bản thân mình khó chịu hay không?