Hiếm khi mới có được một hôm A Lâm nhiệt tình với mình như vậy, tôi đương nhiên là không dại nói lời từ chối. Phải biết, những lần trước đều là chính mình mở miệng mời anh, người đàn ông này rõ ràng không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng, hại tôi đều phải mặt dày biết bao nhiêu lần. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hình như tôi lộ liễu quá rồi thì phải.
– Sẽ không sao đấy chứ?
A Lâm nhìn tôi, đôi mắt của anh vẫn trầm trầm tĩnh lặng như dải đá ngầm dưới biển, để ý kĩ còn có thể thấy nó mang theo một chút quan tâm.
– Không sao. Bọn họ đều là bạn của tôi, rất hiếu khách.
Nghe được câu trả lời, tôi lúc này cũng mới thở hắt ra một hơi thật dài, mỉm cười gật đầu bước theo A Lâm. Anh dẫn tôi đi vào bên trong, cụ thể là một phòng nghỉ của kế toán, cất giọng ôn hòa nói.
– Một chút nữa là được ăn cơm rồi, cô ngồi đợi một lát được không?
Nói xong, anh quay luôn sang cái người đang đứng cách chúng tôi một khoảng, giọng nói cất lên vô cùng nhỏ nhẹ. Thậm chí, còn nhẹ hơn cả lúc anh với tôi rất nhiều.
– Vân, giúp tôi để ý cô ấy một chút. Tôi phải đi ra lắp ráp nốt cho xong.
A Lâm lên tiếng nhờ vả, cô gái kế toán kia nghe xong thì khuôn mặt có chút hồng hồng đầy e thẹn gật đầu, đáp với cái giọng miền nam nghe ngọt như nước đường.
– Dạ, anh đi làm đi. Nhớ cẩn thận vào nhé, hồi trưa em nghe Sinh nói anh gõ trượt vào tay, vết thương còn đau không?
– Không sao, da thịt tôi dày, không nghiêm trọng lắm.
– Anh đừng nói như thế, anh là con người chứ có phải thần thánh gì đâu mà da thịt dày với da thịt không dày. Đau quá thì bảo em, em giúp anh xin nghỉ, đừng có cố.
Một màn chào hỏi bình thường giữa hai người đồng nghiệp với nhau vốn dĩ chẳng có gì khiến tôi phải để trong lòng, nhưng mà lúc này, tận mắt chứng kiến A Lâm với cái cô kế toán kia mỗi người thay phiên nhau nói một câu, thú thật trong lòng tôi thật sự có một chút bức bối, nói trắng ra là nhỏ nhen khó chịu.
Tuy vậy, với thâm niên lăn lộn trong cái thành phố phù hoa này, tiếp xúc với đủ các thể loại người, tôi đương nhiên sẽ không bao giờ để trên mặt của mình xuất hiện một biểu cảm ghen ghét gì quá đáng, cũng chẳng có chuyện bản thân hậm hực thái độ ra mặt. Ngược lại, tôi chỉ mỉm cười rất nhẹ, trực tiếp chặn luôn lời muốn nói của A Lâm.
– Nếu anh bận thì đi làm đi, tôi ngồi đợi anh.
A Lâm gật đầu, anh nói với tôi mấy lời, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Lúc này, trong căn phòng chỉ còn duy nhất hai người phụ nữ, tôi cũng mới có thời gian đưa mắt nhìn và đánh giá cái cô kế toán đang ngồi ăn bim bim xem phim trên máy vi tính đặt ở trước mặt.
Cô ta còn khá trẻ, chắc vừa tốt nghiệp đại học, khuôn mặt cũng không được cho là xinh đẹp lắm nhưng nhìn kĩ cũng thấy được nét thanh tú. Da trắng, lớp trang điểm sεメy, quần áo trên người mặc cũng đều là hàng mua trong trung tâm thương mại, đoán chừng điều kiện kinh tế cũng khá là tốt.
Nói thật, nếu không phải người con gái này trực tiếp cố ý thể hiện sự quan tâm của mình với A Lâm ở trước mặt tôi, thì tôi cũng sẽ chẳng thừa thời gian đến mức ngồi ở đây để mà đánh giá người khác từng tí một như thế này.
Bởi vì đối với tôi, cái chuyện bị người khác ghen ghét đối nghịch chẳng phải là điều gì lạ lẫm, thêm nữa qua nhiều năm, tôi đã chẳng còn phải đứa con gái 17-18 nhút nhát như ngày nào. Nhưng tôi cũng chẳng phải là kẻ mưu mô, đặt nhiều tâm tư suy nghĩ xấu hay tìm cách đối phó với người khác, đơn giản vì chấp niệm của tôi trước nay đều như một. Ai làm hại mình với lợi ích của mình thì mình đáp trả, còn không thì thôi, cứ coi như chúng là một con ruồi vo ve bên tai, bay chán bay chê sẽ bay đi chỗ khác.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, tôi đặt chiếc túi đựng áo khoác xuống bên cạnh, khóe mắt nâng lên nhìn về phía xưởng bên ngoài. Ở khoảng cách này, tôi với A Lâm cách nhau một không xa lắm, điện lại sáng, nên mọi động tác của anh như thế nào tôi đều thu hết được vào trong mắt của mình.
Lúc này, người đàn ông ấy đang chăm chú sửa xe công, cả người nằm trườn dưới mảnh bao được trải xuống đất, một nửa thân bên ngoài, một nửa thân bên trong. Mỗi lần dùng sức siết ốc, người anh sẽ đu lên một chút, sau đó lại thả lỏng, đông tác vô cùng nhuẫn nhuyễn và chuyên nghiệp.
Nhớ lại ngày trước, khi biết A Lâm làm công việc sửa xe đầy mệt nhọc, tôi đã có suy nghĩ muốn tận dụng mối quan hệ của mình giúp anh xin vào làm bên tổ an ninh và phòng chữa cháy ở bên một chung cư. Có điều nhiều lần bận bịu, lại thêm việc đắn đo vì không biết phải nói như thế nào, nên cho đến hiện tại tôi vẫn chưa thể mở lời được.
Thế nhưng, khoảnh khắc hiện tại, đứng ở nơi này, nhìn A Lâm nghiêm túc với nghề đang theo, tôi mới phát hiện ra được một điều, hóa ra anh không chịu thay đổi công việc, không phải là vì không tìm được việc khác, mà là vì anh yêu thích việc hiện tại. Anh muốn tay nghề của mình tốt hơn, anh cố gắng kiếm tiền nhiều hơn, để vài năm sau, anh có thể tự mở cho mình một Gara mà bản thân là ông chủ.
Đúng lúc đang chìm trong suy nghĩ, cô gái được A Lâm nhờ trông tôi đột nhiên cầm một cốc nước tiến lại, đứng bên cạnh tôi cất giọng.
– Anh Lâm làm ở đây cũng được bảy năm rồi. Lúc đầu, anh ấy chẳng biết làm gì hết, nhưng chỉ một năm theo học người khác, đến bây giờ có thể nói là giỏi nhất ở đây.
Tôi gật đầu, chỉ đáp lại vẻn vẹn có mấy lời.
– Anh ấy rất giỏi.
Khuôn mặt Vân ngay lập tức nở nụ cười, dưới ánh điện huỳnh quang toát lên vẻ dịu dàng đầy mơ mộng.
– Năm anh Lâm đến nhà tôi làm điện nước, bố tôi lúc ấy đang sửa xe một mình, không có ai giúp nên anh đã phụ bố tôi. Sau khi xong việc, ngồi lại với nhau trò chuyện, biết được cuộc sống vất vả mà anh phải bươn chải, bố tôi đã ngỏ ý muốn giúp đỡ. Ban đầu, anh không chịu, nhưng với sự kiên quyết của bố và tôi nên nghĩ ngợi mấy ngày cũng quyết định nghỉ điện nước, chuyển đến đây để học và làm việc. Lương một tháng bố tôi trả cho anh cao hơn anh đi làm điện, tôi thì chỉ là con bé 15-16 tuổi, chẳng giúp được gì nên những ngày rảnh dỗi chỉ có thể đến bệnh viện trông chị My, em gái của anh. Tình cảm của chúng tôi đã gắn bó gần 8 năm, có khổ cực, có sung sướиɠ, tôi cũng yêu anh ấy từ khi chỉ là cô bé ngồi trên ghế nhà trường đến bây giờ. Những người ở đây, bọn họ đều chứng kiến và biết được điều ấy.
Đối với những lời nói này, tôi thật sự có một chút không vui, nhưng bản thân là một người có lý trí nên trước sau như một, tôi vẫn giữ thái độ vô cùng điềm tĩnh, khóe miệng kéo nhẹ một đường cong.
– Thế à. Nói như cô chắc cô rất hiểu A Lâm rồi.
Cô gái gật đầu chắc nịch, đôi mắt được vẽ tỉ mỉ cũng quay lại nhìn tôi, đồng tử lấp lánh ánh sáng và đầy tự tin.
– Đúng thế. Tôi hiểu A Lâm từ những chi tiết nhỏ nhất, từ việc anh ấy thích và không thích ăn gì, đến việc thích những loại quần áo như thế nào. Kể cả việc ngày được nghỉ anh ấy đi đâu, những ngày quan trọng của anh ấy là gì, tôi đều biết hết.
Tôi biết thừa là Vân đang muốn đả kích mình nên mới nói nhiều như vậy, mục đích là khiến tôi tức tối bỏ về ngay lúc này, như thế vừa khiến cho A Lâm tức giận, vừa khiến cho những người anh em của anh ở ngoài kia nghĩ không tốt về mình. Có điều tôi đã nói rồi, nếu tôi là người dễ mất khống chế như thế, thì tôi đã chẳng tồn tại được ở nơi này những tận mười năm.
– Hẳn là cô cũng đã mất nhiều công sức để tìm hiểu lắm. A Lâm là một người hướng nội, tính cách trầm lặng, để anh ta tự mình tâm sự về cuộc sống của mình, tôi chắc chắn với cô là không có khả năng đâu. Vậy cô đứng ở đây khoe khoang với tôi thì được cái gì? Muốn tự hào, hay muốn lên mặt?
Nói xong, tôi vẫn không rời ánh mắt của mình nhìn sang hướng khác, mà trực tiếp dừng lại ở trên khuôn mặt của Vân, cẩn thận thu hút sự tức tối mất khống chế mà cô ta đang chỉ muốn bùng nổ với mình, bản thân muốn nhịn cười lắm rồi nhưng vẫn không thể không cười được. Gì chứ nhìn tôi là kiểu người dễ bị bắt nạt lắm sao?
– Cô…
Như dự đoán, Vân nghiến răng đầy tức tối, tay dơ lên chỉ thẳng vào mặt tôi, đoán chừng là trong lòng sôi máu lắm rồi. Thế nhưng tôi chẳng quan tâm điều ấy lắm đâu, bởi vì trước nay ai muốn chơi tôi, tôi đều chơi lại cho biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
– Tôi làm sao?
– Cô… Tôi không tin anh Lâm lại có thể quen cái loại người giả tạo như cô. Bên ngoài mặt thì tỏ mình yếu đuối dịu dàng, nhưng bên trong thì là rắn rết độc địa.
Tôi ngoáy lỗ tai, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, rõ ràng bản thân đối với mấy cái trò ngồi nói qua nói lại như thế này chẳng có một chút hứng nào. Thế nhưng nếu không nói, thì cô gái trước mặt tôi đây lại tưởng tôi là quả trứng mềm, tùy ý muốn nhục mạ ra sao thì mục mạ.
– Cô bất mãn về tôi? Vì A Lâm sao?
“ Chị biết như thế còn ở đây làm gì? “. Vừa nói cô ấy vừa lướt mắt nhìn tôi một lượt như đánh giá, hai tay vô thức siết chặt :” Chị muốn gì ở anh Lâm.”
Tôi hơi mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô ta, trong bụng suy thầm suy nghĩ : Ngoại hình so với tôi đương nhiên là không bằng, về công việc cũng chẳng khiến người khác giật mình, về cách nói chuyện thì quả thật ấu trĩ. Nếu A Lâm mà chọn cô ta, thì coi là như tôi mắt mù, nên mới lầm tưởng anh là một người đàn ông trầm lặng biết vươn lên.
Khẽ vuốt lại mấy sợi tóc rối, tôi cười như không cười, đáp.
– Cô nói xem, chúng ta đều là người xa lạ, tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải báo cáo cho cô hết những suy nghĩ của mình.
Cuộc nói chuyện bị đẩy lên cao trào, tôi chẳng muốn gây gổ với cô gái này thêm một chút nào nữa nên nói xong cũng cầm lấy túi đựng chiếc áo của mình đi ra bên ngoài, hướng đến chỗ A Lâm. Lúc này, người đàn ông ấy cũng đã gần như là xong việc hoàn toàn, anh chui ra từ gầm xe, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi mỏng, nhìn thấy tôi đứng cách có vài mét thì hơi sững lại, cất giọng hỏi.
– Sao không ngồi bên trong? Ở đây nhiều mùi dầu mỡ, ngửi vào sẽ không tốt.
Tôi khẽ lắc đầu không đáp, ánh mắt từ nãy vẫn lộ liễu dừng ở trên người của A Lâm không dời. Thật ra, tôi đã từng gặp rất nhiều thợ sửa xe chân lấm lem như anh, nhưng những người đó lại không giống như anh, khiến cho người khác có được cảm giác lạ lẫm, muốn trầm luân thật sâu để tìm hiểu nhiều hơn.
Kiếm cho mình một chiếc ghế, tôi chọn lấy khoảng trống khô ráo và sạch sẽ ngồi xuống, sau đó mới lấy điện thoại đang rung chuông ì ì nhấn nút nghe. Người gọi tới không ai khác chính là tổng biên tập Hồ, qua giọng nói cũng đủ để tôi biết ông ấy đang tức giận như thế nào rồi.
– Phạm Vũ Quỳnh, cô đang ở đâu. Đã bảo buổi tối hôm nay tất cả đều không ai được phép vắng mặt cơ mà.
Giọng nói của ông ấy khá to, A Lâm đang làm việc ở gần bên cạnh bỗng quay người nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp, chẳng biết là có nghe rõ được nhưng lời này không nữa.
– Bây giờ cô ở đâu, tôi bảo cậu Tình đến đón cô.
Tổng biên tập Hồ lại nói tiếp, lần này, tôi chẳng thể giả vờ im lặng hay sóng yếu được nữa rồi, nên đành chống chế.
– Tổng biên tập, chẳng phải tôi đã bảo Loan xin phép giúp mình rồi sao. Chú cũng biết, tôi có việc mới nghỉ, chứ tôi không có việc, tôi sao tùy hứng bỏ chuyện đại trọng như thế.
– Tôi lại còn không biết tính cô như thế nào à. Vũ Quỳnh, đây là buổi tiệc có rất nhiều quan chức trong tỉnh với doanh nghiệp lớn, người ngu cũng biết là tôi đang trải thảm cho cô đi, vậy mà cô lại coi như một trò đùa ấy nhỉ.
– Tôi biết, nhưng tôi hiện tại thật sự không đến được.
Có lẽ giọng nói của tôi quá thành khẩn, nghe ra không có lấy được một chút nói dối nào nên ở phía đầu giây bên kia, tổng biên tập Hồ chỉ còn nước thở dài một tiếng. Sau đó, ông ấy nói với tôi.
– Được rồi, bận gì thì làm đi. Nhưng nhớ, ngày mai phải đi làm sớm, cô thay Loan phụ trách quay chương trình “Học hỏi doanh nhân”.
Khóe miệng tôi giật giật, tuy rằng có chút bất mãn nhưng vì công việc nên không thể nào từ chối được, cuối cùng chỉ có thể nói.
– Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến sớm, chú yên tâm đi.
Đáp lại một câu để tổng biên tập Hồ yên tâm, tôi cúp điện thoại vào túi, xong xuôi mới nâng mi mắt lên A Lâm. Mọi người đã đi hết, chỉ còn mình anh đứng dựa người vào đầu xe, miệng phì phèo điếu thuốc lá đang thoát lên từng làn khói trắng.
– Đã xong việc rồi sao? Vậy đi thôi.
A Lâm gật đầu, anh nhìn tôi đầy chăm chú, đột nhiên lên tiếng hỏi.
– Có việc bận à. Cần thiết tôi đưa về không?
– Không sao, chẳng có gì quan trọng lắm, chỉ là một cuộc xã giao bình thường thôi.
A Lâm ném điếu thuốc xuống dưới sàn, dùng mũi giày di mạnh một cái để dập tắt, tuy ánh mắt không nhìn tôi, nhưng giọng nói trầm trầm thoát ra cũng đủ khiến tôi cảm động, trái tim khẽ lay nhẹ rồi.
– Ừ, vậy đi rửa tay rồi ăn cơm. Ăn xong tôi đưa cô về. Lần sau đừng có tự ý đến nơi này nữa, ngoại thành vắng vẻ, nhiều tệ nạn, vẫn nên cẩn thận một chút.
Tôi gật đầu, tất nhiên sẽ chẳng thỏa thuận với anh việc sẽ không tìm đến đây, nhưng cũng chẳng muốn im lặng nên bèn nói.
– Anh quên tôi làm nghề gì rồi à? Nhìn tôi nhỏ bé như này thôi, chứ tôi cũng được học khóa huấn luyện tự bảo vệ mình đấy, làm gì có chuyện dễ dàng bắt nạt được.
A Lâm mỉm cười thành tiếng.
– Cô thấy mấy cái võ mèo cào của mình đủ để đánh đau được người khác sao. Hai mươi tám tuổi mà như mươi tuổi vậy, cứ khiến cho người khác phải lo lắng.
Nghe A Lâm nói vậy, tôi nhìn anh đang rửa tay dưới vòi nước, từ từ cúi người xuống thấp, mắt chăm chú bọt xà phòng đang trắng chuyển thành đen, môi khẽ mấp máy.
– Nói như vậy là anh đang quan tâm tôi đấy à. Nếu anh lo lắng, thì lần sau anh tới đón tôi đi.
Chẳng biết bởi vì câu nói của tôi quá trần trụi, hay là bởi vì khoảng cách của chúng tôi có chút quá gần mà A Lâm vội ho một tiếng.
– Được rồi, đi vào trong đi, đừng để mọi người đợi lâu.
Đáy mắt chưa thu lại ý tứ của mình, tôi chậm rãi bước bên cạnh anh, giọng nói vẫn vang lên đều đều.
– Nếu anh chịu đồng ý, thì khả năng an toàn của tôi sẽ nhiều hơn.
A Lâm không đáp, nét mặt của anh gần đi đến nhà ăn càng trở nên nghiêm túc hơn, nên tôi cũng biết ý chẳng muốn trêu đùa với anh nữa. Dù sao thì chuyện này đến cùng đều là chuyện riêng của chúng tôi, tôi cũng không muốn người ngoài để ý quá nhiều, đặc biệt là những người được cho là bạn của anh và cái cô Vân kế toán kia.
Vào đến nhà ăn, tôi đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện tất cả đã yên vị ngồi đúng chỗ cả rồi nhưng tuyệt nhiên chưa có một ai động đũa. Trên bàn có tổng cộng sáu món ăn cả mặn cả nấu, có hai chiếc ghế cạnh nhau vẫn còn trống, nếu không nhầm hình như là chỗ ngồi của tôi và người bên cạnh này.
Bầu không khí từ lúc tôi đi vào bỗng nhiên trở nên yên ắng mang theo chút áp lực, mọi người nhìn nhau âm thầm đánh giá tôi. Không ai lên tiếng bắt chuyện, cũng không ai mời ngồi xuống, đến cùng vẫn là A Lâm tự mình phá tan đi sự ngột ngạt bủa vây khắp căn phòng nhỏ.
– Ngồi xuống ăn cơm đi.
Tôi không từ chối, cũng chẳng khách sáo, ngược lại vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống. Lúc này, có một người đàn ông ngồi đối diện lên tiếng hỏi tôi.
– Em gái, em là bạn của Lâm à? Hai người quen nhau lâu chưa?
Người đàn ông này là một người ăn nói xởi lởi, A Lâm nói tên anh ta tên Hiếu, tuổi tác nhìn qua chắc sấp sỉ với anh, làn da ngăm đen, hình như cũng không phải là chính gốc ở thành phố A.
Liếc mắt nhìn anh ta, tôi đáp.
– Cũng lâu rồi, chúng tôi quen nhau đợt tháng tư, tôi có về quê của anh ta một lần.
– Em về quê thằng Lâm rồi á. Quê nó ở tận Mường Nhé, giáp ranh biên giới, chúng tôi quen nhau bảy năm cũng chỉ nghe nó nhắc đến có mấy lần, còn chưa lần nào được về.
Nói với tôi xong, anh ta cũng ngay tức khắc quay sang A Lâm, lớn giọng chất vấn.
– Ê thằng kia, hồi tháng tư mày có xin nghỉ phép về quê, đừng nói với tao là mày đưa em gái này về nhé. Thế nào, tính đến chuyện chung thân đại sự chưa.
Nhắc đến chuyện nhạy cảm như thế này, tất cả mọi người bao gồm cả cô kế toán đều đồng loạt ngước lên nhìn chúng tôi. Tò mò có, dò xét có, tức tối cũng có, thế nhưng A Lâm chẳng thèm để ý đến dù chỉ là một giây. Tôi đoán có lẽ anh khó chịu, nhưng vì làm đồng nghiệp, anh chỉ nói.
– Đừng có nói linh tinh, mày không thích ăn thì giữ yên lặng cho người khác ăn.
– Tao nói thật chứ nói linh tinh cái gì, mày thử hỏi tất cả mọi người ở đây xem, có ai là không tò mò không?
Người đàn ông tên Hiếu đó vừa dứt lời, thì lại có một người khác lên tiếng. Người này là một thanh niên còn khá trẻ, hình như có đối nghịch gì đó với tôi, cho nên ngữ điệu nghe không được hòa nhã, thậm chí còn mang theo cả ý tứ.
– Anh Hiếu nói đúng đấy. Từ khi làm ở đây, em nhìn chị Vân quan tâm anh Lâm từ bữa ăn giấc ngủ, rồi nhìn anh Lâm cũng quan tâm chị ấy không kém, còn tưởng hai người họ là một đôi cơ. Ai ngờ, hóa ra lại không phải?
Bầu không khí vốn đã ngột ngạt lại vì câu nói này mà trở nên ngột ngạt hơn, tôi liếc mắt nhìn đám người trước mặt, thái độ chẳng nóng chẳng lạnh, cũng chẳng đợi A Lâm lên tiếng mà nói luôn.
– Đấy là các cậu tưởng, mà cái tưởng đấy thì đương nhiên sẽ không thể nào là sự thật được rồi.
Không nghĩ rằng tôi lại dám đáp lại thửng thừng như thế, khuôn mặt chàng trai kia ngay lập tức trở nên đỏ bừng đầy tức giận, đoán chừng địn lớn tiếng với tôi thì lại bị A Lâm quát.
– Đủ rồi, ăn thì ăn đi, không ăn thì đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện của tôi như thế nào, cần cậu lưu tâm à?
– Em gái, em đừng chấp nhé, tụi này chưa lớn nên ăn nói lung tung ấy mà.
– Không sao. Tôi sẽ không chấp.
– Cảm ơn em, thức ăn nhiều lắm, em đừng khách sáo nhé.
Tôi gật đầu, tâm trạng cũng không có nên chẳng muốn ăn quá nhiều, chỉ lưng bát nhỏ là đã đặt đũa xuống rồi. Ai ngờ, mọi hành động ấy lại bị A Lâm thu hết vào tầm mắt, anh tự nhiên lấy cho tôi bát cơm nữa, sau rồi lại gắp thức ăn, đường ấn mày lại nhíu lại không hài lòng.
– Đừng có kén ăn như thế.
– Tôi không kén đâu.
– Vậy thì ăn thêm bát nữa đi.
Tôi mím môi, vì người lên tiếng là A Lâm nên cũng cố gắng cầm đũa ăn nốt bát cơm. Đúng lúc gần xong, Loan lại gọi điện thoại đến, đoán chừng là đang tức giận nên giọng nói mang theo phần khó chịu.
– Vũ Quỳnh, tôi đã làm hết sức rồi, nhưng lão Hồ vẫn quyết đẩy chuyên mục đó cho chị. Lão già này, chắc chắn mấy ngày nay bị vợ cấm cửa, nên tính mới xấu đến mức như vậy.
Nghe Loan nói vậy, tôi cũng chỉ có thể mỉm cười.
– Được rồi, vừa nãy tôi cũng nhận được điện thoại của ông ấy rồi.
– Cái gì, lão già đó gọi điện cho chị rồi à. Mẹ kiếp, tôi đã bảo là chị có việc bận không thể đến, thế mà lão vẫn không chịu buông, một hai trút giận lên tôi, rồi còn bảo ngày mai cho tôi đi miền núi một chuyến nữa.
-Yên tâm, nếu cô phải đi, tôi nhất định sẽ đi cùng cô.
Vì không muốn Loan nói quá nhiều, với cả không muốn những người này chú ý nên tôi chỉ nói đại khái vài câu rồi cúp máy, tuy vậy, bản thân vẫn không nén được tiếng thở dài. Tôi nghĩ, có lẽ lão Hồ thật sự tức giận chứ không phải đùa, nên ông ấy mắng cả Loan và tôi? Nhưng mà có điều tôi vẫn không hiểu, là ai đã tác động khiến cho một việc cỏn con bị đẩy lên thành chuyện nghiêm trọng như thế?
Mải chìm đắm trong suy nghĩ, tôi bỗng nhiên nghe thấy A Lâm hỏi nhỏ bên tai mình.
– Có chuyện gì à?
Tôi lắc đầu.
– Không có gì nghiêm trọng, bạn tôi uống rượu say nên nói xàm nói bậy chút thôi.
A Lâm nhìn chằm chằm tôi một hồi, anh không hiểu gì nhiều, chỉ nói.
– Ăn cơm nốt đi.
*** **** ****
Chín giờ, A Lâm đưa tôi trở về con hẻm nhỏ quen thuộc. Đèn điện ở đây đã được bác bảo vệ thay bóng mới nên ánh sáng có một chút rõ ràng hơn, chúng tôi đứng mặt đối diện mặt với nhau một lúc, hai cái bóng chồng lên, sự im lặng tĩnh mịch bao phủ lấy tất cả.
Không ai nói chuyện, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân, cuối cùng sau vài phút vẫn là tôi lên tiếng phá vỡ.
– Có muốn lên nhà ngồi một chút không?
– Muộn rồi, để hôm khác.
Tôi gật đầu, cũng hiểu ý của anh là gì nên bản thân chẳng nói đến vấn đề ấy nữa, tay đưa túi áo cho anh.
– Cầm về mặc thử, nếu không vừa thì bảo tôi, hôm sau tôi đổi cái khác.
A Lâm đưa mắt nhìn chiếc túi, rồi lại ngước lên nhìn tôi, ánh mắt lúc này đã có một sự thay đổi rõ rệt. Anh không đưa tay ra cầm lấy, cũng không lên tiếng nói chuyện, trong không gian tĩnh lặng nhất thời khiến trái tim của tôi đập nhanh hơn trước.
– Tại sao mua cho tôi? Là quan tâm tôi à?
Tôi mím môi, khẽ nâng mi mắt mình lên nhìn anh ở khoảng cách gần, qua một lúc mới khẽ cất giọng.
– Anh nói thử xem.
A Lâm im lặng, anh không nhìn tôi, đôi mắt đen láy dừng lại ở chân cột đèn vẫn còn dính bùn đất.
Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng anh sẽ lên tiếng từ chối tình cảm của mình, sắc mặt ẩn trong bóng tối có một chút không được tự nhiên. Tôi ngửi mùi khói thuốc của anh, ngửi mùi hoắc hương lẫn mùi dầu máy trên người anh, miệng rõ ràng muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, nói từ đâu cho phải.
Đúng lúc này, anh bỗng cất giọng trầm khàn.
– Vũ Quỳnh, tôi là một người vô cùng kém cỏi, tiền không có, nhà không có, công việc lại thấp kém, đến bản thân còn chẳng nuôi nổi, thì sao có thể chăm sóc được cho ai. Không phải tôi chê cô, mà là cô xứng đáng tìm được người tốt hơn tôi, vì thế đừng đặt tâm tư ở trên người tôi nữa.
Nghe xong những lời này của anh, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề, l*иg ngực có một chút nhói. Tôi muốn nở một nụ cười thản nhiên như mọi lần, nhưng mà cố đến mấy, vẫn chỉ là nụ cười gượng gạo đầy chống chế.
– A Lâm, thật ra tôi đã nghĩ rất kĩ rồi…
Đúng, tôi đã nghĩ kĩ rồi, đã dùng thời gian suốt một tháng qua để nghĩ rồi. Tôi không còn là cô gái hai mươi, tôi cũng biết mình lựa chọn như này tương lai cuộc sống sẽ rất khổ cực, nhưng mà trái tim lại cứ không theo lý trí thì phải biết làm sao bây giờ.
– Tôi tuy là một công chức, nhưng tiền lương cũng chỉ sàn sàn được giống như anh thôi, chẳng phải là quyền quý cao sang gì cả. Tôi còn mang theo cả một người em bị bệnh, tôi cũng rất tự ti khi muốn bắt đầu một mối quan hệ nào đó. Anh nói anh không có gì, vậy chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng không có gì cả. Tôi…
Bức tường kiên cố bị sụp đổ, tôi không kiềm lòng được mà nói một tràng thật dài, vành mắt theo đó cũng vô thức trở nên ươn ướt. Tôi nghĩ, nếu lần này A Lâm từ chối, tôi sẽ không mặt dày bám lấy anh nữa, sẽ trở về làm một Phạm Vũ Quỳnh bất cần của ngày tháng chưa gặp anh.
Thế nhưng thật không ngờ…
Dưới ánh sáng điện đường, tôi lại mơ màng nhìn thấy yết hầu A Lâm khẽ di chuyển theo từng lời mình nói.
Anh bước đến gần tôi, đứng cách tôi một khoảng rất gần, hai tay khô ráp nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống thật sâu, thật nhẹ.
✴️ Lời tác giả : Cùng đẩy tương tác cho em nhé mọi người.